Lúc Quý Thức tỉnh lại, Lục Sâm vẫn còn đang ngủ. Cậu rúc trong chăn lặng lẽ ngẩng đầu đánh giá nhan sắc Lục Sâm lúc ngủ. Bất tri bất giác lại thất thần.
Tuy rằng tối hôm qua uống say, ý thức không quá thanh tỉnh, nhưng cũng không phải mất trí nhớ, trong đầu trôi qua mấy lời nói đêm qua, muốn giấu cũng không giấu được.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì phải giấu, tâm sự tích tụ đã lâu, sớm đã phủ bụi mọc rễ trong góc tối tăm. Cậu như một kẻ lạc đường lạc vào tử cảnh, giới hạn hoạt động trong một phạm vi cố định, lúc này rốt cuộc lại thấy được ánh mặt trời, so với trong tưởng tượng lại càng thêm nhẹ nhàng.
Cậu bất quá không dám đối mặt với kết quả, nhưng may mắn rằng...
Quý Thức phục hồi lại tinh thần liền đối diện với ánh mắt của Lục Sâm.
Cậu chột dạ dời đi tầm mắt, ngồi dậy muốn xuống giường, lại bị một cánh tay ôm trở về.
Lục Sâm ôm eo cậu, khóe môi treo lên một mạt cười: “Sao đấy, không muốn nhận trách nhiệm sao?”
“..... Nhận trách nhiệm gì?”
Lục Sâm bình tĩnh nhìn Quý Thức, trong lòng chắc chắn cậu nhớ rõ rành mạch từng lời nói hôm qua, chỉ còn chờ xem cậu giải thích như thế nào.
Quý Thức bị anh nhìn chằm chằm, thật sự không chịu nổi, lúc này mới nho nhỏ “Vâng” một tiếng: “Không quên“.
“Nếu không quên được anh, vì sao lại không nói sớm?”
Quý Thức dời đi ánh mắt, giọng có chút hỗn loạn và ủy khuất, giống như là tự giễu: “Nhưng em không biết anh có còn yêu em không...”
Lục Sâm chạm chạm mũi cậu: “Em trước giờ cũng chưa từng nói yêu anh“.
“Em yêu anh“.
Dường như không còn bí mật gì, những chuyện gút mắt trong quá khứ đều bại lộ dưới ánh mắt trời, Quý Thức không còn lý do gì để giấu diếm, liền thẳng thắn thành khẩn đến không thể ngờ.
Lục Sâm vậy mà lại hoảng sợ, suýt nữa thì hoài nghi mình là mình đang nằm mơ: “Em vì sao lại...”
Không được đáp ứng lại, Quý Thức trừng mắt nhìn anh: “Không thích thì thôi, em rút lại“.
“Không!” Lục Sâm cúi đầu hôn cậu, mang theo vài phần cấp bách rõ ràng “Anh cũng yêu em“.
Quý Thức câu lấy cổ anh, ngón tay thon dài gãi gãi sau tai, giọng nói mê hoặc: “Yêu em hay là muốn lên giường với em...”
Lục Sâm khẽ cười rộ lên, cái tên yêu tinh này, rõ ràng là mình cũng yếu ớt lại một hai muốn làm ra bộ dáng muốn ăn thịt lột da. Nhưng cũng không quan hệ, quản cậu có muốn hút máu hay không, chỉ cần Quý Thức lên tiếng, Lục Sâm cam tâm tình nguyện đưa yết hầu lên dâng tới miệng cậu.
Nếu em muốn tra tấn, anh tình nguyện chìm đắm với em.
“Đều thích“. Lục Sâm cười liếm liếm vành tay cậu, hơi thở nóng bỏng làm người trong lòng run rẩy, “Nhưng yêu em nhất“.
Quý Thức vừa lòng, híp mắt ngửa đầu đón ý nói hùa của anh, biểu tình thỏa mãn mà giống một con hồ ly được ăn no uống đủ, đưa tay mở nút áo ngủ của anh.
Lục Sâm đè bàn tay lộn xộn của cậu lại: “Đừng nháo“.
Anh nhớ rất kỹ những lời hôm qua Quý Thức nói, anh biết mấu chốt ở đâu, càng không muốn làm cậu hiểu lầm chuyện nhục dục này, tuy rằng anh kỳ thật...
“Anh cứng rồi“. Quý Thức không chút lưu tình vạch trần: “Sâm ca“.
Lục Sâm có chút ảo não, đoạt góc áo từ trong tay Quý Thức, trong một khắc trước khi chạy trối chế, lại bị Quý Thức kéo lại, một lần nữa lại áp lên người anh, liền nghe Quý Thức tiếp tục nói: “... em cũng cứng“.
Lục Sâm trong lòng ngập tràn hỏa khí, không muốn lại khách khí với cậu, hung ác mà hôn lấy môi lưỡi người dưới thân, lại nhận được sự đáp lại càng thêm nhiệt tình.
Quần áo được cởi sạch, Lục Sâm cũng hôn một đường xuống dưới, hành động có chút ác liệt, một chút cũng không lưu tình, Quý Thức rất nhanh liền nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Thanh âm kia như một cái móc câu, so với cự tuyệt, ý vị mời gọi càng thêm rõ ràng.
Quý Thức bắt lấy tay anh, thở dốc nói: “Anh có phải... có phải đã thật sự không tìm người khác hay không?”
“Đúng vậy“. Lục Sâm cắn cắn cổ cậu, sau đó lại liếm láp hầu kết “Chỉ có mình em“.
“Nếu em có đi tìm thì sao?”
Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu, trong mắt nhục dục càng nồng đậm: “Vậy cũng không quan trọng, dù sao lần đầu tiên của em cũng là cho anh“.
“Vâng...” Quý Thức bị anh đột nhiên tăng thêm động tác mà kích thích, cảm thấy người ngoài miệng không đúng với lòng, nhịn không được mà nói: “Không nghĩ tới anh còn có loại kiên định này“.
Lục Sâm cười khẽ, chui đầu vào cổ cậu nói: “Cái này kêu là đến nơi đến chốn“.
Quý Thức cũng cười rộ lên: “Gạt anh thôi, em cũng không có“.
“Biết mà“. Lục Sâm nhắm mắt lại. “Đồ lừa đảo“.
Nhưng kia thì có sao, trải qua bảy năm lạnh lẽo bao trùm, vẫn là được tia nắng mùa hè chiếu rọi.
Bọn họ chia tay vào một ngày mùa hè trời quang, giờ lại cùng dưới thời tiết này ôm nhau.
Từ đây đều là cỏ cây xanh um, rực rỡ lấp lánh.
== Hoàn chính văn ==