Lục Sâm cảm thấy mình chưa từng hiểu được Quý Thức, càng chưa từng thoát khỏi được cậu, bất luận là bảy năm trước hay là hiện tại.
Bọn họ từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, những sự thay đổi dù lớn hay nhỏ, Lục Sâm vẫn luôn là người bị động.
Mới gặp lần đầu tiên, lòng Lục Sâm vừa động đã rơi thẳng xuống thế hạ phong. Lúc ở bên nhau, là Quý Thức đắn đo anh bảy tấc, thản nhiên tung ra cành oliu. Lúc tách ra càng như vậy, cậu chỉ nói một câu, Lục Sâm thậm chí còn không hỏi lý do là gì, chỉ là như vậy mà cắt đứt.
Hiện giờ gặp lại, tuy rằng nhìn như là Lục Sâm chủ động mời, nhưng quyền lựa chọn vẫn ở trong tay Quý Thức như trước.
Lục Sâm đứng lên, xoa xoa huyệt thái dương, từ đáy lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ.
Anh đột nhiên nhận ra rằng Quý Thức chưa từng nói “thích” anh một lần nào, cho dù chỉ là biểu đạt điều này bằng một câu hàm hồ hay rõ ràng.
Lục Sâm hai mươi tuổi ngu ngốc rơi vào lưới tình, trong lòng chỉ tràn đầy tình yêu nóng bỏng, hoàn toàn không biết hoàn cảnh của mình đáng thương đến chừng nào.
Nhưng Lục Sâm hai mươi tám tuổi sẽ không như thế.
Anh sử dụng thủ đoạn càng cao đối mặt với Quý Thức, chẳng sợ vẫn không hiểu được cậu, nhưng anh không ngại lấy lại địa vị chủ động của mình.
Anh đối với Quý Thức vẫn còn có dục vọng.
Anh muốn nắm Quý Thức trong tay.
Lục Sâm gọi thư ký đang lo lắng đề phòng cả một buổi trưa vào, nói: “Đi điều tra số điện thoại của Quý Thức giúp tôi“.
Thư ký gật đầu, đang định đẩy cửa ra ngoài lại bị Lục Sâm gọi lại: “Khoan, đừng điều tra số của Quý Thức, lấy số điện thoại người đại diện của em ấy cho tôi“.
Vài phút sau, thư ký lại gõ cửa bước vòa, đưa cho Lục Sâm một tờ giấy viết một dãy số.
Lục Sâm đến trước cửa sổ bấm số gọi.
Điện thoại được nhận lúc Quý Thức và người đại diện đang ngồi trong xe cùng nhau. Trời cũng đã tối, ánh sáng tự nhiên đã yên lặng lui xuống, ánh đèn xe và biển hiệu hai bên đường tiếp tục thắp sáng trời đêm, lộ ra ý vị vô cùng vô tận.
Quý Thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thỉnh thoảng hiện lên đèn lóa mắt, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích.
Di động đột ngột đổ chuông trong không gian yên tĩnh trong xe.
Là một dãy số xa lạ.
Người đại diện không do dự nhận cuộc gọi: “Alo?”
Điện thoại đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe: “Tôi là Lục Sâm“.
“Lục... Lục tổng?” người đại diện biết đến danh Lục Sâm. Đây là người thừa kế Lục thị vừa mới kế vị, động tĩnh không nhỏ, treo trên đầu tin tức vài hôm. “Ngài sao lại tự gọi điện thoại cho tôi?”
“Lục thị muốn hợp tác với Quý Thức thực hiện một ít quảng cáo, khi nào có thời gian để nói chuyện?”
Người đại diện kinh ngạc không thôi, nhịn không được nhìn về phía Quý Thức. Quý Thức lại như không có cảm giác gì, dùng ngón tay viết viết gì đó lên cửa sổ mờ sương.
“Được, Lục thị có thể hợp tác với Quý Thức của chúng tôi đương nhiên là rất tốt, lúc nào nói chuyện cũng được, không thành vấn đề...”
“Nói với anh ta...” Quý Thức quay đầu lại: “Tôi không có thời gian“.
Giọng Quý Thức không cố tình đè thấp, lại dùng âm lượng như nói chuyện bình thường, Lục Sâm nghe rất rõ.
“Quý Thức ở cạnh anh?”
“Đối....” Người đại diện dùng sức đưa mắt ra hiệu về phía Quý Thức, lời mời của Lục thị, rất nhiều minh tinh muốn có cũng không tranh được. Hiện tại Lục Sâm chủ động tìm tới cửa, không chừng là coi trọng Quý Thức mới vừa đoạt giải ảnh đế, danh tiếng và nhân khí nổi lên nhanh. Cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể lãng phí.
“Đưa điện thoại cho cậu ấy“.
Quý Thức không từ chối, chủ động lấy điện thoại từ trong tay người đại diện: “Lục tổng tìm tôi có việc?”
“Đúng vậy“. Giọng nói truyền qua ống nghe không nghe ra được cảm xúc, chỉ bịt kín bởi một tầng lạnh băng. “Nhưng quý ảnh đế trăm công ngàn việc, hình như không chịu cho tôi mặt mũi này“.
Quý Thức cười rộ lên: “mặt mũi Lục tổng tôi nào không dám cho, còn không phải một câu tôi liền đi theo sao, như thế nào đã quên rồi?”
Người đại diện có chút nghi hoặc, không hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Thức, nhưng Lục Sâm nghe hiểu.
“Chuyện hợp tác quảng cáo......”
“Không nhận”
Lục Sâm nhíu mày: “Vì sao?”
“Chuyện này phải hỏi chính anh“. Quý Thức lười biếng nói: “Chuyện tôi làm người phát ngôn là anh vừa mới nghĩ ra đúng không, một chớp liền quyết định, có cân nhắc không? Là anh thật sự muốn đem Lục thị thành thứ không bán hai giá, hay là......”
“Anh muốn bao dưỡng tôi?”
“Nếu vậy thì sao“. Lục Sâm trầm giọng nến có chút áp lực: “Tôi muốn bao dưỡng em, em chịu sao?”
Quý Thức cong cong môi, hỏi lại: “Anh cảm thấy tôi cần được bao dưỡng?”
Bởi mới nói, Quý Thức như thế nào lại cần một kim chủ chứ. Ba mẹ cậu ta là số một số hai trong giới nghệ thuật, nhân mạch và tài sản tích lũy được có thể làm Quý Thức thoải mái vùng vẫy trong vòng này.
Lục Sâm đã sớm biết chuyện đó, nhưng không nhịn xuống nói ra câu đó. Có lẽ anh chỉ là muốn đáp án từ chính miệng Quý Thức nói ra, lời vừa rồi mới làm tâm tình bực bội của anh lặng xuống.
“Hôm nay vì sao không đợi tôi?”
“Sao?” Quý Thức không nghĩ tới Lục Sâm đổi đề tài nhanh như vậy, lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra: “Không vì sao cả“.
Lục Sâm hiển nhiên không vừa lòng với đáp án này, còn muốn nói gì đó Quý Thức đã giành nói trước: “Cúp máy đây“.
Đưa điện thoại lại cho người đại diện, Quý Thức dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Người đại diện qua cuộc gọi này nghe ra không ít thông tin, lúc này tâm bát quái lại ngo ngoe rục rịch: “Cậu và Lục tổng rất thân nhau?”
Quý Thức mở mắt ra, buồn cười nhìn về phía người đại diện, vươn ngón trỏ đặt trên miệng suỵt một tiếng, không trả lời.
Người đại diện bĩu môi không hỏi lại, ánh mắt đảo qua cửa sổ phía bên Quý Thức, hơi nước trên kính lại dày hơn, nhưng chữ vừa rồi Quý Thức vừa viết vẫn còn rất rõ.
Giữa hơi nước mờ mịt hiện lên một chữ “Sâm“.
# Hết chương 9