Ánh mắt anh nhìn cô dường như rất chán ghét
Đến gần nhà cô, Từ Y Khả kiên quyết không cho Mẫn Chính Hàn lái xe vào
trong. Xe của anh ta quá huyên hoang , nhỡ hàng xóm trên lầu nhìn thấy
sẽ nói này nói nọ.
Bà Từ đối với những sự việc như thế này rất nghiêm khắc, không cho phép
con gái mình giống với những cô gái khác cả ngày mơ mộng cưới chồng
giàu, cô gái nhất định phải giữ mình trong sạch mới có thể gả vào nhà
chồng tốt, mới sẽ không bị người ta khinh thường. Lúc ấy Từ Y trạch còn ở một bên châm biếm, nói: “Mẹ, mẹ lo cái gì, chị như thế , người nhiều
tiền cũng không đến tìm chị í.” Nói thật, mẹ cô lo lắng mắng cô là một
chuyện nhưng quan trọng là mối quan hệ giữa cô và anh ta còn chưa đến
mức ấy.
Mẫn Chính Hàn nói: “Anh ghê sợ vậy sao , đưa em đến dưới lầu cũng không được?”
Từ Y Khả nói: “Nhỡ đâu bị mẹ tôi hay người quen nhìn thấy thì phải làm sao?.”
“Làm sao là làm sao? Cũng không phải yêu đương vụng trộm, thì nói là bạn trai của em.”
Từ Y Khả trừng hắn: “Ai nói tôi là bạn gái anh, tôi đã đồng ý sao?”
Mẫn Chính Hàn đầu hàng: “OK, anh sai rồi…” Anh ta trầm ngâm nhỏ giọng, nói: “Y Khả, ngày mai anh phải đi công tác, vài ngày nữa mới có thể về,
những ngày này em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt được không?. Làm bạn
gái anh, anh hứa sẽ đối với em thật tốt.”
Từ Y Khả nói: “Nếu đến lúc đó câu trả lời của tôi vẫn là không như cũ thì sao?”
Anh ta nói: “Đợi anh trở lại rồi nghe đáp án của em.”
Cô gật đầu, đang muốn mở cửa xe đi xuống, thì đột nhiên anh ta giang tay
ôm cô lại, Từ Y Khả giật cả mình, hai tay đẩy vai anh ta ra: “Anh làm gì đấy…” Vừa rồi còn nói sẽ đối xử với cô thật tốt, bây giờ lại giở thói
lưu manh.
“Đừng nói gì cả, cho anh ôm một lúc thôi.”
Anh ta thật sự chỉ nhẹ nhàng ôm cô, không có làm thêm một hành động gì cả,
ngay cả thân người cũng không có áp sát vào, vô cùng nâng niu. Từ Y Khả
dần dần cũng ngừng giãy dụa.
Lát sau anh buông cô ra, nói: “Đi lên đi, về đến anh lại gọi điện thoại cho em.”
Từ Y Khả hiểu rằng dù vài ngày nữa thì đáp án kia cũng không có thay đổi,
chi bằng hiện tại nói cho rõ ràng, trước kia cô vẫn luôn cảm thấy anh ta chỉ muốn chơi đùa, không hề nghiêm túc, nếu cuối cùng có một người bị
tổn thương, thì người đó chắc chắn là cô mà không phải là anh ta
Nhưng bộ dáng thâm tình chân thành này của anh ta làm cô sợ hãi, làm cho cô
chột dạ, nhưng cũng làm cho cô cảm thấy có gánh nặng, cô thà muốn anh ta đối với cô bất cần, cũng không muốn anh ta đối với cô là thật lòng.
Thật sự bây giờ cô cảm thấy hối hận vì lời nói của mình sáng hôm nay, cô sao có thể đồng ý để anh ta theo đuổi cô chứ, cái ôm vừa rồi của anh ta đã
cảnh báo cho cô sự nguy hiểm, ý thức được rằng mình đang đùa với lửa.
hơn nữa cuối cùng còn có thể tự dẫn lửa đốt mình ( rước họa vào thân).
Cô nói: “Mẫn Chính Hàn, anh đừng như thế, kỳ thật tôi có thể…”
Anh ngắt lời cô: “Chờ anh về rồi nói sau, không chừng những ngày không có
anh bên cạnh em sẽ phát hiện em rất nhớ anh thì sao, được rồi, em lên
nhà đi.”
Từ Y Khả cắn cắn môi, cuối cùng vẫn xuống xe, nói: “Vậy anh lái xe cẩn thận.”
Cho đến khi hình ảnh Y khả biến mất trong khu nhà, Mẫn Chính Hàn mới lái xe rời đi. Anh không phải không nhìn ra cô ấy từ chối tình cảm này, Anh
biết cô bé kia rốt cục đã nhận ra được tình cảm của anh không chỉ là
chơi đùa.
Nhưng nếu đã bắt đầu, anh không thể để cô có thể tùy ý dừng lại như thế.
Từ Y Khả về nhà đầu óc hỗn độn, cô vốn định tìm ai đấy để tâm sự, nhưng
Đinh Tĩnh sắp kết hôn , cả ngày bận biu với việc lo hôn lễ, cô không
muốn quấy rầy, mà Văn Kỳ, không cần phải nói, chắc chắn sẽ mắng cho cô
một trận, chỉ làm cho cô càng thêm buồn bực.
Từ Y Khả phiền chán vày vò tóc tai lộn xộn lung tung , sau đó “a” một
tiếng rồi ngã lên giường. Cô không hiểu sao chỉ vừa trải qua một buổi
sáng, mà bản thân có thể để sự tình biến thành như thế này, thật sự hối
hận.
Cuối cùng cô quyết định kéo chăn đắp ngủ, tự an ủi bản thân rằng “thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng”(mọi thứ sẽ tốt lên thôi), bây giờ có nghĩ
nhiều cũng vô dụng, nghĩ đơn giản một chút, không phải chỉ là không
thích người đàn ông vừa mới thổ lộ với mình thôi sao? Không có gì là quá đáng cả, mình không nên quan trọng hóa vấn đề làm gì!
Cô vừa mới chợp mắt, di động liền reo lên không ngừng. Cô mơ mơ màng màng
sờ qua điện thoại, nhìn thấy dãy số lạ, nghĩ là điện thoại của dịch vụ
muốn làm cuộc điều tra tư vấn khách hàng. Cô tắt máy, tiếp tục ngủ.
Nhưng có lẽ đối phương còn kiên nhẫn hơn cô, chuông điện thoại reo liên tục năm sáu phút vẫn không chịu ngắt.
Từ Y Khả đành phải nhấn phím trả lời, nói với giọng yếu ớt.
Một giọng đàn ông kích động noi: “Đang ở đâu?”
Từ Y Khả nghĩ có lẽ người ta gọi nhầm số , nói: “Xin hỏi, anh là?”
“Từ Y Khả! Cô bây giờ đang ở đâu?”
Từ Y Khả rốt cục cũng nhận ra giọng của anh ta, giật mình một cái, từ trên giường ngồi dậy: “Trần Mặc Dương! Anh tìm tôi làm gì?”
Trần Mặc Dương ngày càng thiếu kiên nhẫn, cô nghe thấy ở đầu bên kia anh ta
gằn từng tiếng, từng chữ từng chữ nói: “Tôi… hỏi… cô…đang…ở…đâu?”
Từ Y Khả mặc dù nghe thấy giọng nói tức giận của anh ta, nhưng bởi vì
không thấy bộ dạng dọa người của anh ta, cho nên ‘Không biết sợ’, nói:
“Dựa vào đâu mà tôi phải nói cho anh biết!”
Cô cũng muốn mạnh mẽ một lần, dựa vào cái gì mỗi lần ở trước mặt anh ta cô đều bị chèn ép. Tuy rằng anh ta cứu cô hai lần, nhưng anh ta đã làm tổn thương cô một lần coi như đã bù đắp lại rồi.
Cô tức giân nghĩ, anh ta nghĩ anh ta muốn gọi cô lúc nào thì gọi đuổi cô
lúc nào thì đuổi sao? Anh ta nghĩ cô giống Trương Uyển sao?
Trần Mặc Dương nói: “Tôi đang chờ dưới lầu nhà cô, tôi không quan tâm cô đang ở đâu, trong vòng mười phút phải trở về .”
Từ Y Khả nói: “Anh làm sao biết nhà tôi ở đâu?”
“Khu Dương Quang, số nhà 504!”
Từ Y Khả kinh ngạc kêu lên: “Anh đừng lên đây.”
Trần Mặc Dương nói: “Được, xem ra cô đang ở nhà, cho cô 5 phút, cô không xuống đây thì tôi đi lên.”
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Từ Y Khả chạy đến bên cửa sổ kéo rèm ra, dưới lầu đúng là có xe của anh ta,
Từ Y Khả cảm thấy mình thật muốn phát điên, không biết anh ta lại muốn làm gì, lại muốn nói gì.
Chẳng lẽ anh ta chán ghét cô đến nổi ngay cả cô cùng bạn anh ta đi lại cũng không cho phép sao??
Từ Y Khả tùy tiện vuốt tóc lại một chút rồi chạy xuống lầu.
Ngồi lên xe, anh ta nhìn đồng hồ, nói: “trể hai phút.”
Từ Y Khả thở hồng hộc: “Tôi sống ở tầng năm, không có thang máy.”
Anh nhìn cô một cái, vặn chìa khóa xe, lái ra khỏi khu nhà.
Cách khu nhà không xa có một cái công viên, vào giữa trưa người không nhiều lắm.
Từ Y Khả nói: “Anh muốn nói với tôi chuyện gì, dừng xe lại đó nói chuyện đi.”
Trần Mặc Dương không để ý lời cô, tiếp tục chạy thẳng, Từ Y Khả thấy xe chạy càng ngày càng xa khu nhà cô, nói: “Anh muốn đưa tôi đi đâu? Dừng lại,
tôi không đi.”
Trần Mặc Dương hoàn toàn không để ý, anh ta vẫn im lặng không nói lời nào
lái xe, hơn nữa tốc độ rất nhanh, có điềm báo sắp có giông bão xảy ra.
Từ Y Khả níu lấy tay lái: “Anh dừng lại cho tôi, dừng lại… Tôi không muốn đi theo anh…”
Anh ta đẩy cô ra, cô không giữ được thăng bằng, đầu đập mạnh vào cửa xe.
Anh ta hung dữ nói: “Chết tiệt , yên lặng một chỗ cho tôi, bằng không tôi đánh cô đấy!”
Anh ta nhìn cô với một ánh mắt chán ghét, giống như nhìn một con ruồi, anh
ta ghê tởm chỉ muốn bóp chết nó. Nhưng có lẽ anh ta cũng chả thèm động
vào, bởi vì như thế sẽ làm bẩn tay anh ta.
Từ Y Khả cảm thấy tủi thân, cô không biết, anh ta đã chán ghét cô thế, sao còn tới tìm cô làm gì?
Chẵng lẽ anh ta thấy đêm đó lăng nhục cô còn chưa đủ sao?
Cô lấy tay lau để nước mắt khỏi rơi, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng,
nếu là người phụ nữ khác, cho dù không làm gì được anh ta, nhưng chắc
chắn cũng sẽ không khóc trước mặt anh ta, chỉ có cô, ngay cả nươc mắt
cũng không khống chế được, khó trách anh ta khinh dễ cô như vậy.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, cô thầm lặng khóc, tâm trạng Trần
Mặc Dương ngược lại rất tốt. Nhìn cô khóc anh càng cảm thấy thuận mắt
hơn so với khuôn mặt sáng lạn lúc nãy ở khách sạn.
Nhưng đã qua nửa tiếng, cô vẫn còn rơi nước mắt, anh ta chịu không nổi với
tay lấy hộp khăn giấy ở đầu xe ném cho cô, hất mặt lên, nói: “Lau khô
nước mắt đi, đừng để tôi thấy cô khóc nữa , tôi sẽ không khách khí đâu.”