Chu Lạc Khiết bước vào phòng bệnh mang theo túi quần áo để anh tắm rửa.
Phòng bệnh này rất cao cấp, nội thất cùng thiết kế có thể so sánh với
khách sạn năm sao, không giống với phòng bệnh viện chút nào. Ngay cả màu sắc và đồ nội thất rất hòa hợp, ấm cúng và thoải mái . Đương nhiên, dù
cho nơi này xa hoa sang trọng như một cung điện, thì giờ phút này cũng
chẳng làm cho bệnh nhân đang nằm trên giường tâm trạng tốt hơn.
Cơ thể nằm trên giường khó nhúc nhích, khuôn mặt anh tuấn sưng vù lên, đầu bị quấn băng, tóc bị cạo còn lại thưa thớt, bên này một ít bên kia một
ít. Nhìn anh như vậy Chu Lạc Khiết không tốt lành nghĩ đến hai chữ “Đầu
heo”.
Một ông chủ luôn lạnh lùng đột nhiên bộ dạng biến thành thể này, cô có chút buồn cười. Cả người trên dưới chỉ còn có thể nhìn ra được đôi mắt, tuy
xung quanh mắt có hơi sưng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như mọi khi, dù
sao báo săn bị thương cũng không thể trở thành heo.
Chu Lạc Khiết nói: “Chủ tịch Trần vẫn đang ở Mỹ khảo sát, có lẽ sẽ không trở về kịp. Phu nhân hôm nay sẽ trở về từ Bắc Kinh.”
Anh không nói gì, tựa như không quan tâm đến việc này.
Chu Lạc Khiết lại nói: “Thuê một vài người hộ lý được không?”
Anh đảo mắt một vòng, mí mắt khép lại, dường như có chút mệt mỏi.
Có tiếng bước chân đến cửa, anh lại mở mắt ra, quay đầu nhìn.
Chu Lạc Khiết đã đến đây vài lần, cô không chỉ một hai lần nhìn thấy ánh
mắt mong chờ của anh, tâm như gương sáng, cô hiểu được anh ta đang chờ
cái gì. Làm việc bên anh ta đã lâu, thấy phụ nữ bên cạnh anh ta thay đổi liên tục, cô còn tưởng rằng dự cảm của mình là sai. Đến lúc nghe được
câu nói đầu tiên khi anh ta tỉnh lại thì cô bỗng hiểu được người đàn ông luôn tuyệt tình này thì ra cũng đã xa vào lưới tình.
Lúc ấy anh cố gắng mở mắt, nhìn thấy cô, giọng khàn khàn rõ ràng là nói không nổi nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Cô ấy có sao không?.”
Chu Lạc Khiết lúc ấy vẫn chưa phản ứng kịp, không biết ‘Cô ấy’ là ai, tưởng hỏi người phụ nữ lúc ấy ở trên xe. Cô trả lời anh: ” Lương tiểu thư
đang được mổ.”
Nhưng anh lắc đầu, căng thẳng chớp mắt, cơ thể dường như không thể chịu nổi
lời nói cũng không rõ , chỉ phát ra được mấy âm: “Y… Y…”
Chu Lạc Khiết nghe xong, trong đầu lóe lên, nhìn qua, rồi đi hỏi thông tin về cô ấy
Anh cố gắng đợi đến lúc Chu Lạc Khiết quay trở về nói với anh rằng, Từ Y Khả không sao, anh mới an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ lạ vụ tai nạn xảy ra như thế nào, sao Từ Y Khả
cũng bị thương. Sau lại mới hiểu được, vụ tai nạn giao thông này Từ Y
Khả không thể nào thoát khỏi liên quan.
Nhưng cả hai người kia đều bướng bỉnh và cố chấp, cho dù tình cảm có sâu đậm
đến đâu chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ cạn. Cô lớn hơn hai người kia cùng lắm
là mấy tuổi, nhưng sớm đã nếm mùi thăng trầm của sự đời. Người ngoài
cuộc còn nhìn thấy rõ hơn họ. Trên đời này không thể nắm chắc được trái
tim của người mình yêu, và vĩnh viễn sẽ không thể biết trước được số
phận. Hành động theo cảm tính hoàn toàn không thể đi đến cuối con đường. Đúng là một cuộc hành trình gian khổ!
Cửa mở ra rồi đóng lại, vào phòng bệnh là viện trưởng bệnh viện, bác sĩ và y tá. Bác sĩ đến kiểm tra rồi nói: “Khôi phục tốt, đã có kết quả kiểm tra não bộ , không có gì bất thường, anh yên tâm tĩnh dưỡng.”
Viện Trưởng cũng nói: “Chủ tịch Trần vừa mới gọi điện thoại đến, tôi cũng đã khuyên ông ấy hãy thoải mái tâm trạng một chút, bác sĩ Lâm của chúng
tôi là bác sĩ khoa ngoại tốt nhất, cậu có thể yên tâm.” Lại nói với Chu
Lạc Khiết: “Có chuyện gì cần cứ việc tới tìm tôi.”
Chu Lạc Khiết gật đầu, tiễn mọi người ra ngoài, lúc quay lại vẫn thấy anh nhìn chằm chằm vào cửa.
Cô vốn không muốn nhúng tay vào những chuyện như thế này, nhưng cuối cùng
vẫn nói: “Từ tiểu thư đã xuất viện , hay là gọi cô ấy đến đây?”
Anh giống như bị giẫm vào đuôi, vùng vằng tức giận, nói: “Nhiều chuyện! Bảo cô ấy đến đây làm gì!” Nếu trong lòng cô ấy còn có anh thì sẽ tự đến!
Chu Lạc Khiết không cho là đúng, cười cười, nói: “Vậy anh hãy nghỉ ngơi
thật tốt, chuyện của khu giải trí bên kia tất cả đều bình thường, anh
đừng lo lắng, có chuyện gì tôi sẽ báo cáo với anh.”
Buổi sáng thứ bảy, Từ Y Khả dậy sớm, ngọn lửa bếp gaz màu xanh cháy lên nồi, cô lấy cái muỗng để quậy cháo, tâm tư suy nghĩ tận đâu, động tác trên
tay chỉ lập lại máy móc.
Bà Từ ngáp một cái ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi cháy từ trong phòng bếp, trong nồi cháo đã có một lớp dính.
Bà Từ nhanh chóng tắt lửa, nói: “Đứa nhỏ này ngủ dậy vẫn chưa tỉnh sao, người đứng bên cạnh nồi cũng có thể để cháo bị khê!”
Từ Y Khả phục hồi tinh thần, trong nồi quả nhiên đã bị khê một chút. Cô ném thìa xuống, đến sô pha ngồi xuống.
Bà Từ thấy con gái mình gần đây luôn hồn siêu phách lạc, hơn nữa mỗi ngày
đều chạy đến bệnh viện, sáng sớm hôm nay đã dậy hầm cháo, một loạt
chuyện như vậy làm bà Từ nghĩ rằng sau lần sống sót trong vụ tai nạn,
con gái bà cuối cùng cũng đã hồi tâm chuyển ý, bắt đầu đón nhận Mã Tuấn . Bà Từ vui mừng hớn hở .
Bà Từ nói: “Đây là nấu cho Mã Tuấn sao ?”
Từ Y Khả dựa vào sô pha, lòng không yên chỉ uh uh hai tiếng trả lời cho có lệ. Mấy ngày nay ở đài, đồng nghiệp đều biết cô bị tai nạn , lại có
liên hệ với chiếc xe của Trần Mặc Dương kia, nghĩ cô là người lúc ấy
ngồi trên xe Trần Mặc Dương. Mọi người đều cảm thán, xe bị hủy thành như thế mà cô vẫn không bị gì chứng tỏ lúc ấy người trong xe chắc hẳn đã ra sức để bảo vệ cô. Còn buông chuyện quay qua cô hỏi Trần Mặc Dương bị
thương thế nào ? Ngay cả giám đốc đài gặp cô, cũng quan tâm nói: “Trần
tổng không có gì đáng ngại chứ? Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Trần tổng, cậu ấy bây giờ chắc không tiện vào thăm hỏi, bằng không tôi cũng rất
muốn đến thăm.” Cô có miệng cũng không giải thích được, nếu nói lúc ấy
cô không phải ngồi trong xe của Trần Mặc Dương có lẽ sẽ còn có nhiều
chuyện hơn nữa.
Cô còn muốn biết anh ấy hiện tại như thế nào hơn họ kia , phẫu thuật xong
có để lại di chứng gì không? Hồi phục thế nào ? Người nhà anh đều bận
rộn như vậy, có ai chăm sóc cho anh hay không? Tính tình anh khó chịu
như vậy, ai hầu hạ nổi đây?
Nghĩ thế đầu cô lại rối tung lên, những điều này thì có liên quan gì đến cô, cô sao lại thấp hèn như thế, sau bao nhiêu lần bị anh đối xử như vậy mà vẫn nhớ mong đến anh! Anh có cái gì tốt cơ chứ?
Độc đoán, không phân rõ phải trái, lạnh lùng, hay thay đổi, ngoại trừ tiền, đẹp trai hơn Mã Tuấn, thì còn cái gì tốt hơn Mã Tuấn, nhưng cô vẫn
không thể thuyết phục bản thân mình? Giữa đêm khuya, trong giấc mơ không có người đàn ông nào có thể so sánh với anh ấy!
Tại sao phụ nữ luôn yêu nhầm người đàn ông, luôn đặt người đàn ông không hề để ý mình trong lòng. Giữa yêu và được yêu rất khó dùng lý trí để lựa
chọn. Cô rất sợ , sợ bản thân lại một lần nữa không ngăn được khát vọng
của mình, lại sẽ giẫm lên vết xe đổ. Cô rất khó khăn mới hạ được quyết
tâm ra đi, tuyệt đối không thể quay về , huống chi cũng không có đường
cho cô quay về. Anh ta không phải đã nói rồi sao, cho dù cô quỳ xuống,
anh ta cũng sẽ chẳng thèm liếc cô một cái!
Bà Từ đem bình cháo trắng đến, nói: “Mẹ đã múc ra cho con, con đem qua đó đi.”
Từ Y Khả nói: “Mẹ, đổ đi, khê cả rồi , còn mang đến làm gì?”
Bà Từ nói: “Không sao cả, lớp trên có thể ăn được, tóm lại đây là tấm lòng của con.”
Bà Từ tính toán rất khôn khéo, cháo như vậy, Mã Tuấn vừa ăn chắc chắn sẽ
biết là do con mình tự tay nấu, lần này dù gì bà cũng mang hai đứa đến
với nhau.
Từ Y Khả lười tranh cãi, nói: “Mẹ, phiếu tiền thuốc men viện phí đâu để con xem con trả lại.”
Bà Từ đang cầm bình cháo nói: “Ở ngăn kéo trong phòng ấy, con tự tìm đi.”
Lát sau, Từ Y Khả hoảng hốt cầm một đống giấy chạy vào phòng bếp, gọi to: “Mẹ…”
Bà Từ vỗ vỗ ngực: “Con làm gì thế, làm mẹ sợ muốn chết!”
Từ Y Khả chỉ vào tờ giấy: “Mẹ. Đây là có chuyện gì?”
Bà Từ liếc mắt một cái, nói: “Là giấy tờ ngân hàng cho vay.”
“Con biết, con hỏi là làm sao có thể nhiều tiền như vậy, rốt cục nhà chúng ta vay bao nhiêu tiền?”
Bà Từ nói: “Con đừng quan tâm , đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi , con nhanh đi rửa mặt thay quần áo đi, rồi mang đến cho Mã Tuấn.”
“Nhà chúng ta thế chấp cái gì mà ngân hàng đồng ý cho vay?” Ở Giang Nhạc này người ta cũng làm gì có chuyện tốt lành cho vay dễ dàng như vậy.
“Còn có thể là cái gì, nhà , cửa hàng, một ít hàng hóa.”
“Mẹ, mẹ và bố đã suy nghĩ kĩ chưa, gia đình chúng ta bây giờ ổn rồi, con
cũng đã đi làm, không cần phải mạo hiểm như vậy, mẹ có thể cam đoan cái
công trình kia của ông chủ Mã có thể kiếm lời sao, mà dù sao trước khi
chúng ta thu lại được vốn cũng không cần phải ứng ra quá nhiều tiền như
vậy?”
Toàn bộ tài sản đã đem thế chấp, nếu cửa hàng kinh doanh xảy ra chuyện gì,
đến lúc đó các khoản vay phải làm thế nào? Bây giờ đang khủng hoảng kinh tế, mọi người đều rất cẩn thận, bố mẹ thì ngược lại, toàn bộ tài sản
ứng ra cũng không hề nhíu mày .
“Thật ra người thân cuả ông chủ Mã đang xây dựng một nhà máy thép, các tài
liệu kĩ thuật công trình thủy lợi đều giao cho nhà chúng ta. Bởi vì đó
là công ty cổ phần, mà ông ấy cũng đào đâu ra nhiều tiền như vậy, tất cả đều phải góp vốn , nhà chúng ta cũng góp một tí cổ phần.”
Từ Y Khả phát điên, nói: “Mẹ, ý của mẹ là không chỉ có cái công trình thuỷ lợi kia còn có đầu tư vào nhà máy thép. Mẹ, mẹ và bố có phải quá điên
rồ rồi không . Mẹ không phải đã nói có bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu
việc, từng bước một từ từ sẽ đến, không thể ăn một lần có thể béo lên
được.”
Bà Từ đem hộp thức ăn đi ra, chuẩn bị tốt rồi, nói: “Y Khả, mẹ với bố đều
già rồi, không có thời gian từng bước một, còn nữa, trong nhà máy thép
này còn có quan lớn đầu tư, con đừng quá lo lắng.”
“Mẹ, bố mẹ còn có con và Y Trạch, chúng con không còn nhỏ nữa, đã có thể
gánh được kinh tế trong gia đình, bố mẹ không cần phải liều lĩnh như
vậy.”
Bà Từ lại nói: “Thì cũng bởi vì con với Y Trạch nên mẹ và bố mới càng phải cố gắng, Y Khả, con không phải không biết ở Giang Nhạc có bao nhiêu
người thế lực, cưới vợ, gả chồng đều phải xem đồ cưới, sính lễ! Huống
chi họ luôn khinh thường vì chúng ta không phải là người bản đia. Nếu
trong nhà không không có chút tiền, con và Y Trạch sau này sẽ làm thế
nào, ở Giang Nhạc không có tiền chính là khổ thân, gả cho chồng bị nhà
chồng coi thường, cưới con dâu bị mẹ vợ coi thường, bố mẹ không thể để
các con có cuộc sống vất vả như vậy được.”
Bà Từ vỗ vỗ vai cô, nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi thay quần áo đi.
Tiền ba con đã đem đi giao hàng rồi , cũng đã đầu tư vào nhà máy thép ,
nghĩ nhiều cũng vô dụng, lần này nghĩ lại may mà có ông chủ Mã, bằng
không, cho dù có thế chấp vay nợ, ngân hàng bên kia cũng chả đồng ý
nhanh như vậy.”
Từ Y Khả mở miệng định nói, cuối cùng lại ngậm lại. Tiền cũng đã đầu tư,
cô còn có thể nói cái gì. Chỉ hy vọng thật sự được giống như những gì mẹ nói .
Cũng vì tính cô bảo thủ, cho nên chuyện bố mẹ cô liều lĩnh như vậy cô luôn thấy bất an.
Ra cửa bà Từ còn dặn dò: “Hãy nói là do tự tay con nấu đấy biết không.”
Con gái ngây thơ, không có một chút lõi đời hiểu người gì cả, lại không
biết giống ai trong nhà. Cho dù Mã Tuấn thích cô, nhưng mẹ chồng tương
lại nhất định phải gặp. Bà Từ đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Cho dù người một nhà ở trong thành phố này mười mấy năm cũng dậm chân tại
chỗ, không có gốc rễ, cũng vô dụng, hoàn toàn có thể bị gió thổi bay đi
bất cứ lúc nào.
Cho nên bà hy vọng con gái mình có thể ở lại đây cắm rễ tại thành phố này,
có chỗ ngồi trong thành phố này, được người ở đây chấp nhận, mà không
cần lo lắng vì người ngoài bản địa bị người ta thành kiến .
Cả đời này, bà chả hy vọng gì , chỉ hy vọng con trai con gái bà không phải chịu một cuộc sống bôn ba giống bố mẹ chúng.
Đến bệnh viện, Mã Tuấn vui mừng nói: “Đến sớm vậy , em có ngủ ngon không.”
“Uhm, đem bữa sáng đến cho anh.”
Từ Y Khả đưa cháo đến cho anh, nói: “Có chút khê , nếu anh ăn không được bảo em, em ra ngoài mua cho anh.”
Anh cười nói: “Là em nấu ư .”
“Là em nấu , đồ ăn là mẹ làm .”
“Cám ơn, nếu biết sớm đã không để bố mẹ anh phải ra ngoài mua, nhiều như vậy em cũng ăn cùng đi.”
Cô nói: “Không cần, em đã ăn rồi .”
Anh ăn, cô lẳng lặng ngồi một bên. Hôm nay cô buộc tóc lên, quấn một chiếc
khăn lụa trên cổ, sợi dây chuyền trước ngực nhẹ nhàng nhấp nhô làm tim
anh cũng đập phập phồng theo.
Cả tối cô mất ngủ, sáng nay lại thức dậy sớm, tinh thần không thoải mái,
ngồi ở đấy lại nghĩ đến chuyện rắc rối kia. Cho nên không cảm thấy Mã
Tuấn đang đến gần, đến lúc tay anh ôm lấy cô, cô mới giật mình hoàn hồn, giãy dụa nói: “Mã Tuấn, anh làm gì thế, đừng như vậy…”
Cô giãy dụa làm anh đau rên lên một tiếng. Cô nhớ đến anh vẫn còn đang bị
thương, sợ làm đau anh, cũng không dám động đậy, chỉ cúi đầu nói: “Mã
Tuấn, anh buông ra trước đi…”
Anh vẫn không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, đặt cằm trên vai cô,
nói: “Y Khả, anh thật sự muốn từ từ chờ đợi em, nhưng qua lần tai nạn
này, làm anh thấy chuyện đời vô thường, trên đời này nhiều chuyện ngoài ý muốn, ai biết được buổi sáng đi ra ,buổi tối còn có thể trở về hay
không, cho nên lúc mình vẫn đang sống tốt, hãy giao hết tất cả cho anh
được không, em không phải lo sợ, tương lai chúng ta nhất định sẽ hạnh
phúc, em hãy tin tưởng anh…”
“Mã Tuấn, anh hãy buông em ra trước đã được không.”
“Anh không buông, em hãy đồng ý với anh trước đi.” Những ngày này, cô đều
đến đây, chăm sóc anh chu đáo. Anh biết cô đang áy náy và cảm kích,
nhưng mặc kệ là gì, tóm lại có thể làm cô mềm lòng , nếu anh không nắm
chắc cơ hội này, vậy anh chính là thằng ngốc.
Cô bực đến nỗi mặt nhăn nhúm lại, nói: “Anh đừng như vậy được không, Mã Tuấn…”
Cô vừa động đậy, anh đã rên rỉ đau đớn, nhưng vẫn không thả tay ra.
Lúc hai người vẫn đang còn dây dưa , bố mẹ Mã Tuấn mua bữa sáng xong đã
quay lại, đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người đều
ngẩn ra.
Từ Y Khả xấu hổ muốn chết, cầu xin nói: “Buông ra đi mà, buông ra!”
Mã Tuấn thấy bố mẹ đã vào mới nới lỏng tay ra, trên mặt hoàn toàn không
ngượng ngùng như Từ Y Khả, còn thoải mái cười nói: “Y Khả mang bữa sáng
đến cho con.”
Từ Y Khả không thể chịu nổi ở đây chút nào nữa, nói: “Cô, chú… vậy, vậy cháu đi trước…”
Ông Mã nói: “Ngồi lại thêm lát nữa đi?”
“Không cần, không cần ạ, nhà cháu còn có việc…”
Cô vội vàng đi, mắt cũng không nhìn đường, đầu đụng vào khung cửa, cô xấu
hổ ôm đầu nhanh như chớp chạy ra, đằng sau truyền đến tiếng cười vui
sướng của Mã Tuấn.
Từ Y Khả đi thẳng một mạch ra ngoài, đến bãi cỏ bệnh viện vô tình đụng
phải một người đàn ông, cô ngẩng đầu nói xin lỗi, đi hai bước liền mới
có phản ứng, nhớ lại khuôn mặt này rất quen, quay đầu nhìn lại là Giang
Văn Thao. Giang Văn Thao cũng nhận ra cô, nghĩ cô tới thăm Trần Mặc
Dương , lại hỏi: “Dương Tử thế nào ?”
Từ Y Khả ấp úng nói: “Anh ấy… anh ấy… Anh tự đi thăm đi, tôi đi trước.”
Giang Văn Thao thấy cô dường như có ý tránh né, thấy khó hiểu.
Từ Y Khả đi đến một cái xích đu xa xa mới dừng lại.
Gió mùa đông cuốn bay những chiếc lá rụng trên đường, có thể nghe được loáng thoáng cuộc nói chuyện của các cô y tá.
Một cô y tá trẻ tuổi, có lẽ tủi thân, giọng nói chuyện nức nở.
Một người khác đang an ủi cô ta, nói: “Chịu đựng một chút đi, cũng không
phải tất cả bệnh nhân đều khó làm việc giống anh ta, dù sao ở phòng bệnh cao cấp cũng được hưởng phúc lợi tốt. Giống như tôi ở đây đã quen rồi,
rồng rắn hỗn hợp bị khóc suốt ngày.”
“Cô nghĩ là chỉ phục vụ những người có tiền đó tốt là xong ư, cô thấy anh
ta bị thương nghiêm trọng như thế nằm ở trên giường vẫn còn có sức để
bắt nạt. Tiêm không cho cởi quần làm sao tôi tiêm được, chị biết không
ánh mắt anh ta có thể hù chết tôi đấy. Các hộ lý ở trong phòng bệnh của
anh ta ngay cả thở cũng không dám, chỉ sợ lại chọc giận anh ta.”
“Anh ta cũng đáng thương, tính tình thường ngày ngang ngược, bây giờ nằm
trên giường bị các cô các cậu bắt ép cho nên mới hay nổi cơn thôi. Mà
lại nói tôi chưa thấy Trần Mặc Dương bao giờ, chỉ thấy trong cuộc phỏng
vấn trên ti vi một lần, nhìn rất đẹp trai.”
“Đẹp cái gì! Lúc vừa đưa đến mặt sưng vù giống con lợn, đầu bị quấn băng
trông chả khác gì con quỷ, bây giờ thì trái ngược hoàn toàn… nhưng…” Cô
nhỏ giọng nói: “Tôi nghe bác sĩ nói chân anh ta bị ảnh hưởng giây thần
kinh, có lẽ sẽ có vấn đề, bây giờ vẫn không dám nói cho anh ta.”
Một người khác kinh sợ nói: “Thật ư? Sẽ không bị què chứ?”
“Không biết, tôi nghe cũng chả chắc chắn lắm, cô đừng đi tung tin bậy…”
Tay Từ Y Khả nắm chặt lại giây xích đu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cô không biết mình đã về nhà như thế nào .
Bà Từ nói: “Sao về sớm vậy .”
Cô không để ý đi lên giường, nói: “Mẹ, mẹ hãy để con ngủ một giấc.”