Đây là lần công tác đầu tiên xa nhà, Từ Y Khả mua về bao nhiêu quà lưu niệm và đặc sản. Tắm rửa xong, ngồi trên giường vui vẻ phân chia quà tặng
đâu là cho bạn bè đâu là cho gia đình.
Bà Từ vào gọi cô ăn tối, thấy trên giường bao nhiêu là hộp quà cùng đặc sản, lại hỏi:
-”Mọi người đều giống nhau cả sao? không có một hai cái nào đặc biệt sao?”
Từ Y Khả cầm hai cái hộp lên, nói:
-”Có mà, nè, đây là cho Đinh Tĩnh và Văn Kỳ .”
Bà Từ cười cười, không biết là tại con gái mình ngốc nghếch không hiểu ý
mình hay vẫn là cố ý giả ngốc. Dù Y Khả còn trẻ, chỉ là một cô bé vừa ra trường, nhưng bà sợ trong lòng cô vẫn tồn tại một bóng ma ám ảnh, bởi
vậy so với các bậc phụ huynh khác lo lắng cho cô nhiều hơn, dù sao con
gái ở tuổi này, dù sao cũng phải có mối tình mới là chuyện thường tình.
Bà Từ trong lòng thở dài, nói:
-”Y Khả, con biết ông chủ Mã chứ?”
-”Dạ biết, là người có cái bụng to khổng lồ, ông thường đến mua vật liệu thép nhà chúng ta.”
Ông ta đươc xem như là ân nhân của nhà cô, thu nhập một năm trong nhà, có một nửa là của ông Mã rồi, sao cô có thể không biết.
-”Đúng, ông chủ Mã có ấn tượng tốt với con lắm , ông ta có đứa con trai không
hơn con nhiều tuổi lắm, làm viêc ở viện địa chất, điều kiện gia đình nhà người ta cũng tốt, hay là con cùng cậu ấy gặp gỡ xem thế nào đi?”
Từ Y Khả há hốc mồm, đây chẳng lẽ chính là xem mắt trong truyền thuyết?
Từ Y Khả nhíu mày:
-”Mẹ, con không vội, gặp mặt người ta như vậy không tự nhiên.”
-”Có cái gì không được tự nhiên , bây giờ xem mắt rất phổ biến.”
-”Con không cần, đến lúc đó gặp mặt cũng không biết nói chuyện gì.”
Bà Từ thấy con gái kiên quyết như thế, cũng không khuyên nữa, đi ra, càng
không nói cho cô rằng thật ra con trai của ông Mã “ nhất kiến chung
tình” với cô, nên mới bảo bố mình ra mặt hỏi xem.
Lúc bà Từ ra ngoài đột nhiên nhớ đến một chuyện, nói:
-”Đúng rồi, hôm kia có người gọi điện thoại đến nhà tìm con,nói con quên túi ở chỗ người ta, muốn mang đến trả cho con.”
Từ Y Khả giật mình nhảy lên, chẳng lẽ là Mẫn Chính Hàn?
-”Mẹ, người kia có nói là ai không?”
-”Không có nói, là một cô gái , nói là bạn của con, xem cái tính lôi thôi của
con kìa, túi quên ở đâu cũng không biết, nhanh đi gọi điên thoại hỏi
xem.”
Từ Y Khả càng nghĩ càng thấy lạ, sợ Mẫn Chính Hàn lại bày trò, lại phiền phức, mà thôi không quan tâm.
Không nghĩ rằng người kia tận tình như thế, sáng sớm lại gọi điện thoại tới, hẹn Từ Y Khả gặp mặt.
Khách trong quán cà phê không nhiều lắm, Từ Y Khả nhìn quanh một vòng, chỉ có một cô gái đang ngồi đợi bên cạnh cửa sổ. Người kia cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt cô ấy. Trên người mặc quần màu xanh lục, một khăn lụa
quàng lỏng lẻo trên cổ, một cô gái trẻ rất thời trang. Cô thật không thể tưởng tượng mình có thể quen biết một người đẹp như vậy.
Đang chuẩn bị gọi lại để xác nhận, đúng lúc cô gái kia ngẩng đầu lên thấy Từ Y Khả, mỉm cười đưa tay chào.
Sau khi ngồi xuống, Từ Y Khả mới nhận ra đối phương, dĩ nhiên là bạn gái của Trần Mặc Dương!
Xưa nay chưa quen biết cô ấy, chỉ có gặp qua đêm đó, ngay cả một câu nói
chuyện cũng không có. Từ Y Khả nhất thời không hiểu, cô ấy muốn gì.
Cô gái kia nhìn thấy nghi hoặc của Từ Y Khả, cười nói:
-”Tôi tên là Trương Uyển, có lẽ cô còn nhớ tôi.”
Từ Y Khả gật đầu:
-”Nhớ chứ, cô là bạn gái của Trần tổng.”
Trương Uyển chỉ cười, tay khuấy khuấy ly cà phê, cũng không nói gì.
Từ Y Khả cũng hiểu được có chút xấu hổ,đêm đó chuyện rõ ràng ngay trước
mắt, Trần Mặc Dương trước mặt Trương Uyển tán tỉnh thân mật cùng người
phụ nữ khác. Hai chữ ‘Bạn gái’ này thật rất châm chọc. Trực giác nói cho Từ Y Khả, dường như cô vừa vô tình làm tổn thương cô gái trước mặt.
May vừa đúng lúc phục vụ mang đến món điểm tâm ngọt, kịp thời hóa giải sự
bối rối của Từ Y Khả, cô thừa dịp liền nói sang chuyện khác:
-”Bánh ngọt ở đây rất ngon, ăn vào đã tan chảy, ngọt mà không ngấy.” Nói xong còn không quên tắc lưỡi một cái, cười gượng haha.
Trương Uyển nhìn Từ Y Khả trước mặt, lông mày cong cong, đôi mắt trong suốt,
tnụ cười trong sáng, rốt cục cô cũng hiểu ra vì sao lúc lần đầu tiên gặp cô gái này cô đã có cảm giác hâm mộ xen lẫn ghen tỵ. Những thứ thuần
túy cô khát vọng vẫn không có được . Cô khát khao sự thuần khiết giống
như cô gái trước mặt, gia đình trong sạch, có một đôi mắt chưa bị nhiễm
bụi trần. Nhưng cô không thể có được !
Tay Trương Uyển dừng lại, cười một cách ngượng ngịu, nói:
-”Đã không còn nữa rồi…”
Từ Y Khả đang ngậm miếng bánh ngọt trong miệng, khó khăn nuốt xuống. Không nghĩ Trương Uyển vẫn tiếp tục nói về chuyện này, cũng không biết an ủi
người ta thế nào, bởi vì cô cũng chả quen lắm, cô chỉ muốn đến lầy túi
thôi!
Trương Uyển dường như muốn tìm người nào đấy để tâm sự hết nổi lòng, cô tiếp tục nói:
“Cô biết không, ba ngày, chỉ mới ba ngày… tôi không biết, cho dù là vật
cưng, cũng không đến nổi chỉ mới ba ngày đã chán ghét, không phải sao?”
Lời nói có chút không cam lòng, chua sót, đau đớn.
Từ Y Khả nhớ lại nổi đau khổ trong mắt cô đêm ấy, chịu đựng nhiều như vậy
cũng không thể sánh được với tình anh em của bọn đàn ông.
Từ Y Khả nói:
- “ Đừng quá buồn, đàn ông như bọn họ không phải đều như vậy sao, giống
như người có tiền sẽ mua được rất nhiều quần áo, đôi khi ngay cả nhãn
hiệu cũng không cần phân loại, có những thứ chỉ mặc được môt hai lần
liền quên, không phải ngấy , mà là vì có quá nhiều, cho nên không biết
quý trọng.”
Trương Uyển gật đầu, yếu ớt thì thầm:
-”Đúng vậy, yêu một người không phải bởi vì rất yêu, mà là vì không có nhiều
sự lựa chọn, mà bên cạnh anh ta thì không bao giờ thiếu sự lựa chọn… Bên người anh ta chưa bao giờ thiếu bạn gái, ngay cả Hà Tư Vận cũng không
phải, những gì bên người anh ta có đó là phụ nữ.” Cho nên cô cũng chỉ
một trong những bộ quần áo anh dùng hai ba lần rồi giục đi mà thôi
Trương Uyển làm sao lại không biết, si tình từ trước đến nay đều khổ, huống
chi là yêu một người căn bản không thuộc về mình. Bạn thậm chí không dám trả giá, đơn giản là sợ người ta phát hiện ý đồ của bạn.
Không dám thể hiện ý tứ của mình, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi thế giới của kẻ đó, phụ nữ thông minh chỉ nên để ý tiền tài của bọn họ, mà cô không
phải không đủ thông minh. Chỉ là không muốn thông minh, cho nên đã yêu
người đàn ông đó.
So với Từ Y Khả, cô chính là ngưởi vì đóa hoa trên vách núi kia đã rơi xuông vực sâu kia.
Ánh mắt Trương Uyển phủ đầy sương cùng với nụ cười ai oán kia làm cho Từ Y
Khả cảm thấy mình thật khi đã kịp dừng lại trước bờ vực thẳm. Nếu không
cho dù cô có trăm cái mạng cũng không đủ chiết trên người dàn ông kia.
Từ Y Khả nhớ lại album ảnh cài đặt mật khẩu trong máy tính của mình, mỗi
đêm giữa khuya, khi cô run run nhập mât mã , nhưng vẫn không dám mở ra
dù chỉ một chút, cô thật sợ, sợ chỉ cần liếc nhìn sự quyến rũ người đàn
ông đó, chính mình sẽ lại trầm luân, sợ trái tim sẽ vượt tầm kiểm soát
của mình, mà sự xuất hiện của Trương Uyển chính là lời cảnh báo thiết
thực nhất.