Buổi trưa, cô đến bệnh viện, không có mẹ ở đó, chỉ có bố cô đang nhắm mắt trên giường trong phòng bệnh.
Cô giúp bố kéo chăn lên, ông Từ mở mắt ra thấy con gái, khàn khàn lên tiếng: “Y Khả ư, mấy ngày qua bố không thấy con .”
Cô ngồi xuống bên cạnh giường, vuốt khuôn mặt tiều tụy của bố: “Mấy hôm
nay con cùng mấy người trong tổ đi ra ngoài quay ngoại cảnh , bố cảm
thấy thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào không.”
Ông Từ cầm tay cô: “Đỡ hơn nhiều rồi, sức khỏe bố rất dai, bị thương một tí ấy có nhằm nhò gì, nhưng mà con sao lại gầy như vậy, không ăn cơm đầy
đủ à?”
Cô lắc đầu: “Con vẫn tốt bố ạ, ăn ngon, ngủ ngon.”
Ông Từ vỗ vỗ tay con gái: “Đứa con ngốc này, ngay cả bố mà con cũng gạt, sao lại ngốc như thế.”
Cô không tự chủ được cúi đầu: “Xin lỗi…”
Ông Từ ho lụ khụ: “Y Khả, bố buồn lắm. Con là con gái yêu của bố, từ nhỏ
đến lớn ngay cả lúc mẹ đánh con bố cũng cmar thấy xót, bây giờ bởi vì bố mà con chịu khổ, bố thật sự…”
Cô cúi người xuống, mặt vùi vào ngực bố, nỉ non: “Bố, bố đừng nói nữa, là
con sai, là con không nên quen với anh ta, là tại con lúc trước ngu ngốc dây dưa không rõ ràng với anh ta, bố mắng con đi, đánh con cũng được,
không cần phải để trong lòng khó chịu, con chỉ hy vọng bố khỏe mạnh là
tốt rồi…”
Ông vỗ lưng cô giống như trước đây mỗi khi dỗ dành cô ngủ. Một giọt nước
mắt lăn dọc trên má rơi xuống. Người ta nói tình thương của cha như núi, nhưng ông cảm thấy ngọn núi này lúc nào cũng có thể sắp sụp xuống , nếu thật sự có một ngày như vậy, ông lo lắng nhất là hai người phụ nữ của
ông. Hôm nay ông không hề nói một lời nào làm con gái ông buồn, bởi vì
ông biết trong lòng con gái cũng đang chịu giày vò.
Cô không ngồi lâu trong phòng bệnh, mẹ bây giờ vẫn không muốn gặp cô, điều duy nhất cô có thể làm cho mẹ bây giờ là tránh mặt bà.
Đúng lúc Từ Y Trạch đưa cơm đến bệnh viện đến, từ sau lưng gọi.
Từ Y Trạch bây giờ đã xuất viện , cánh tay kia của anh nhìn vào thì bình
thường, nhưngchỉ có thể để thả vậy, không thể nâng lên, cũng không thể
giữ vật nặng, từ nay về sau chỉ có thể dùng để trang trí.
Đã lâu cô không gặp em trai , chợt nghe được giọng của em mình, cô cũng không có dũng cảm để quay người.
Từ Y Trạch đi đến, nói: “Chị, sao lại không về nhà?”
Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, giữ lấy cánh tay của cậu: “Sau một thời gian nữa chị sẽ về.”
“Vậy bây giờ chị đang ở đâu?”
“Chị ở nhà của bạn chị.”
Y Trạch nói: “Chị, chị thật sự đang ở cùng người đàn ông đấy ư?”
“Y Trạch…”
“Chị, chị về đi, cho dù lại xảy ra chuyện gì, cả nhà chúng ta sẽ cùng gánh
vác, mọi chuyện sẽ qua thôi. Chị không phải vẫn muốn kết hôn cùng Mã
Tuấn sao.”
Cô khó khăn mở miệng: “Y Trạch, em không hiểu đâu, đừng lo lắng cho chị,
em nhất định phải kiên trì đến bệnh viện để làm vật lý trị liệu đấy biết không, bác sĩ Cố nói, chỉ cần em kiên trì sẽ có hi vọng.”
Từ Y Trạch cười khổ: “Tình trạng của em em biết, tất cả những gì bác sĩ nói đều chỉ là gạt người mà thôi .”
Cô nghẹn ngào nói không nên lời, nhìn thấy Y Trạch dùng tay kia xách hộp thức ăn, cô nói: “Sao em lại đưa cơm đến, mẹ đâu?”
“Không thể đóng cửa cửa hàng mãi như thế được, mẹ đang coi cửa hàng.”
Cô nói: “Em không cần phải vất vả như vậy, sau này chị sẽ đến chăm sóc bô.”
Cậu kiên quyết: “Không cần, chân em vẫn chưa có bị tàn phế.”
Cô lấy từ trong túi một tấm chi phiếu đưa cho em trai: “Em hãy cầm lấy số
tiền này, nếu trong nhà có cần gì em cứ gọi điện thoại cho chị.”
Y Trạch không cầm: “Không cần đâu, mẹ không muốn như vậy .”
Từ Y Khả tựa như đang cầu xin: “Y trạch, em hãy cầm lấy đi, đây không phải là tiền của anh ta, là của chị , em đừng nói cho mẹ thì được rồi.”
Từ Y Trạch vẫn từ chối: “Sau này em sẽ chăm lo gia đình, sẽ chăm sóc cho bố mẹ.”
Từ Y Khả nhìn em trai mình, trong lòng chua xót, chỉ mới không lâu trước
đó em trai vẫn chỉ mãi mê chơi điện tử, mỗi lúc bố bắt làm việc đều phàn nàn kêu ca mệt mỏi, bây giờ nó nói, nó sẽ chăm lo cho gia đình. Biến cố này của gia đình làm Y Trạch trưởng thành lên, cô thật sự không phải là một người chị tốt .
Mẫn Chính Hàn và Niệm Nghi từ văn phòng đi ra, anh ta thấy Từ Y Khả trước.
Lưng cô đưa về phía anh, ở trước hành lang rõ ràng chẳng có gì, cũng không
biết cô đang nhìn cái gì, vẫn thẩn thờ đứng nơi đó, anh gọi tên cô.
Cô từ từ quay đầu lại, có chút ngạc nhiên, lại có chút hoản loạn lúng
túng. Vẻ mặt của cô đều nằm trong tầm mắt của anh ta, anh không khỏi thở dài, cô bé ngốc này, hoảng sợ cái gì, chẳng lẽ anh còn có thể cười nhạo cô sao!
Anh đi đến, mỉm cười nhìn cô: “Sao mỗi lần gặp anh lại ngây ra thế, còn không biết chào anh à.”
Cô nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: “Đã lâu không gặp.”
Anh ta nói: “Uhm, có chút lâu.”
Niệm Nghi đứng một bên lên tiếng: “Vậy hai người nói chuyện đi, tôi phải đi đến xem một bệnh nhân vừa mới phẩu thuật xong.”
Mẫn Chính Hàn nói: “Lát nữa liên lạc với em.”
Niệm Nghi gật đầu rời đi, nhường lại không gian cho anh và Từ Y Khả.
Mẫn Chính Hàn dẫn cô đến một ghế đá bên ngoài bệnh viện ngồi .
Anh vuốt đầu cô: “Xem ra anh đã đi rất lâu, tóc em đã dài đến như vậy rồi… Khi đó có đi tìm anh không?”
Cô gật đầu: “Có, nhưng tìm không thấy.”
Anh vỗ đầu cô: “Thật khờ, em dĩ nhiên là không tìm thấy anh.”
Cô khẽ nói: “Không phải anh biết em ngốc lâu rồi ư, bằng không bây giờ chuyện cũng sẽ không thành ra như vậy.”
Anh hỏi: “Chiều nay có việc gì không?”
“Còn phải về đi làm.”
Anh kéo cô đến gần, giúp cô gài lại áo khoác: “Đừng đi nữa , em vẫn chưa có ăn cơm, đi ăn trước đã, chúng ta nói chuyện một chút.”
Đang còn chần chừ thì anh đã lôi cô đi
Anh kéo tay cô, cười to: “Đi thôi, chẳng nhẽ em lại còn sợ anh ta làm gì anh ư.”
Buổi chiều cô không đi làm, sau khi ăn trưa cùng Mẫn Chính Hàn, anh dẫn cô
đến một vị giáo sư nổi tiếng, nói là ông ấy rất có kinh nghiệm đối với
những ca bệnh như trường hợp của Từ Y Trạch, Một số bệnh nhân của ông đã được điều trị khỏi , Giáo sư Tôn luôn ở nước ngoài, nghe nói vừa mới về nước được hai ngày.
Từ Y Khả vừa nghe nói tay của em trai có hy vọng, lập tức nhờ Niệm Nghi hẹn giờ và lấy bệnh án rồi đi cùng Mẫn Chính Hàn đến.
Bác sĩ nhìn vào tấm chụp phim, hỏi Từ Y Khả: “Cậu ấy là gì của cô?”
Từ Y Khả nói: “Là em trai của tôi, bác sĩ Tôn, thế nào, tay em trai tôi có cơ hội hồi phục lại không?”
Bác sĩ tôn giải thích: “Bệnh án này tôi đã xem qua , trước khi hai người
đến cũng có người vì việc này mà đến tìm tôi, thật ra tôi về nước lần
này là vì bệnh nhân này.”
Từ Y Khả ngạc nhiên: “Là ai vậu?” chẳng lẽ là mẹ, nhưng bác sĩ Tôn sao có thể nể mặt mẹ mà phải từ nước ngoài về nước.
Bác sĩ Tôn nói: “Là Trần tổng của Thiên Tinh.”
Trần Mặc Dương? Từ Y Khả nghi ngờ mình nghe nhầm , anh ta sao có thể tốt như vậy! Anh ta không phải muốn chôn sống người nhà cô cùng cô luôn sao!
Mẫn Chính Hàn hỏi: “Vậy có hy vọng sao?”
Bác sĩ Tôn nói: “Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ phương pháp trị liệu, như
vậy đi, hai người hãy đưa bệnh nhân đến đây, tôi sẽ kiểm tra lại toàn
diện cho cậu ta một lần nữa, hai người yên tâm, tình trạng của anh ta
tôi đã gặp qua, đã có bệnh nhân được điều trị bây giờ đã khôi phục lại.
Ra khỏi bệnh viện, Mẫn Chính Hàn an ủi cô: “Hãy thả lỏng đi, bác sĩ Tôn đã nói như đinh đóng cột, ông ta sẽ không dám nói nếu như không nắm chắc.”
Cô gật đầu, chỉ cần có hy vọng thành công, cô đều phải tranh thủ.
Nhìn đồng hồ đã muộn rồi, Mẫn Chính Hàn lên tiếng đề nghị: “Vậy chúng ta hãy cùng nhau ăn tối đi.”
Cô cũng muốn mời anh một bữa để cảm ơn: “Tôi mời anh.”
Anh cười nhạo cô: “Một chút tiền trong túi em, vẫn chưa đủ để trả phí xe nữa đâu.”
Cô lại nhớ đến lần trước, trong tay chỉ có hai trăm đồng của Trần Mặc
Dương, vậy mà vẫn không biết trời cao đất rộng vẫn muốn mời anh ta ăn
cơm, kết quả bị anh ta nhục mạ. Bây giờ nghĩ lại, mới phát hiện từ lúc
gặp Trần Mặc Dương bản thân đã làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, chuyện
như vậy dĩ nhiên nàng sau này cô sẽ không cho phép mình làm nữa.
Mẫn Chính Hàn dẫn cô đến nơi mà đúng thật ngay cả phí gửi xe cô cũng trả không nổi.
Dù sao cũng là bạn bè, anh ta và Trần Mặc Dương có nhiều điểm rất giống
nhau, cô không hiểu vì sao lúc trước cô tình nguyện ở bên cạnh Trần Mặc
Dương, rõ ràng Mẫn Chính Hàn cũng rất tốt với cô, mặc dù chuyện ong bướm cũng không thua gì Trần Mặc Dương. Nhưng cô biết, đến bây giờ cô vẫn
không thể chấp nhận Mẫn Chính Hàn.
Hai người vào phòng, đang đợi phục vụ đem thức ăn lên thì bỗng điện thoại
của cô reo lên, là Trần Mặc Dương gọi đến . Cô nhớ lúc sáng anh ta có
nói tối nay sẽ đến đón cô tan sở.
Mẫn Chính Hàn hỏi: “Sao lại không nhận?”
Cô đáp: “Là anh ta gọi đến .”
Mẫn Chính Hàn dĩ nhiên rất hưng phấn: “Đưa cho anh, để anh nói chuyện.”
Cô lắc đầu.
Mẫn Chính Hàn đã giật điện thoại từ trong tay cô, nói: “Em yên tâm, lần
trước anh là nương tay, lần này nếu lại ra tay chắc chắn anh ta không
địch nổi anh.” Khi nói chuyện trên tay cũng đã nhấn nút nghe: “Dương Tử, là tớ… Vừa về… Tớ đang ăn cùng Y Khả…” Mẫn Chính Hàn đọc tên khách sạn, rồi nói: “Đồ ăn còn chưa mang lên, chúng tôi chờ cậu, câu đến đây!”
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.
Anh trả điện thoại lại cho Từ Y Khả: “Không cần lo lắng, em đừng nhìn cậu
ta vẻ mặt lúc nào cũng như diêm vương, khuôn mặt kia trời sinh ra đã thế , dọa không ít phụ nữ rồi, thật ra cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, lừa gạt người , từ nhỏ đến lớn đánh nhau anh vẫn chưa thua cậu ta bao
giờ.” Đương nhiên, cũng chưa thắng bao giờ!
Từ Y Khả nghe anh ta nói như vậy có chút buồn cười, đương nhiên cô sẽ
không ngây thơ thật sự cho rằng Trần Mặc Dương là hổ giấy. Nhưng nếu có
thể, đêm nay cô rất muốn nhìn bộ dạng của anh ta bị Mẫn Chính Hàn đánh
cho chết khiếp.
Khách sạn này không xa đài truyền hình cho lắm, cho nên Trần Mặc Dương đến
rất nhanh , đi vào thấy Từ Y Khả đang ngồi bên cạnh Mẫn Chính Hàn, Trần
Mặc Dương cũng không nói gì, ngồi xuống đối diện.
Thật ra Mẫn Chính Hàn chính là cố ý , biết Trần Mặc Dương sắp đến, nên mới chuyển qua ngồi bên cạnh Từ Y Khả.
Mẫn Chính Hàn nói: “Cậu đến thật đúng lúc, cậu xem bọn tôi còn chưa đụng đũa.”
Trần Mặc Dương hỏi: “Cậu trở về lúc nào ?”
“Hôm nay vừa về, nghe nói người nhà Y Khả bị ốm nặng, tớ lo lắng, đến thăm.”
Trần Mặc Dương nói: “Cậu đã thay đổi thành vị cứu tinh từ khi nào thế , thăm bệnh cứu người cũng không phải đơn giản như cậu nói, diêm vương muốn
ông ta chết vào canh ba, ông ta cũng không thể kéo dài nổi đến canh năm
.”
Mẫn Chính Hàn bình thản nói: “Tớ không có năng lực trong việc kéo dài thời
gian kia, nhưng xem ra tớ còn có thể mang người trong tay diêm vương
muốn mang đi quay trờ về!”
Trần Mặc Dương cười lạnh: “Tớ đây mỏi mắt mong chờ.”
Mẫn Chính Hàn vẫn chỉ cười , anh ta vẫn luôn như thế này, bình thường ngoài miệng luôn ăn nói không đứng đắn, làm cho người ta nghĩ anh là một kẻ
chơi bời lêu lổng, thật ra lúc anh làm việc không hề thua kém gì Trần
Mặc Dương.
Trần Mặc Dương cũng biết rõ điểm này, nhưng Mẫn Chính Hàn không phải Mã
Tuấn, dù sao cũng là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bản thân vẫn muốn
giữ lại tình cảm anh em này Nhưng mắt anh trầm xuống, tốt nhất đừng để
anh tức giận nóng nảy, bằng không anh vẫn trở mặt.
Trên bàn cơm Mẫn Chính Hàn ân cần chăm sóc , rót trà gấp thức ăn tỉ mỉ cho
người bên cạnh, anh đau lòng nói: “Em xem sao em lại gầy thành thế này,
chắc chắn là những ngày qua đã mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, cậu xem cậu
đã ép buộc người ta thành cái dạng này đấy hả .”
Lúc đó Từ Y Khả theo bản năng nhìn sắc mặt của Trần Mặc Dương, sau lại cũng tự nhiên ăn uống.
Những gì Mẫn Chính Hàn gấp cho cô đều ăn cả, Mẫn Chính Hàn nói đúng, cô gần
đây thật sự không có tâm trạng ăn uống , không chỉ một ngày tâm trạng
không tốt . Mỗi đêm đều ngủ trong nước mắt, tỉnh lại trong nước mắt, cô
thậm chí còn nghi ngờ không lâu nữa thôi cô sẽ bị trầm cảm.
Mẫn Chính Hàn vừa lòng nói: “Em đã kể nhiều chuyện, không phải ở bên cạnh
cậu ta ngột ngạt sao, nên em ăn không ngon ngủ không ngon, cậu ta ghê
tởm em như thế nào!, Đúng rồi, anh còn nhớ rõ em thích ăn món cay Tứ
Xuyên, lần trước cả một bàn đầy thức ăn, em đã ăn hết sạch, mai em lại
dẫn em đi , hmm!”
Mẫn Chính Hàn này lời nói chính là để giày xéo Trần Mặc Dương.
Mắt Từ Y Khả nhìn có chút vô tội lại vừa có chút hốt hoảng, mấy ngày nay
tới giờ cô không hề dám ngang nhiên chống đối lại Trần Mặc Dương như
vậy.
Bộ dáng của cô đập vào mắt Mẫn Chính Hàn càng có vẻ vừa điềm đạm vừa đáng yêu, như một con nai vàng bị hoảng sợ.
Trần Mặc Dương đặt đũa xuống, lấy thuốc ra hút, nhìn hai người trước mặt giở trò.
Mẫn Chính Hàn nói với Từ Y Khả: “Em đi xuống hỏi phục vụ món lẫu lúc này chúng ta gọi sao vẫn chưa mang lên.”
Từ Y Khả nghi ngờ: “Chúng ta không có chọn món này mà?”
“Có, anh chọn , không phải em thích ăn nhất sao, đi, đi xuống hỏi một chút xem.”
Từ Y Khả đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trần Mặc Dương nói: “Sao diễn xong rồi ư, bắt đầu nói rõ nhé !”
Mẫn Chính Hàn cũng rút một điếu thuốc ra, ngọn lửa màu lam nhạt bật lên,anh ta nói: “Tơ nghe nói cô ấy đã đính hôn? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Mặc Dương nhã một ngụm khỏi, nhẹ nhàng bâng quơ: “Là giận dỗi với tớ!”
Mẫn Chính Hàn nói: “Cô ấy cùng lắm chỉ giận dỗi vài câu, nói như vậy xem như cô ấy vẫn chưa hồi tâm chuyển ý.”
Trần Mặc Dương nói: “Cô ấy có hồi tâm chuyển ý hay không cũng không liên
quen đến cậu, dù sao cũng là anh em, tớ cũng chẳng muốn gây khó dễ với
cậu, cho nên tốt nhất là cậu đừng nhúng tay vào.
Mẫn Chính Hàn hung hăng dập điếu thuốc trong tay xuống: “Dù sao cũng là anh em, tớ cũng không muốn vì một người phụ nữ mà hai lần đánh nhau với
cậu, nhưng việc cậu làm thật sự không phải là người.”
Nói xong, hai người đều đồng thời đứng bật lên.