Kim cương tím óng ánh dưới ánh đèn, đẹp lay động lòng người, cô khó hiểu nhìn anh.
Anh lại nói: “Không phải sắp đến sinh nhật em rồi sao .”
Cô ngạc nhiên nói: “Anh biết à?”
“Uhm.” Anh lấy trong tay nhân viên bên cạnh một chồng ảnh, nói: “Em xem em
thích kiểu dáng như thế nào, để anh bảo người ta làm kịp sinh nhật em.”
Một đống ảnh, mỗi bức ảnh là một thiết kế có thể nói là hoàn mỹ, có dây
chuyền, có vòng tay, trâm cài ngực, chỉ duy nhất không thấy kiểu nhẫn
nào. Cái này nói lên điều gì, cô đều biết!
Niềm vui ban đầu kia đều rơi xuống vực thẳm, cô chọn một kiểu dây chuyền đơn giản. Anh thấy nụ cười cô trầm xuống, nói: “Sao thế, không thích anh
chọn cho em ư?”
Viên kim cương hồng của Mẫn Chính Hàn kia là do anh ta mua được với giá cao ở một cuộc bán đấu giá ở New York, không có viên kim cương nào ngoài thị
trường có thể so sánh với nó, viên kim cương tím này căn bản cũng có giá trị tương đương viên màu hồng đấy. Anh biết đầu óc anh có chút vấn đề,
chính là khó có thể chịu được người đàn ông khác đối với cô ân cần, thế
nào cũng phải âm thầm so sánh, cho nên để tìm một viên kim cương ngang
bằng với viên kim cương đó anh đã ra sức cả nửa tháng. Anh chưa bao giờ
nghĩ rằng mình lại có thể chiều chuộng một người phụ nữ như thế, cô đã
làm anh phá lệ nhiều lắm rồi.
Từ Y Khả nói: “Không có, chỉ là tự nhiên anh lại đối xử tốt với em như vậy, nào là hoa nào là trang sức , em có chút sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Trong tiểu thuyết vẫn hay viết đó thôi, lúc đàn ông muốn chấm dứt với phụ nữ, anh ta sẽ tặng cho người phụ nữ đó vàng bạc trang sức để bồi thường.”
Anh ở bên tai cô nói với giọng chỉ có cô mới có thể nghe thấy , nói: “Thế
trong tiểu thuyết có nói, đàn ông tặng quà phụ nữ vì anh ta muốn yêu cô
không.”
Cô dĩ nhiên hiểu từ ‘Yêu’ trong ý anh ta là cái gì, may là người bên cạnh
đứng xa không nghe thấy, bằng không cô xấu hổ mà chết mất, cô liếc anh
một cái xem thường.
Cùng ăn tối xong, cũng không dám ở lại lâu trong văn phòng anh , bảo anh cô
phải về nhà, trải qua chuyện tối qua, mẹ cô chắc chắn sẽ nghi ngờ, cho
nên hai ngày này cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà.
Tên Mã Tuấn kia vẫn làm phiền cô, từ sáng đến giờ gọi không biết bao nhiều
là cuộc điện thoại, cô cũng không nhận, chỉ nhắn tin giải thích chuyện
tối qua. Không biết anh ta có gọi điện thoại lại bố mẹ cô làm phiền
không.
Vừa mới ra khỏi cửa Thiên Tinh thì gặp Trương Uyển xuống xe, cô vẫy tay về hướng Cố Phong tạm biệt , sau đó lại đây.
Từ Y Khả thấy ánh mắt Trương Uyển nhìn vào bó hồng đỏ tươi trong tay cô,
cô cúi xuống che giấu vẻ mất tự nhiên, lại càng thêm giấu đầu hở đuôi.
Trương Uyển nói: “Phải đi rồi sao ?”
“Uh, về nhà , sáng sớm mai còn phải đi làm.”
Lúc Y Khả rời bước vẫy xe, Trương Uyển lại mở miệng nói: “Cổ phong là bạn trai tôi.”
Từ Y Khả gật đầu: “Anh ta có vẻ rất tốt với cô.”
“Tốt, đương nhiên là tốt, tôi nói gì anh ta cũng chỉ biết có vậy, tôi muốn anh ta làm cái gì, anh ta cũng sẽ nói được.”
Từ Y Khả nói: “Như thế là được rồi.”
“Cổ Phong là trợ thủ đắc lực của Trần tổng, Trần tổng đối với anh ta không
tệ, anh ta nói, phụ nữ đã qua tay Trần tổng đánh chết anh ta cũng không
dám dây vào , nhưng gặp được tôi, anh ta không có cách nào để khống chế
bản thân.”
Từ Y Khả nói: “Tôi không hề nghe anh ấy nói gì cả, nhưng mà, tôi nghĩ nếu
anh ấy biết hai người đang quen nhau nhất định sẽ chúc phúc cho hai
người, sẽ không để ở trong lòng .”
Trương Uyển nói: “Tôi cũng nói với anh ta như vậy , Trần tổng là loại người
nào, một người chỉ đặt phụ nữ ở đằng sau, người phụ nữ cũ của anh ta đi
theo người đàn ông nào, anh ta sao có thể để ý được chứ, điểm kiến thức
này tôi phải biết chứ.”
“Trương Uyển, cô biết tôi không có ý này, cô đừng hiểu lầm.”
“Cô không phải ý này, mà là thật sự chính là nghĩ như thế… Đúng rồi, Cổ Phong hôm nay thấy cô, bảo cô rất giống chị anh ta.”
“Chị anh ta?”
“Sao, Trần tổng chưa có nói cho cô sao?”
Từ Y Khả nói: “Cô có ý gì?”
“Xem ra cô chưa từng nghe về Cổ Vận, đó là chị của Cổ Phong, cũng là mối
tình đầu của Trần tổng, nghe nói năm đó Trần tổng rất yêu cô ấy, tuổi
trẻ tình nồng, anh ta làm vì cô ấy rất nhiều, vì cô cùng người đàn ông
khác đánh nhau là chuyện thường… Nhưng cô yên tâm, đã không thể uy hiếp
gì được cô rồi , cô ấy đã mất sau khi thay Trần tổng đỡ một dao, không
cứu kịp, vì thế Trần tổng vẫn luôn day dứt, ở nước ngoài ngây người
nhiều năm không về, cũng bởi vì không quên được Cổ Vận, cho nên anh ta
đối với Cố Phong như niệm tình cũ.”
Thấy sắc mặt Từ Y Khả ủ rũ xuống như mong đợi, khoé miệng Trương Uyển nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Từ Y Khả nói: “Trương Uyển, lần đầu tiên tôi gặp cô, rất bội phục tính
nhẫn nại của cô, cảm thấy cô rất có dũng khí, sau tôi lại đau lòng thay
cho cô, bởi vì cho dù cô không có được tình yêu của anh ta cũng muốn ở
bên cạnh nhìn ngắm anh ta. Tôi biết cô rất khổ sở cũng rất không cam
lòng, nhưng là cô có nghĩ cô và anh ta chia tay không phải là vì tôi
không, cho dù bây giờ chúng tôi chia tay , anh ta cũng sẽ không quay lại với cô, cô đã từng quen anh ta, cô nên biết điều này chứ, không phải
sao? Bây giờ cô luôn nhắm vào tôi thì có ý nghĩa gì!”
Trương Uyển như nghe được câu chuyện cười: “Tôi nhắm vào cô? Tôi chẳng qua nói cho cô sự thật thôi!”
“Nhưng cô nói những điều này cho tôi không phải để tôi khó chịu sao? Cô đã nói Cổ Phong đối với cô rất tốt, cô cũng đang quen anh ta , nên biết quý
trọng!”
Trương Uyển giận dữ nói: “Đúng ! vũ nữ giống như tôi chỉ cần có đàn ông tốt
với tôi,thì tôi phải nên biết ơn, ngay cả khi người đàn ông kia là một
gã ghê tởm, ngay cả người đàn ông kia là một tên lưu manh thô bạo tôi
đều phải ôm đùi anh ta đúng không!”
“Chính cô đã chọn mà , cô cũng đã nói, không phải tôi thì cũng là người khác thôi.”
“Từ Y Khả cô nói rất đúng, tôi chỉ không muốn cô yên, nếu không phải cô,
tôi có thể ngu ngốc ở bên cạnh anh ta lâu hơn một chút, Vì sao đêm đó cô và Mẫn Chính Hàn lại qua Thiên Tinh, vì sao cô lại xuất hiện trước mặt
anh ta, người phụ nữ nào cũng có thể, duy nhất là cô, tôi không cam
lòng!” Trương Uyển cuối cùng cũng đã đem hết những lời nói cất giấu
trong lòng phun ra.
Y Khả nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh cùng lời nói cực đoan, cảm thấy nói
thêm cũng chả có ý nghĩa gì, nói: “Cô nghĩ thể nào đều không quan trọng
!”
Không thể phủ nhận lời nói của Trương Uyển vẫn làm ảnh hướng đến tâm trạng
của cô , cô vẫn tưởng rằng người giống như Trần Mặc Dương sẽ không khắc
cốt ghi tâm với một người phụ nữ nào, nhiều năm như vậy anh ta thay đổi
phụ nữ cũng chỉ như thay quần áo, còn tưởng rằng bản thân cô có vài phần đặc biệt trong lòng anh ta, chưa có ai được anh chiều chuộng như vậy.
Nhưng thật ra người phụ nữ khiến anh ta thật lòng đã xuất hiện từ lâu
rồi.
Nhưng dù tâm tình phiền muộn, cô cũng sẽ không hỏi anh ta chuyện này, dù sao cũng đã là quá khứ.
Hàn Việt vẫn tổ chức hôn lễ theo đúng dự định, sớm hơn hôn lễ Đinh Tĩnh năm ngày, Từ Y Khả nhận được thiệp mời vẫn đắn đo nên đi hay không, nghĩ
đến tại hôn lễ của anh sẽ có thể gặp không ít bạn học cũ, những khuôn
mặt quen thuộc kia như con dao đâm vào trái tim cô. Khoảng thời gian đó, làm tổn thương cô nhất không phải là đám lưu manh đó, mà mỗi ngày phải
nhìn sắc mặt của bọn họ.
Chỉ có một vài người đang làm sống và làm việc ở Giang Nhạc, nếu nói không
đi thì không hay, huống chi Hàn Việt còn điện thoại riêng nói với cô, cô dù sao cũng phải tự mình đến chúc phúc anh.
Từ Y Khả đắn đo lưỡng lự, Trần Mặc Dương nói anh ta cũng đi đến hôn lễ đó, vì bố cô dâu với ông nội anh,xem như có chút quen biết.
Đám cưới tổ chức theo phong cách tây, được tổ chức trong một khuôn viên
rộng trước nhà cô dâu, nhìn ra gia thế nhà cô dâu không đơn giản, khách
khứa của bố mẹ cô dâu đều là những người có mặt mũi, Từ Y Khả không biết nhiều người giàu ở Giang Nhạc cho lắm, nhưng cũng làm ở đài truyền hình hơn nữa năm, cũng biết vài người có tên tuổi ở đây, cho nên nhìn thấy
hôn lễ như thể không khỏi líu lưỡi, xem ra Hàn Việt rất can đảm, như thế mà cũng dám kết hôn!
Hàn Việt chỉ mời một ít đồng nghiệp cùng bạn học cũ, có khá nhiều người
quen, cho dù cô cố ý tránh đi người ta vẫn cố gắng đến chào hỏi. Ra vẻ
quan tâm thám thính tình hình gần đây của cô để thỏa mãn tính hiếu kỳ.
Chẳng qua trải qua vài năm, mọi người đều đã trưởng thành , nói chuyện cũng
hiểu được hàm súc, mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ thế nào , ít nhất không có nói lại chuyện cũ. Điều này làm cho Từ Y Khả nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bên cạnh cô có anh chàng bạn học cũ, có vẻ như không nhìn thấy cô, đỉnh đạc nói: “Xem ta tên Hàn Việt kia đã có tính toán trước, đã đá Từ Y Khả từ trước anh ta cưới người phụ nữ hôm nay, nếu không anh ta có phấn đấu ba mươi năm cũng không được như ngày hôm nay.!! Nhưng tôi nghe nói Từ Y Khả cũng đang ở bên cạnh một người đàn ông giàu có…” những ngươi bên
cạnh đều lộ vẻ mặt xấu hổ, dùng ánh mắt để ngăn lại.
Từ Y Khả chỉ im lặng bỏ đi, để cho người bạn kia nói nốt nửa câu sau, dù
sao trong mắt người khác thì Trần Mặc Dương cũng đang bao nuôi cô!
Anh đang đứng cách đó không xa cùng người khác nói chuyện, thái độ cũng
không quá nhiệt tình, gật đầu một cái, hoặc là cụng ly rượu, cũng không
nói chuyện nhưng cũng không tỏ vẻ quá ngạo mạn. Một số người sinh ra đã
là như thế, người anh toát lên một khí chất. Vừa độc đoán, vừa trầm ổn
đặt trên người anh ta như thể đương nhiên.
Triệu Vịnh Oái đứng bên cạnh anh ta, hình như bên cạnh có người trêu ghẹo,
Triệu Vịnh Oái hờn dỗi đùa mắng, ánh mắt nhịn không được liếc về phía
Trần Mặc Dương. Cô đứng một góc nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy chua
xót.
Hôn lễ vẫn chưa chính thức bắt đầu, cô dựa vào một gốc cây ở sân sau.
Có tiếng giày cao gót đang đến gần, cô vẫn chưa kịp quay đầu, Triệu Vịnh Oái đã đến trước mặt cô.
Triệu Vịnh Oái vốn là người mẫu, mặc áo quần luôn luôn theo mode, hơn nữa hôm nay lại tỉ mỉ chăm chút cho nên lại càng xinh đẹp. Khí thế Từ Y Khả đột nhiên chùn xuống
Triệu Vịnh Oái cầm một ly rượu , lắc lắc nhẹ chiếc ly, nói: “Sao lúc nãy không qua đó!”
Từ Y Khả cũng không để ý đến cô ấy, vòng qua thân cây muốn đi, Triệu Vịnh
Oái bước một bước chặn trước mặt cô: “Chẳng lẽ hôm nay cô còn chưa nhận
ra vị trí của mình sao, vì sao anh ta không cùng cô đến? Còn không phải
chê cô làm xấu hổ anh ta!”
Từ Y Khả nghe người ta nói chuyện khắc nghiệt cũng chẳng biết phải làm
sao, mặt lúc đỏ lúc trắng , nói: “Triệu tiểu thư, tôi không quen biết
cô, tôi không cần thiết phải nghe cô nói này nói nọ.”
“Tôi cũng lười nói này nọ với cô, chẳng qua trông cô ngứa mắt, loại phụ nữ
như cô , gia cảnh như thế nên muốn dựa vào đàn ông chen vào thế giới
thượng lưu, thấy Mẫn Chính Hàn không ổn liền mặt dày mày dạn bu theo Mặc Dương.”
Từ Y Khả cảm thấy máu đang xông lên não , nói: “Còn chưa biết là ai mặt
dày mày dạn , ít nhất bây giờ tôi là bạn gái của anh ấy.”
Triệu Vịnh Oái chua ngoa cười: “Bạn gái! Cô tự giác vàng lên mặt mình đấy ah, nhưng bố mẹ anh ấy đã chọn tôi làm con dâu, trước khi kết hôn anh ta
chỉ chơi đùa với mấy người phụ nữ thôi, tôi tất nhiên không sao cả,
chẳng qua cô nên phân rõ thân phận của mình, đừng có tâm tư vọng tưởng
gì nhiều!”
“Triệu tiểu thư, nếu có một ngày cô có thể mang thiếp cưới cùng anh ta ra đây, tôi chắc chắn sẽ chúc phúc cho cô, nhưng bây giờ cô có nói này nói nọ , tôi cũng chỉ coi cô đang tự mình đa tình mà thôi, ít nhất anh ta cũng
đã nói với tôi rằng anh ta sẽ không kết hôn cùng cô!”
Gương mặt diễm lệ của Triệu Vịnh Oái thoáng chốc méo mó lại, quăng ly rượu
xuống: “Cô thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ… Đúng rồi, vừa rồi tôi
vừa nghe một tin đồn không tốt về cô, cô có muốn nghe không?”
Tim Từ Y Khả đập thình thịch , mặt trắng bệch.
Triệu Vịnh Oái nói tiếp: “Nghe nói trước kia cô từng bị một đám lưu manh… cưỡng dâm.”
Triệu Vịnh Oái cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối kia , đi một vòng quanh nguời Từ Y Khả để quan sát cô “Mười mấy thằng lưu manh, chậc chậc…”
Từ Y Khả run run nói: “Cô câm miệng!” Cô nhớ lại quãng thời gian sống
không bằng chết trước kia, tất cả mọi người đều nhìn cô khinh miệt, né
tránh cô như thể cô là virus độc hại.”
Triệu Vịnh Oái càng thêm đắc ý: “Cô sao lại không chết đi luôn để tôi khỏi
nhìn thấy cô , cô sao còn không biết xấu hổ lại còn đi dụ dỗ đàn ông”
“Tôi bảo cô không được nói nữa !”
“Vì sao không. Phụ nữ như cô xứng đáng bị trừng phạt như thế!”
Đầu Từ Y Khả ong ong vang lên, thời tiết mùa đông khắc nghiệt, nhưng trên
trán lại toát mồ hôi, cô cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, cô muốn đẩy cô ta ra, đi ra ngoài.
Nhưng là Triệu Vịnh Oái căn bản không cho cô cơ hội, túm lấy cánh tay cô,
nói: “Tôi còn chưa nói xong , tôi cảnh cáo cô, anh ta là của tôi, tôi đã thích anh ta nhiều năm như vậy, không cho phép kẻ nào có được anh ta…”
Từ Y Khả hất cánh tay cô ra, Triệu Vịnh Oái mang giày cao gót hơn mười
phân, cơ thể mất thăng bằng bị ngã xuống đống thủy tinh lúc nãy.
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng Triệu Vịnh Oái
hét lên, vây lại nhìn, thấy khuôn mặt của Triệu Vịnh Oái chảy máu.
Từ Y Khả bị dọa hoảng sợ, cô không đẩy Triệu Vịnh Oái , cô nhớ là cô không có làm gì cả, nhưng sao tất cả các ánh mắt trách cứ đều nhìn về cô!
Cô nghe thấy ai đó nói rằng phải báo cảnh sát, đầu óc cô trống rỗng, chỉ
biết đứng một chỗ, nhìn cảnh tượng hoảng loạn trước mắt.
Rất nhiều người đều vây lại đây xem , chú rể, cô dâu, còn có Triệu Vịnh Lâm, bọn họ đều đang hỏi sao lại thế này.
Trần Mặc Dương đẩy đám người qua đi vào, Triệu Vịnh Oái khóc huhu nói: “Đau
quá… Là cô ta đẩy tôi, là cô ta đẩy tôi, mặt của tôi, làm sao bây giờ,
mai tôi còn phải đi diễn…”
Triệu Vịnh Lâm nói: “Đi, nhanh đến bệnh viện.”
Trần Mặc Dương ôm lấy Triệu Vịnh Oái: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, hôn lễ
sắp bắt đầu, không cần phải phiền đến cô dâu chú rễ.” Triệu Vịnh Lâm đi
theo hai người ra ngoài.
Từ Y Khả bây giờ mới phản ứng lại, cô nghe thấy Hàn Việt nói: “Y Khả, em làm sao vậy, làm sao có thể…”
Cô lắc lắc đầu: “Không có việc gì, anh mau đi đi, đừng chậm trễ thời gian hôn lễ”.
Hôn lễ quả thật đã sắp bắt đầu.
Hàn Việt chần chờ nói: “Vậy em cứ vào trong nghỉ ngơi một chút.”
Đám người vây xem giải tán đi, chỉ để lại cô một mình đứng nguyên tại chỗ,
cô cứ như vậy bị bỏ mặc, bị anh bỏ mặc trong tình cảnh lúng túng xấu hổ.