Mấy hôm nay trời rất lạnh, vào sáng sớm trời còn lạnh hơn nữa, mười giờ tối, quang cảnh ngoài đường vẫn còn rất náo nhiệt.
Bác Trương đã vào phòng đóng cửa ngủ sớm. Từ Y Khả từ phòng tắm đi ra, vốn
định mặc một bộ đồ ngủ rồi lên giường, nhưng cứ chần chừ đứng trước tủ
quần áo mãi, cuối cùng quyết định lấy một bộ mặc đi ra ngoài.
Cô không gọi lái xe đến đón mà tự mình bắt xe đến bệnh viện.
Cô hỏi y tá số phòng bệnh rồi đi lên.
Anh vẫn nằm ở phòng bệnh trước kia, cô còn nghi ngờ liệu đó là phòng dành riêng cho anh không.
Cô không cho phép mình do dự, mở cửa đi vào.
Anh nhắm mắt dựa vào đầu giường, trong phòng tiếng ti vi mở to, dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc anh liền mở mắt ra.
Cô đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Lát sau, cô đi vào nói: “Đã trễ thế này, sao anh vẫn chưa ngủ.”
Tâm trạng anh không tốt lắm, giống như vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt mơ hồ.
Anh khàn khàn nói: “Nếu nghĩ tôi đã ngủ, vậy cô tới làm gì!”
Cô cũng chả thèm đôi co với anh. Cô không biết mình đến đây để làm gì, tự nhiên cứ muốn đến đây .
Cô ngồi xuống bên giường anh: “Khi nào thì anh có thể xuất viện?”
Anh hỏi ngược lại: “Cô sốt ruột ư?”
Cô nói: “Tôi không vội, vậy anh cứ từ từ mà nghỉ dưỡng đi… Tôi đi đây…”
Anh vội vàng giữ tay cô: “Ngồi một lát nữa…” Anh che miệng nghiên mặt qua
một bên, lại bắt đầu ho. Hôm trước cô nghe bác Trương nói anh ta vẫn
thường ho ra máu.
Tay kia của anh vẫn giữ chặt lấy tay cô, như thể sợ cô sẽ bỏ đi.
Có lẽ do bây giờ trông anh nhợt nhạt ốm yếu, cho nên lời nói lúc nãy nghe qua giống như đang cầu xin. .
Cô lại ngồi xuống, động tác vừa rồi dường như đã làm cạn kiệt sức lực anh, anh mỏi mệt cố gượng mở mắt.
Anh nói: “Hãy tắt ti vi giúp tôi.”
Cô lấy cái điều khiển tắt tivi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Anh hỏi cô: “Tôi chết rồi cô có vui không?.”
Cô không quay mặt trả lời: “Anh vẫn còn chưa chết đó hay sao.”
“Tôi vẫn chưa hành hạ cô đủ, sao có thể chết được.”
Ánh mắt cô nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ: “Vì sao anh lại muốn như vậy!
Trần Mặc Dương, rốt cục tôi đã có lỗi gì với anh , thứ nhất tôi không hề đã động gì đến tài sản công việc của anh, thứ hai trong thời gian quen
anh tôi cũng không hề có người đàn ông khác!”
Anh nói: “Cô có bản lĩnh đó ư.” Nhưng anh nhớ lại, cô thật sự là có bản
lĩnh đó, tại sao trong một thời gian ngắn như vậy cô đã có thể kết hôn
với một người đàn ông khác.
“Rõ ràng chúng ta đã chia tay , vì sao sau khi chia tay anh vẫn không để cho tôi được hạnh phúc!”
Anh nói: “Tôi không được hạnh phúc , dựa vào cái gì mà phải để cô hạnh phúc!”
“Anh không yên ổn sao không đi tìm những người phụ nữ khác mà gây phiền toái , bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy , vì sao nhất định phải là tôi!”
Anh suýt chút nữa muốn phì cười: “Cô bây giờ đang muốn phân rõ phải trái
với tôi sao? Cô không biết cái gì tôi không thích thì cô đều không thể
làm được sao? Từ Y Khả tôi đã nói cho cô từ trước, mặc kệ là bắt đầu hay chấm dứt đều không đến lượt cô quyết định , là cô tự cho mình thông
minh…”
Nói xong anh thở hổn hển, ngực đập phập phồng.
Nhưng anh vẫn không buông cô, tay anh vô thức vuốt ve lên tay cô, ánh mắt anh bỗng dưng dịu dàng hoàn toàn trái ngược với những lời anh nói. Mẫn
Chính Hàn nói, anh ta cùng lắm cũng chỉ là miệng lưỡi ác độc mà thôi!
Có gì đấy trong tim cô đang quay cuồng muốn nổ tung.
Cô đột nhiên xoáy vào câu nói kia của anh: “Vì sao anh lại không hạnh phúc, tôi kết hôn, vì sao anh lại không hạnh phúc?”
Anh ngẩn ra, đầu óc luôn luôn tinh hoạt lúc này giống như bị tê liệt, tìm không ra một lời để phản bác lại.
Vì sao anh lại không hạnh phúc Câu trả lời rõ ràng như vậy, chính trong
lòng anh cũng rất rõ ràng, nhưng bị cô hỏi như vậy, anh vẫn không thể
trả lời được.
Cô vẫn không buông tha, lại lặp lại: “Vì sao? Tôi kết hôn, anh khó chịu cái gì?”
Anh đột nhiên nổi giận, thẹn quá hóa giận! Nói: “Tôi chỉ thấy hai người chướng mắt! Được rồi, cô về đi!”
Anh nằm xuống, kéo chăn lên đưa lưng về phía cô.
Cô nhìn thấy anh đang rất căng thẳng, “nếu có chút suy nghĩ”, câu nói của
Chu Lạc Khiết đêm đó vẫn văng vẳng trong đầu cô, “Sau khi tỉnh lại sau
vụ tai nạn câu đầu tiên anh mở miệng là hỏi cô! Anh vẫn chờ cô đến
thăm!”. Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện cứ mơ hồ hỗn độn. Trong lòng cô
dường như đã tìm thấy câu trả lời . Chỉ là cô vẫn chưa dám xác định!
Từ Y Khả đứng dậy, cảm thấy chuyện này cô có thể từ từ xác định.
Anh ở sau lưng gọi lại: “Ngày mai có đến nữa không?”
Cô quay đầu nhìn anh .
Anh có chút không tự nhiên: “Thức ăn bác Trương đem đến thật khó ăn, sáng mai cô ninh cháo đem đến đây đi
Anh thấy cô không mở miệng, lại bắt đầu trừng mắt lên: “Có nghe hay không!”
Cô nói: “Tôi sẽ nấu rồi bảo bác Trương mang đến.”
Anh chán nản , cảm thấy cô muốn chống đối lại anh, cô không thèm nhìn anh,
anh bực bội, cô đến, cũng chỉ biết chọc anh tức giận , anh thật không
biết cô có cái gì tốt.
Ít nhất trước kia còn có ít điểm hiền dịu biết săn sóc như con chim nhỏ
nép vào, hiện tại ngoại trừ mỗi ngày đều đưa bộ mặt khóc tang nửa sống
nửa chết ra thì còn có cái gì hay chứ? Bản thân anh cũng không biết mình trông ngóng cô đến để làm gì!
Ngày hôm sau cô dậy sớm , cứ hai ngày bác Trương lại đi mua thức ăn bỏ vào
tủ lạnh một lần, thức ăn trong tủ lạng lúc nào cũng tươi ngon. Cô lấy
thịt ra, băm vằm bỏ vào nổi , cắt rau dưa, sau đó đổ gạo vào ninh cùng.
Bác Trương thức dậy ngạc nhiên nói: “Cô hôm nay thức dậy sớm vậy à, ôi cháo ninh ngon lắm.”
Từ Y Khả nói: “Bác, bác hôm nay không cần đi bệnh viện , để con đi.”
Bác Trương tựa hồ kinh ngạc, vội vàng nói: “Ôi, được, cháo này cô muốn mang đến bệnh viện phải không, để tôi múc vào cho cô.”
Lúc đến đại sảnh bệnh viện cô gặp Mẫn Chính Hàn và Giang Văn Thao cùng với bạn gái của Giang Văn Thao.
Giang Văn Thao bây giờ nghĩ Từ Y Khả là “hồng nhan họa thủy”, gặp mặt cũng không thèm chào, dẫn bạn gái lướt ngang qua mặt cô.
Mẫn Chính Hàn nói: “Sớm như vậy đã đến à .”
Cô mỉm: “Anh cũng không phải đến sớm vậy sao, vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Mẫn Chính Hàn sờ trán mình: “Không sao rồi, anh đã nghi ngờ sao ngày đó cậu ta lại để anh thắng. Cậu ta đúng là tiến bộ hắn ra, bây giờ còn biết sử dụng chiêu khổ nhục kế.”
Tuy là nói vậy, trong giọng nói của Mẫn Chính Hàn vẫn là lộ ra điểm lo
lắng. Cô nghĩ, dù sao cũng là anh em, có thể gây nhau, nhưng không thể
vì cô mà cắt đứt tình bạn.
Giang Văn Thao ở phía trước quát: “Cậu không đi, còn cùng cô ta ở đấy lôi lôi kéo kéo làm gì?”
Mẫn Chính Hàn không để ý, vẫn tiếp tục nói chuyện với Từ Y Khả.
Giang Văn Thao không kiên nhẫn , đi đến nói với Mẫn Chính Hàn: “Biết rõ tâm
tư kia của cậu ta, cậu vẫn còn ở đây dây dưa cái gì, muốn cho cậu ta tức đến hộc máu hả, cậu ngại cậu ta chỉ mới nằm viện chưa chết nhanh đi
phải không!”
Từ Y Khả cũng biết Giang Văn Thao nói những lời này là nhằm vào mình. Mẫn Chính Hàn nói: “Cậu phát điên cái gì thế.”
Giang Văn Thao nổi giận đùng đùng, chỉ vào Mẫn Chính Hàn: “Xem ra các cậu đều điên cả rồi! Không phải chỉ là một phụ nữ thôi sao, vậy mà cũng có thể
đánh nhau đến nằm viện, đúng là hồng nhan họa thủy!”
Mẫn Chính Hàn nói: “Người điên là cậu ấy.”
“Sao, cậu cũng muốn đánh tôi luôn phải không! Vì một người phụ nữ như vậy,
cậu đánh cậu ta đến trọng thương phải vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt?” Giang Văn Thao đẩy Từ Y Khả ra, thật ra anh ta không muốn ra tay, chẳng qua quá tức giận, xuống tay khó tránh khỏi dùng sức hơi mạnh, Từ Y Khả
lảo đảo hai bước, cháo trong tay cô rơi xuống, một chút đổ vào tay cô,
bình thủy này tốt qua, cháo ở trong vẫn rất nóng, Từ Y Khả bị đau la
lên.
Mẫn Chính Hàn chạy qua nâng tay cô lên xem, lấy tay cô chà lên người mình để lau sạch.
Giang Văn Thao nhìn chịu không nổi, quay sang nói thẳng với Từ Y Khả: “Đến
bây giờ mà cháo vẫn còn nóng như vậy ư , đem hai người anh em tôi vây
quanh, muốn đùa bỡn ư!”
Mẫn Chính Hàn thật sự tức giận , kéo vạt áo trước của Giang Văn Thao, nói: “Tôi bảo cậu không được nói cô ấy như vậy!”
Bạn gái Giang Văn Thao lo lắng , đi lên khuyên can: “Đây là bệnh viện, mọi người đều đang nhìn đấy, đừng gây nhau nữa .”
Hai người đàn ông không nghe, vẫn xông lên.
Giang Văn Thao không nghĩ rằng bạn gái mình bị hất ngã xuống đất, anh hốt
hoảng chạy đến: “Hiểu Hiểu, em không sao chứ…” Lại nổi giận đùng đùng
chỉ vào mặt Mẫn Chính Hàn: “Đồ khốn, sao cậu lại đẩy cô ấy!”
Cô gái tên là Hiểu Hiểu kia nói: “Không sao, không có việc gì, đi thôi.”
Cô lại nở một nụ cười có lỗi với Từ Y Khả: “Ngại quá, anh ấy cũng không
có ác ý .”
Giang Văn Thao nói: “Xin lỗi cô ấy làm gì! Dư thừa!”
Nói xong liền kéo Hiểu Hiểu đi, vừa đi vừa cúi đầu xuống hỏi bạn gái mình
lúc nãy bị ngã có làm sao không. Từ Y Khả ngơ ngác nhìn, không lâu trước đây cô và Trần Mặc Dương cũng từng ngọt ngào như vậy. Chuyện cũ đã trôi theo làn khói.
Mẫn Chính Hàn nói: “Mồm miệng cậu ta độc ác vậy đấy, em đừng để ý đến cậu ta, đi, đi rửa tay, rồi bôi ít thuốc.”
May cháo đổ lên tay không nhiều, chỉ bôi một lớp thuốc mỡ là được.
Cô nói với Mẫn Chính Hàn: “Anh về đi.”
Mẫn Chính Hàn nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Y Khả, sau này em tính làm gì?”
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, cô không biết nên trả lời thế nào: “Không
biết, trước kia nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi
được gì, cho nên em cũng không dám suy nghĩ nữa.”
Từ lúc quay lại bên người Trần Mặc Dương, cô cảm thấy mình đã không còn có tương lai , dù không đoán được sau này thế nào, nhưng thời gian cũng
không thể phai nhòa đi nỗi đau, cô và Trần Mặc Dương không có khả năng
sau này, càng không thể có tương lai. Cô giờ mới phát hiện thì ra không
phải Trần Mặc Dương lấy mất đi tương lai của cô mà cô không hề chờ mong
vào tương lai!
Mẫn Chính Hàn nói: ” Y Khả, bây giờ nếu em muốn như thế nào em hãy thành
thật nói cho anh biết, bây giờ em còn tình cảm với Dương Tử hay không,
có muốn rời xa cậu ấy không.”
Cô nói: “Nếu em rời đi, bố mẹ em sẽ làm thế nào bây giờ, anh ta sẽ bỏ qua
cho người nhà em sao? Anh ta đã nói, dù em có đi đến đâu anh ta đều có
thể tìm được em! Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ không…”
Mẫn Chính Hàn kéo vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Y Khả, em chỉ lấy cớ, nếu anh cam đoan người nhà em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả,
chuyện này em hoàn toàn có thể tự chủ, em có quay lại bên cạnh cậu ta
không.”
Cô hả miệng, nhưng lại trả lời không được, chẳng lẽ từ trước đến nay tất cả mọi chuyện cũng đều do cô tự lấy cớ ư?
Mẫn Chính Hàn nói: “Em hãy suy nghĩ kỹ, nghĩ xong hãy gọi điện thoại cho anh.”
Anh cũng không đành lòng ép cô phải đối mặt với lòng mình, nhưng anh phải
làm thế, bằng không có lẽ cả đời cô sẽ tình nguyện làm con đà điểu, cứ
để mãi như vậy.
Cô gật đầu, nói: “Anh hãy để tôi suy nghĩ thật kĩ đã.”
Cô thẩn thờ đi vào phòng bệnh, Trần Mặc Dương đã tỉnh, thấy trên mu bàn tay cô phải bôi thuốc mỡ, nói: “Tay cô làm sao vậy?.”
Cô nói: “Mang cháo đến cho anh bị đổ , nếu anh muốn ăn hãy bảo bác Trương mang đến cho anh.”
Cô ngồi xuống sô pha đối diện giường, trong đầu rối loạn, nhưng tim cô lại càng loạn hơn.
Những lời nói vừa rồi của Mẫn Chính Hàn thật sự thức tỉnh cô , cho tới nay cô chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.
Cô vẫn cảm thấy là do anh ép cô, bắt buộc cô, cho nên cô mới bất đắc dĩ ở lại bên cạnh anh .
Cô nghĩ rằng tất cả những hy vọng của cô đều đã bị anh chặt đứt, chỉ còn
con đường này, cho nên cô bất lực phải sống chung với anh.
Nhưng Mẫn Chính Hàn lại nói cho cô, không phải như thế !
Là cô tìm cớ ở lại bên cạnh anh, anh là người đã hại gia đình cô tan nát.
Trong lúc đó cô và anh vô tình lại nối lại tình xưa. Cho nên nếu người nhà cô có thể bình an vô sự, cô có cơ hội để rời đi, như vậy cô còn có lý do
gì để ở lại bên người anh!
Chỉ có bị anh ép buộc, mới là lý do duy nhất để cô ở lại. Chỉ có thể nghĩ như vậy cô mới có thể yên tâm thoải mái.
Đến bây giờ mới hiểu được, thì ra cô chỉ lừa chính mình, thì ra là do cô
không chịu rời xa. Người khác đều đã nhìn ra, chỉ có cô vẫn không nhận
ra, và cũng không muốn thừa nhận. Nếu Thừa nhận , thì ngay cả lý do duy
nhất kia cũng mất đi. Nếu Thừa nhận , cô và anh chỉ còn một con đường là chết .
Anh thấy tâm trạng cô không thoải mái, dường như đang sững sờ .
Anh gọi cô vài tiếng, cô mới ngẩng đầu.
Anh hỏi: “Cô làm sao thế, vẫn chưa tỉnh ngủ ư?”
Cô lắc đầu: “Tôi đi đây, tôi sẽ bảo bác Trương đem cơm đến cho anh.”
Anh nói: “Bây giờ tôi đói bụng, dưới bệnh viện có bán cháo , cô đi mua đi.”
Cô phải đi mua lên, anh bảo cô đút cho anh ăn, cô đút , từng muỗng từng muỗng đưa lên miệng anh.
Anh nói còn nóng, cô đành phải thổi, mỗi muỗng đều thổi cho nguội bớt.
Anh dường như rất hài lòng , khóe miệng hơi cong lên, ăn hết bát cháo cô mua về.
Anh vỗ vị trí bên cạnh mình nói: “Nằm xuống với tôi một lát.”
Giường trong phòng bệnh cao cấp rộng xa hoa không thua gì chiếc giường trong
nhà kia. Anh đang nằm viện cần phải chú ý cẩn thận, nhưng không có cô
nằm bên cạnh anh cảm thấy có gì đó không quen.
Từ Y Khả nhìn vào khuôn mặt quen thuộc kia đã từng làm cô si mê. Khuôn mặt cùng những lời dụ dỗ ngọt ngào làm cho người ta nhịn không được lạc
vào. Đàn ông không hư phụ nữ không yêu, bởi vì anh hư, cho nên anh tự
nhiên nói ra những lời nhu tình như thuốc độc chết người, làm cho cô
nghiện sâu, muốn ngừng mà không được. Lúc trước không phải cô đã yêu
những thói hư tật xấu , những lời nói ngon ngọt của anh kia sao.
Ngón tay cô đặt trên mặt anh, vuốt ve khắp khuôn mặt anh Nếu có một ngày cô
thật sự đi rồi, cô sẽ nhớ anh không? Đôi khi sẽ nghĩ về anh?
Trần Mặc Dương giữ tay cô lại, tuy anh rất thích động tác thân mật này của
cô, nhưng ánh mắt và vẻ mặt mông lung làm cho anh bỗng cảm thấy bất an.
Anh kéo cô sát vào anh hơn.
Từ Y Khả nghiêng người , mặt đặt trên ngực anh, nếu chưa có chuyện gì xảy
ra, nếu tâm trạng cô không mâu thuẫn như bây giờ, nếu tất cả vẫn như xưa khi họ yêu nhau, vậy bây giờ cô năm trong lòng anh sẽ vui cỡ nào, nhưng ly nước đã đổ làm sao hốt lại cho đầy !
Cô nhắm mắt lại, có thể tạm thời làm cho cô quên mối hận này không, hãy để cô nghĩ rằng bây giờ cô cùng anh sẽ có một tương lai. Hãy để cô nghĩ
rằng cô và anh là một cặp đôi hạnh phúc.
Trần Mặc Dương xoa nhẹ mái tóc dài của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô.
Cô muốn hỏi anh: ” Trần Mặc Dương anh có yêu em không, anh có phải thật
lòng yêu em không , nếu như vẫn chưa, vậy thì không cần yêu , sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô lại không cam lòng, anh cũng phải nên chịu dày vò giống
cô.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa sổ hơi tung bay, sáng sớm thật yên tĩnh.
Hai người đều từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Đã lâu lắm rồi, hai người mới có một cái ôm bình thản và ấm áp như thế
này .
~Cuamit: có thể tạm coi là đã làm lành, phù thở phào nhẹ nhõm~