Hôm nay là ngày đưa tang ông Từ, theo phong tục ở quê, ông Từ vừa năm mươi
tuổi đã ra đi lại còn chết tha hương, đây là điềm xấu. Cho nên nếu đem
tro cốt ông về quê thì rất phiền phức, người dân ở đây lại rất bảo thủ
sẽ không cho phép đưa tro cốt ông Từ vào thôn.
Cuối cùng bà Từ quyết định mua một phần mộ tại Giang Nhạc để chôn cất ông
Từ. Bà Từ nói bà và con cái đều sống ở đây, nơi này có thể coi là nhà,
nếu ông Từ có nhớ nhà thì có thể trở về sẽ không bị cô đơn.
Ngày hôm đó, Từ Y Khả rất bình tĩnh tựa như đã chấp nhận được sự thật tàn khốc đấy.
Buổi sáng thức dậy trên bàn ăn cô còn nói: “Con đang đá em , cô nhóc kia chắc lại đã đói bụng rồi.”
Bác Trương bưng lên cho cô một bát cháo thịt cô ăn hết sạch, còn vuốt bụng
nhìn anh cười: “Hai ngày nay có lẽ con mình không được vui luôn chống
đối lại em thôi, con bé sau này chắc chắn sẽ giống anh, tính tình thất
thường.”
Lâu lắm rồi mới nhìn thấy lại khuôn mặt tươi cười của cô, mặc dù có hơi
nghi ngờ, nhưng thấy cô không còn đau thương nữa, Trần Mặc Dương vui
mừng hẳn lên. Trước đó anh luôn lo lắng vì cái chết của bố mà cô sẽ
không chịu đựng nổi.
Không chỉ mình cô xảy ra chuyện mà sau này con gái sinh ra cũng dễ bị ảnh
hưởng. Cảm xúc của người phụ nữ khi mang thai có ảnh hưởng rất lớn đối
với đứa nhỏ.
Trên thực tế từ đêm ông Từ qua đời, sau khi bị ngất tỉnh lại tâm trạng của
cô đã ổn định hơn rất nhiều. Lúc cô mở mắt ra còn sờ vào bụng, thì thầm: con gái, xin lỗi con, hãy tha thứ cho mẹ nhé, không phải là mẹ không
cần con…
Anh nghe người ta nói, phụ nữ sau khi có con thì đứa con chính là toàn bộ cuộc đời của cô ấy, chính là sinh mệnh của cô.
Anh tự anh ủi bản thân, tuy bố con Y Khả tình sâu nghĩa nặng, nhưng đứa nhỏ trong bụng cũng không phải cũng là máu thịt của cô ư. Vì đứa nhỏ anh
tin rằng cô có thể cố gắng vượt qua nổi đau này.
Ăn sáng xong anh đưa cô đến nhà tang lễ, lúc đến cô quay sang anh nói:
“Anh không cần đi vào, hãy ở đây đợi em nếu không mẹ thấy anh lại nổi
giận.”
Nhìn thấy vẻ mặt anh thay đổi, cô quay sang ôm anh: “Anh đừng lo, em sẽ không để cho con mình bị dọa sợ đâu.”
Trần Mặc Dương gật đầu: “Anh ở đây chờ em.”
Tang lễ được tổ chức theo phong tục của quê làng ông Từ, người đến không nhiều lắm, chỉ có một ít đồng hương của gia đình.
Cô đi đến quỳ xuống trước bức di ảnh của bố, trong ảnh khuôn mặt ông Từ
vẫn rất hiền lành. Cô thẩn thờ vuốt ve bức ảnh, như thể ông Từ đang đứng ngay trước mắt cô.
Cô là đứa con hạnh phúc nhất trên đời, có một người bố yêu mình như chính
sinh mệnh, nhưng tại sao ông trời lại dễ dàng cướp mất bố của cô đi vậy.
Bà Từ đứng một bên không mở miệng, có một vị đồng hương thấy cô quỳ thở
dài đi đến nói: “Đứng lên đi, đứa nhỏ trong bụng đã lớn rồi con đừng quỳ , bố con cũng sẽ hiểu tấm lòng của con mà, con hãy để cho ông ấy được
ra đi thanh thản.”
Mấy vị đồng hương này đều biết gần đây trong Từ gia xảy ra chuyện, bởi vậy
họ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc khi Từ Y Khả xuất hiện với cái bụng to đùng.
Từ Y Khả không đi cùng mọi người ra mộ, bà Từ nói: “Cô không cần phải đi
đâu, cô đưa bố cô đến đoạn đường này cũng đủ rồi, sau này cô không cần
phải quá bận tâm, tôi cũng sẽ không để cho cô phải lo lắng đâu.”
Cô hiểu được ý của mẹ mình, cô đi đến ôm bà, bà Từ không động đậy để mặc
cô ôm. Cô dựa đầu lên vai bà, cảm nhận sự ấm áp của tình thân, lát sau
cô nói:
“Mẹ, con rất ít khi làm nũng với mẹ, bây giờ con cũng không có cơ hội, sau
này con không thể ở bên cạnh chăm sóc mẹ và Y Trạch được rồi, hai người
hãy giữ gìn sức khỏe. Mẹ, không cần tha thứ cho con, đứa con này không
đáng được mẹ tha thứ.”
Nói xong cô buông mẹ ra, quay người nhìn Y Trạch: “Y trạch, em đã trưởng thành rồi, hãy chăm sóc mẹ thật tốt.”
Từ Y Trạch nói: “Chị, chị rời xa anh ta đi, chị hãy quay lại với mọi người đi, chị vẫn mãi là chị của em.”
Từ Y Khả yếu ớt cười, vỗ đầu em trai rồi xoay người đi ra ngoài.
Trần Mặc Dương thấy cô bình yên vô sự đi ra, nhẹ nhõm thở ra, cô nói: “Lái xe đi, chúng ta về nhà thôi.”
Về đến nhà cô vẫn rất bình tĩnh, giữa trưa còn bảo bác Trương làm món cô
thích ăn, không hề nhìn ra là cô đang rất đau khổ vì mang tang bố mình.
Nhìn thấy cô như vậy Trần Mặc Dương có cảm giác gì đó rất lạ. Bởi vậy cô bảo anh đến công ty, anh vẫn không đi.
Cô cười, nói: “Anh cứ đi làm bữa đực bữa cái, công ty không sụp mới là lạ, anh có biết nuôi dưỡng một đứa nhỏ phải tốn bao nhiêu tiền không, anh
còn không cố gắng làm việc.”
Tuy rằng dạo này cô vẫn hay cười hay nói, cảm xúc cũng không có gì bất
thường, nhưng mấy ngày này Trần Mặc Dương vẫn luôn cảnh giác đề phòng.
Có một hôm bỗng nhiên anh từ công ty chạy về, thở hổn hển đến lúc vào
cửa nhìn thấy cô ngồi trên sô pha mới nhẹ nhõm thở ra.
Từ Y Khả kỳ lạ nói: “Anh sao lại chạy về thế, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi rồi kìa.”
Anh ra vẻ thoải mái nói: “Ở công ty chán quá, muốn về nhà nhìn con gái, con gái hôm nay có ngoan không.”
Cô nói: “Con gái mình dĩ nhiên rất ngoan rồi , con nói, bố mới không ngoan không chịu đi làm kiếm tiềm mua sữa bột.”
Anh nâng tay cô lên hôn, anh thật sự cảm thấy thực hạnh phúc, đã trải qua
nhiều phong ba như vây nhưng cô và con anh vẫn luôn ở bên cạnh anh, bây
giờ anh rất hạnh phúc, cuộc đời này anh cũng chẳng mong gì hơn.
Anh hôn lên môi cô, thì thầm: “Y Khả, cám ơn em… anh nhất định sẽ trả lại cho em một gia đình…”
Cô nhắm mắt, cô tin chứ, cô biết một người đàn ông như anh nếu như đã cam
tâm tình nguyện hứa hẹn sẽ đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ thì chắc
chắn sẽ không nuốt lời. Cô chính là người phụ nữ may mắn kia.
Đứa nhỏ đã sinh sớm hơn ngày dự kiến một tuần, sáng sớm hôm đó cô như có dự cảm mới nói với anh: “Hôm nay anh đừng đến công ty , không hiểu sao
trong lòng em cứ nôn nao.”
Anh nghe xong nửa bước cũng không dám rời khỏi nhà, đến trưa cô đột nhiên bắt đầu đau bụng.
May mà bác Trương có kinh nghiệm: “Nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi, có lẽ đã sắp sinh rồi.”
Thấy cô đau đớn vậy, anh luống cuống cả tay chân, ôm cô xuống lầu. Đã sớm
bảo cô nằm viện rồi cô cứ nhất quyết không chịu, không ngờ rằng đứa nhỏ
lại sinh sớm.
Cô nằm trên giường đau đớn rống to không hề giữ hình tượng, anh cũng rất
căng thẳng, đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà bác sĩ vẫn nói là phía
dưới vẫn chưa mở ra.
Anh nắm lấy tay cô an ủi: “Cô gắng một chút thôi, chịu đựng một chút rồi sẽ tốt lên thôi. Con gái chúng ta là thiên thần, nên đi ra có hơi khó
khăn.” Thấy cô như vậy, anh rất đau lòng nhưng không còn cách nào cả chỉ có thể đứng bên trấn an cô.
Cô đau đến nổi mồ hôi ròng rã, không hề lý trí đổ hết tội lên đâu anh, tay vung lên đánh anh: “Đồ khốn nạn… cứ thử để một thiên thần trong bụng
anh mà sinh… anh đi sinh, a… Đau quá…”
Anh gọi bác sĩ nói: “hay là sinh mổ đi, cô ấy đã đau đến chịu không nổi rồi, cô ấy rất yếu.”
Cô ở trên giường cố gắng đầu: “Em không muốn… Em muốn sinh tự nhiên… sinh mổ sẽ có ảnh hưởng đến con của chúng ta…”
Viện trưởng cũng đã đến: “Trần tiên sinh, anh yên tâm đi, bác sĩ đỡ cho vợ
của anh lần này là bác sĩ nổi tiếng nhất ở khoa, chắc chắn sẽ không có
vấn đề.”
Mặc dù có bác sĩ cam đoan, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm bố, sao có thể không lo lắng hồi hộp được chứ.
Đến cuối cùng cô cũng được đưa vào phòng sinh , anh đứng bên ngoài sốt ruột gần như muốn đem san bằng bệnh viên luôn rồi.
Bác Trương nói: “Trần tiên sinh, cậu không cần lo lắng, hãy bình tĩnh ngồi xuống chờ đi.”
Anh nhíu mày: “Sao lại lâu như thế nhỉ, hay là bảo bác sĩ mở cửa phòng ra để tôi vào.”
Bác Trương nghe xong cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại tính tình của cậu
ta cũng có thể vọt vào phòng sinh ấy chứ nên liền khuyên can: “Không sao đâu, phụ nữ khi sinh đều lâu như vậy.”
Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra , lúc nghe thông báo mẹ tròn con vuông
anh mới nhẹ nhõm thở ra. Y tá bế đứa nhỏ ra cho anh xem: “Cô bé ba cân
mốt, rất khỏe mạnh.”
Anh đưa hai tay ra bế, không dám dùng lực mạnh cẩn thận từng ti từng tí
trông rất buồn cười . Đứa bé da dẻ nhăn nheo, hai mắt nhắm lại, ngay cả
lông mi cũng không có, chỉ có mỗi cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy. Thế
nhưng anh cảm thấy con gái mình xinh đẹp đáng yêu vô cùng, trong lòng
tràn đầy hạnh phúc: “Con gái yêu, cuối cùng bố cùng được gặp con rồi…”
Đứa nhỏ đột nhiên khóc òa lên, tay chân anh luống cuống, hốt hoảng nói: “Sao thế, con gái yêu, bố bế con không thoải mái sao.”
Y tá nói: “Đưa cho tôi đi, em bé phải được đưa đi tắm rửa.”
Anh nói với bác Trương: “Bác đi theo xem đứa nhỏ, tôi qua coi Y Khả.”
Từ Y Khả bây giờ còn rất yếu, được đưa sang phòng bệnh liền ngủ.
Lúc tỉnh lại cô nằng nặc đòi gặp đứa bé, anh bảo y tá bế con đến.
Từ Y Khả nhìn thấy con mình thì nói: “Có phải cô ấy đã bế nhầm người đến
rồi không, em nhớ lúc em sinh xong có nhìn qua con mà, đẹp lắm mà sao
bây giờ lại xấu như vậy chứ, xấu chết đi được.”
Anh ôm cô bé vào lòng: “Làm sao có thể sai được, anh đã mời người đến chăm
sóc, toàn bộ phòng bệnh chỉ có mình con chúng ta thôi. Còn nữa con gái
anh xấu chỗ nào, em xem đi mắt to tròn, da trắng mịn lớn lên chắc chắn
là một đại mỹ nhân, có phải không con yêu. Mẹ cứ bậy bạ, tiểu công chúa
của bố là đáng yêu nhất .”
Thấy bộ dạng nâng niu yêu chiều con của anh, cô ghen tỵ bĩu môi: “Lớn lên chắc chắn cũng sẽ không đẹp hơn em.”
Cô chỉ vào ngực mình, nói: “Bế con đến cho em đi.”
Anh cẩn thẩn đặt đứa bé bên cạnh cô: “Bây giờ em có sữa rồi ư?”
Cô nói: “Em cũng không biết nữa chỉ là ngực cứ căng cứng, bác Trương bảo, sinh xong em bé là sẽ có .”
Cô đưa ngực đến miệng con, đứa bé theo bản năng ngậm lấy.
Anh nhìn con mình đang bú sữa, cũng nằm xuống bên cạn vuốt mái tóc thưa
thớt của bé: “Thật là kỳ diệu, không ai dạy con yêu mà nó cũng tự biết , con gái yêu của anh thật thông minh.”
Từ Y Khả nói: “Đứa trẻ nào cũng có thể tự biết điều này cả.” Cô cũng rất
cảm động, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé. Đứa bé này đã
cho cô trở thành một người phụ nữ toàn diện, cũng làm cho sinh mệnh của
cô trở nên vẹn toàn. Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên giờ phút này,
anh và con đều nằm bên cạnh cô rất ấm áp, yên bình. Cho dù cô có chết đi cũng sẽ không còn gì luyến tiếc nữa .