Cô cùng Giang Thuyền tìm một vị trí gần trường mẫu giáo ngồi xuống. Giang
Thuyền nổi tiếng là người phụ nữ mạnh mẽ, đối mặt với Từ Y Khả cũng
không đôi co lòng vòng, liền đi thẳng vào vấn đề: “Nghe mẹ Hàn Việt nói
cô và Hàn Việt chuẩn bị kết hôn?”.
“Bác gái nói với cô như vậy? Không có chuyện này, tôi cùng Hàn Việt chỉ là bạn học.” Từ Y Khả trả lời.
“Tôi và Hàn Việt đã li hôn, anh ấy tái hôn với ai cũng không liên quan đến
tôi, nhưng mà bởi vì có quan hệ đến Lâm Lâm, cho nên đối với đối tượng
Hàn Việt muốn kết hôn tôi ít nhất phải tìm hiểu một chút.”
Từ Y Khả nói: “Tôi đã nói rồi, tôi và Hàn Việt chỉ là bạn, Hàn Việt cho dù muốn tái hôn, người đó cũng không phải là tôi.”
“Kỳ thật lúc trước tôi có biết cô, tôi biết mẹ Hàn Việt rất thích cô, nói
thật, nếu tương lai cô sống cùng Lâm Lâm, tôi sẽ rất yên tâm, tôi tin cô là người phụ nữ lương thiện, nếu sau này hai người thật sự có kết quả,
tôi sẽ thành tâm chúc phúc, tôi không làm được một người mẹ tốt, cho nên tôi hi vọng Lâm Lâm có một gia đình trọn vẹn.”
“Cô là mẹ Lâm Lâm, chẳng lẽ cô không muốn tự mình chăm sóc cô bé sao?” Cô
thật không dám tưởng tượng đến một ngày nào đó con gái cô bị người phụ
nữ khác cướp mất, có người mẹ nào không thương con chứ.
Giang Thuyền không cho như vậy là đúng: “Tôi trời sinh không phải là người có khả năng làm hiền thê lương mẫu(1) , tôi cũng rất yêu con gái mình
nhưng tôi không thể dành toàn bộ thời gian của mình cho nó, tóm lại cám
ơn cô, tôi chỉ muốn nói, nếu cô và Hàn Việt kết hôn, tôi sẽ rất vui, tôi không làm chậm trễ thời gian của cô nữa, tạm biệt.”
Tử Y Khả nhìn theo bóng lưng Giang Thuyền. Giang Thuyền khoác lên bộ tây
trang vừa người, tóc ngắn gọn gàng, ngay cả bước đi cũng thể hiện phong
thái tự tin, một người phụ nữ như vậy, nếu giam giữ cô trong thế giới
nhỏ, có lẽ sẽ như một bông hoa héo tàn mà chết.
Mỗi một người đều có một cách sống riêng, ai ai cũng muốn hướng tới một
cuộc sống tươi đẹp hơn, đương nhiên, điều quan trọng nhất là được sống
bên cạnh người mình yêu, người mà cô nguyện cam tâm vì họ mà buông tay
mọi thứ bên ngoài, ở nhà làm một người vợ tốt, giúp chồng dạy con.
Sau khi Giang Thuyền rời đi, cô quay lại nhà trẻ thăm Loan Loan. Cả ngày
hôm qua cô bé không được gặp mẹ, bây giờ nhìn thấy thì nũng nịu bĩu môi: “Mẹ ngày hôm qua không có đến.”
Để bồi thường cho tâm hồn tổn thương của bảo bối, cô dẫn Loan Loan ra
ngoài ăn cơm trưa, ở lại cùng chơi với con bé, đợi đến khi tiểu nha đầu
mặt mày hớn hở, tâm tình vui vẻ trở lại, cô mới mở miệng nhỏ nhẹ nói
rằng phải đi làm.
Đến công ty cũng đã qua thời gian làm việc buổi chiều, cũng may khối lượng
công việc của cô cũng không quá căng thẳng, thời gian tương đối rảnh
rỗi, bằng không cứ 3 ngày, lại nghỉ hai ngày thì ngay chính cô cũng thấy ngại.
Hàn Việt vội vã từ trong thang máy chạy ra, thiếu chút nữa đụng vào trên
người Từ Y Khả, Từ Y Khả nhìn thấy Hàn Viêt vội vàng hỏi: “Làm sao vậy,
đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ anh bị ngã vào bệnh viện rồi, anh phải đi bệnh viện ngay bây giờ .”
“Vậy anh đi nhanh đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho em.”
Sau Từ Y Khả biết được, lần này mẹ Hàn ngã rất nặng, nói là leo thang lau
chùi cửa sổ, cũng không có ai giúp đỡ nên mới bị ngã, người già, xương
cốt lại yếu, ngã gãy xương.
Hôm nay, Từ Y Khả cùng Hàn Việt vào viện thăm bà. Trong phòng bệnh, bà Hàn
kéo tay Từ Y Khả, nước mắt đầm đòià nói: “Y Khả a, con nói xem, ta tạo
nghiệt gì đây, phải chi trong nhà có nguời giúp một tay, ta cũng không
phải bị thương đến như vậy….”
Hàn Việt ở một bên chen vào: “Con sẽ mướn một bảo mẫu cho mẹ, mẹ không phải lo.”
Bà Hàn tức giận: “Con còn dám nói, nếu không phải con đòi kết hôn với
người phụ nữ kia, trong nhà sẽ thành như vậy sao, nếu lúc trước con cùng Y Khả kết hôn, chúng ta hiện tại đã là một gia đình hanh phúc, vợ hiền
con ngoan.”
“Y Khả, con không biết đấy thôi, thân thể ta già như vầy cũng là do người
phụ nữ kia làm ta tức giận, con có gặp qua người phụ nữ nào, thân đang
mang thai mà cứ ôm bụng chạy đi chạy lại, đứa nhỏ vừa sinh hạ, một ngụm
sữa không không cho bú, không quan tâm đến đứa bé, cô ta có bãn lĩnh,
năng lực, gả vào nhà chúng ta làm gì, không biết nhà chúng ta nghèo, cửa nhỏ không dung chứa được cô ta hay sao! Về đến nhà thì giống như nữ
vương, nhìn cái này không vừa mắt, cái kia không vào , ỷ vào nhà mẹ đẻ
có mấy đồng tiền không coi ta và Hàn Việt ra gì…”
Bà Hàn vừa tìm được người nói chuyện, liền đem tất cả oán giận trong lòng
mấy năm tuôn ra hết. Từ Y Khả cũng không biết nên nói gì, dù sao cũng là chuyện gia đình của người ta.
Hàn Việt không kiên nhẫn nói: “Mẹ con và Giang Thuyền đã li hôn, mẹ còn nhắc chuyện cũ làm gì.”
Bà Hàn nắm lấy tay Từ Y Khả: “Con xem, con xem, bác mới nói hai câu, nó đã bênh vực, li hôn, con tiếc vì đã ly hôn hả, không li hôn cô ta cũng cắm sừng lên đầu con.”
Sắc mặt Hàn Việt tối sầm, Từ Y Khả nói “Bác à, bác đừng tức giận, đều qua rồi mà”
“Được , cũng may đã trôi qua rồi, nhớ lại thật sự đúng là một cơn ác mộng, Y
Khả, bác thật lòng nói với , tuy nhà chúng ta điều kiện không tốt lắm,
nhưng nếu con cùng Hàn Việt kết hôn, bác tuyệt đối không để cho con chịu tủi thân, Lâm Lâm tuy rằng không phải con ruột, nhưng con bé cũng rất
thích con, hai người ở chung lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, nó sẽ coi
con là mẹ, con nói đúng không…”
“Bác à, chuyện này…con và Hàn Việt cũng đã nói qua, con bây giờ không có nghĩ đến chuyện kết hôn.”
“Bác hiểu được, bác đợi con suy nghĩ rõ ràng, dù sao hiện tại các con cùng
làm việc một chỗ, thời gian gần gũi cũng nhiều, hai đứa trước kia thân
thiết, bây giờ ở gần một nơi đây là duyên phận, đồng ý với bác, hãy cẩn
thận suy nghĩ …”
Từ Y Khả cảm thấy gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.
“Được rồi mẹ, công ty còn có việc, mẹ đừng làm chậm trể thời gian của Y Khả.”
Bà Hàn nói: “Được, được, Y Khả, lần sau con lại đến.”
Đi ra cửa phòng bệnh, Hàn Việt mệt mỏi nói: “Y Khả, người già đều như thế, đều hi vọng có người cùng mình trò chuyện.” anh thở dài: “Dù sao li hôn cũng li hôn rồi, cũng không có gì hay để nói, em định đến trường mẫu
giáo phải không?”
“Vâng”
“Lúc em đón Loan Loan có thể giúp anh đón Lâm Lâm luôn không, anh hẹn Giang
Thuyền có chút chuyện, mang theo con bé đi không tiện lắm, em giúp anh
trông Lâm Lâm, khoảng 8 giờ anh qua đón con bé.”
“Anh yên tâm, Lâm Lâm giao cho em là được.”
Cô đi đến nhà trẻ đón hai tiểu bảo bối ra, ngồi xổm trước mặt hai cô bé
trịnh trọng nói: “Đâu nào, hôm nay hai con phải làm cục cưng ngoan,
không cãi nhau có biết không.” Nói xong đem hai tay của hai cô bé nắm
cùng một chỗ: “Về sau Loan Loan và Lâm Lâm chính là bạn tốt nha.”
Bất quá hai cô bé không hề nể mặt, lập tức buông tay ra, một người ôm một bên tay cô.
“Mẹ bế con…”
“Dì bế cháy…”
Nói xong liền ôm cô cọ cọ, 4 cánh tay nhỏ choàng qua cổ cô. Từ Y Khả lựa
lời khuyên nhủ: “Ngoan, mẹ không bế nổi, chúng ta đi mua quần áo đẹp
nhé.” Cô hôn lên mặt hai đứa một cái, rồi lấy chìa khóa ra xe. Hai cô bé đều bĩu môi, chán ghét nhìn đối phương.
Từ Y Khả không nghĩ khi mình dẫn hai cô bé theo sẽ ầm ĩ thành như thế này, dỗ được bên này lại không dỗ được bên kia, ai cũng muốn cô là của riêng mình. Chỉ cần cô có hành động đối với bên này thân thiết một chút thì
bên kia nhất định cáu kỉnh.
Cô vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, trẻ con bây giờ đều có tính sở
hữu cao, tuy bình thường Loan Loan ngoan hiền, nhưng tính cánh lúc cứng
đầu đặc biệt giống bố con bé, tuyệt không để cho lãnh địa của mình bị
người khác xâm dù chỉ một chút, chứ đừng nói là “chia sẽ”.
Lâm Lâm lại càng không cần phải nói, đoán chừng là giống tính cách mẹ cô
bé, sức sống mạnh mẽ, hơn nữa có phần bá đạo. Dọc đường đi cô bị hai đứa trẻ chèn ép đến kiệt sức.
Vất vả lắm cô mới dỗ được hai đứa ăn cơm chiều, đi dạo thì hai cô bé lại huyên náo.
Hai cô bé đều túm chiếc váy không buông tay, Từ Y Khả và nhân viên cửa hàng đưa ra hai chiếc váy giống nhau như đúc cũng không được.
Từ Y Khả đến trước mặt Loan Loan: “Loan Loan không nghe lời có phải hay
không, váy kia là Lâm Lâm thử trước, tranh đồ với người khác không phải
là đứa trẻ ngoan, mẹ sẽ tức giận.”
Loan Loan trước giờ chưa từng bị đối xử nhưu thế, nghe mẹ nói xong thì khóc òa lên.
Từ Y Khả cũng biết bản thân mình quá đáng, thấy con gái khóc liền lập tức
đầu hàng, ôm Loan Loan: “Xin lỗi , xin lỗi, mẹ mắng con là không đúng,
váy kia chúng ta nhường cho Lâm Lâm, mẹ mua con con váy đẹp khác.”
Dỗ dành Loan Loan xong, Lâm Lâm lại ném váy, ôm chân cô: “Dì, con cũng muốn được bế.”
Từ Y Kha hai tai bế hai đứa, đi xuống thang cuốn, đến lầu một, tay mỏi
nhừ, cô đặt hai đứa xuống: “ Hai con đều tự đi được không…”
Lời nói còn chưa dứt, chợt nghe tiếng súng vang lên, người xung quanh sợ
hãi bỏ chạy, hai đứa bé hoảng sợ khóc lớn, bị đám người chạy loạn tách
ra trong nháy mắt, Từ Y Khả theo bản năng dùng thân người ôm Loan Loan,
đợi đến lúc phản ứng thì Lâm Lâm đã ngã xuống đất, người hỗn độn bước
qua người cô bé, thời khác tai nạn, bản chất xấu xí của con người lộ rõ, ai cũng chỉ biết lo cho mạng sống của chính mình, đâu thèm để ý dưới
chân là một đứa bé hai tuổi, hình ảnh trước mắt làm Từ Y Khả sợ đến mức
hồn phi phách tán, cô dùng thân thể che chở Loan Loan trong lòng, gian
nan dẩy đám người rồi lảo đảo hướng về phía Lâm Lâm chạy tới, khóc lóc
cầu bọn họ: “Cầu các người, làm ơn đừng bước lên đứa nhỏ, van cầu các
người…”
Đứng ngoài cửa phòng giải phẫu, cô ôm Loan Loan đang lạnh run, cả chính bản
thân cô cũng đang bủn rủn, nếu vạn nhất Lâm Lâm xảy ra chuyện gì, cô
phải ăn nói thế nào với Hàn Việt và Giang Thuyền đây! Khoảnh khắc đó cô
chỉ nghĩ đến Loan Loan.
Nhớ lại hình ảnh Lâm Lâm sợ hãi và đau cô, cô cảm thấy rất áy náy, cô còn nhớ rõ lúc đó Lâm Lâm khóc to vươn tay gọi cô.
Loan Loan nâng bàn tay bé nhỏ lau đi nước mắt trên gương mặt mẹ: “Mẹ đừng khóc, con sợ.”
Cô ôm chặt Loan Loan, khẩn cầu thượng đế tha thứ sự ích kỉ của cô, nếu lúc này người nằm trong kia là Loan Loan có lẽ cô phát điên mất.
Nhận được điện thoại của Từ Y Khả Hàn Việt cùng Giang Thuyền liền chạy đến đến.
Giang Thuyền nhìn thấy con gái mình năm trong phòng phẫu thuật, cô nóng giận
mất bình tĩnh mắng Từ Y Khả: “Cô trông đứa nhỏ kiểu gì thế, con người
khác không phải là con sao? Tôi đã cho rằng, cô không giống với người
khác, nhưng ở thời khác nguy hiểm cô lại không bảo vệ Lâm Lâm, có phải
bởi vì nó không phải do cô sinh ra.”
Hàn Việt nói: “Cô không biết rõ tình hình sao lại nói thế, nếu có thể bảo vệ Lâm Lâm, cô ấy sẽ bỏ mặc sao?”
Cơn tức giận của Giang Thuyền còn chưa tiêu, cô chỉ vào Từ Y Khả: “Cô ta
cùng con gái cô ta thì bình an vô sự, chỉ có Lâm Lâm nằm bên trong, anh
xem tôi phải tin tưởng cô ta như thế nào đây, tôi tưởng rằng sau khi hai người kết hôn Lâm Lâm sẽ có mẹ bên cạnh, sẽ lớn lên trong một gia đình
hoàn chỉnh, vui vẻ mà trưởng thành, hiện tại tôi không thể không sinh
hoài nghi đối với người này.”
Từ Y Khả không biết nói gì, lỗi đều là do cô.
“Từ Y Khả, tôi thu hồi lời nói lúc trước với cô, cô muốn cùng Hàn Việt kết
hôn tôi không xen vào, nhưng mà tôi sẽ không giao lại Lâm Lâm cho hai
người, tôi làm sao biết được về sau Lâm Lâm sống cùng cô còn có thể phát sinh việc tương tự hay không!”
“Cô đã yêu thương con gái bảo bối của mình như thế, vậy tại thời điểm con
gái cô gặp chuyện sao cô không ở bên.” Người nói chuyện là Trần Mặc
Dương, nhận được điện thoại của Từ Y Khả thì anh liền vội vàng chạy tới, vừa khéo bắt gặp Giang Thuyền đang ức hiếp Y Khả.
Anh đi đến bên cạnh Từ Y Khả, ngồi xổm xuống kiểm tra từ Từ Y Khả rồi đến
Loan Loan, xác định hai người họ đều không có bị thương rồi nói tiếp:
“Giang tiểu thư, Y Khả cũng là mẹ Loan Loan, thời điểm gặp chuyện không
may, cô ấy không bảo vệ Loan Loan thì bảo vệ ai? Cô ấy thiếu cô cái gì,
còn phải lo cho an toàn của con gái Giang tiểu thư, vậy người mẹ này
dùng để làm gì, theo tôi được biết, Giang tiểu thư đối với con gái mình
cũng không quan tâm, cô dựa vào cái gì mà chỉ trích nguời khác!”
Giang Thuyền ngẩn ngơ, sắc mặt xanh mét.
Từ Y Khả nắm lấy tay anh, anh xuất hiện khiến cô cảm thấy an tâm.
Anh bé con gái: “Con ngoan, có sợ không?”
Loan Loan vùi trong lòng anh làm nũng: “Bố, con sợ …”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, Lâm Lâm phải mấy mũi, may mà không có gì trở ngại, nhưng cần phải nằm viện một thời gian.
Ra cửa bệnh viện cô muốn bế Loan Loan , anh lại tránh đi.
Anh mở cửa xe đặt Loan Loan vào trong rồi nói: “Em về đi, sau này không cần đi đón Loan Loan nữa.”
Từ Y Khả giật mình: “Anh có ý gì?”
Anh cười lạnh: “Chúc mừng em sắp kết hôn, về sau anh và Loan Loan đã không cần sự bố thí của em nauwx rồi.”
Hẳn là vừa rồi anh nghe được Giang Thuyền nói những lời này, cô vội vàng
giải thích: “Em không có, anh hãy tin em , e chưa từng nghĩ tới sẽ kết
hôn với Hàn Việt.”
“Không phải Hàn Việt thì cũng là người khác, chuyện như vậy không phải xảy ra
lần đầu tiên, đối với em mà nói, tìm một ai đó kết hôn mà nói là một
chuyện rất dễ dàng, em nói anh chờ em, em lại ngầm tính kết hôn cùng
người khác, tốt lắm, Từ Y Khả, em luôn xem anh là đồ ngốc! Em yên tâm,
lần này anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản em.”
Nói xong liền tiến vào trong xe, khoá cửa xe, TừY Khả vừa vỗ cửa xe, vừa
cầu xin: “Mặc Dương anh đừng như vậy, anh nghe em giải thích có được
không…”
Loan Loan nhìn theo bóng mẹ khóc òa lên: “Mẹ, mẹ lên xe đi…”
Nhưng anh mắc điếc tai ngơ, sắc mặt không thay đổ,i không chút do dự lái xe rời khỏi.
Nhìn bóng xe dần khuất dạng, cô khóc nghẹn ngào: “ Loan Loan….”