Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 77: Chương 77: Em muốn anh bao dung hơn




Gần đây anh rất bận, mấy hôm trước có một cô gái trong Thiên Tinh ra ngoài tiếp khách bị chết trong phòng khách sạn. Bên phía pháp y bước đầu đã xác định nguyên nhân cái chết là do bị lạm dụng tình dục.

Tuy không thể động được vào Thiên Tinh, nhưng xảy ra những chuyện như vậy cũng ảnh hưởng không ít. Cô gái kia ở quê còn một bà ngoại khoảng chừng bảy mươi, không biết bị ai xúi dục, bà lão đứng ra viết đơn tố cáo Thiên Tinh buôn bán mại dâm. Trần Mặc Dương nghi ngờ đây là trò của Chương Kinh Hoa. Anh thật muốn đạp đổ tất cả mọi thứ của Chương Kinh Hoa, để ông ta thong dong đúng là tai họa. Nếu để anh biết việc của cô gái kia là do Chương Kinh Hoa sắp đặt, anh thề sẽ băm vằm ông ta. Chết tiệt, gần đây có phải là anh đã quá nương tay rồi không, có người muốn động đến người của anh nữa ư.

Từ Y Khả nhìn thấy anh chuẩn bị giải quyết mọi thứ, cô khuyên nhủ: “Mặc Dương, hãy xử lý việc này trước đi, đừng vì hiếu thắng mà làm lỡ chuyện. Đừng ép người ta đến con đường cùng.”

Trần Mặc Dương chợt nhớ đến lỗi lầm ngày xưa của mình, lòng cũng dịu lại: “Yên tâm đi, chỉ cần Chương Kinh Hoa kia biết dừng đúng thời điểm anh sẽ không đụng đến ông ta, coi như anh tích phúc vì con gái mình. Về chuyện của cô gái kia anh cũng sẽ cho người sắp xếp chu đáo.”

Cô tựa đầu vào lòng anh: “Mặc Dương, em muốn anh bao dung hơn, không chỉ đối với mình em mà đối với tất cả mọi người. Em không muốn trong lòng anh chất chứa nhiều hận thù, Anh biết không nếu như vậy em sẽ rất lo lắng, sợ rằng xung quanh anh toàn kẻ thù! Anh cũng không phải có ba đầu sáu tay, anh tàn nhẫn sẽ có người còn tàn nhẫn hơn anh!”

Anh trấn an cô: “Không có việc gì đâu, em đừng lo lắng, cũng không phải là mỗi ngày anh đều gây gỗ kiếm sống, Thiên Tinh là nơi vui chơi giải trí, xảy ra chuyện cũng là đều khó tránh khỏi. Nếu em không thích có lẽ sau hai năm nữa anh sẽ dẹp nó .”

Vì cô và đứa nhỏ anh hẳn nên bao dung một chút. Dù sao sau này anh cũng đã là người có vợ, người khác không đụng vào anh được, nhưng nếu bức người ta đến đường cùng họ có thể sẽ để ý đến vợ con anh.

Nếu cô và đứa nhỏ có chuyện gì, vậy chẳng khác gì là muốn mạng của anh cả, cô là nhược điểm chí mạng của anh.

Đến trưa anh về đón cô đia ăn cơm, Anh nghe nói gần khách sạn vừa mới mở một nhà hàng làm món ăn Tứ Xuyên rất ngon, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị cô.

Cô mang thai lại càng thèm ăn cay. Nhà hàng này nổi tiếng các món cay.

Cô cay quá, hít hà không ngừng, nhìn thấy thế anh lại bắt đầu nổi lên ý đồ xấu xa.

Cô hét lên: “Bẩn chết đi được.”

Anh cười cười, từ ngày cô mang thai anh luôn nhịn, chỉ có thể nhìn không thể động. Tuy bác sĩ nói chỉ vẫn có thể quan hệ nhẹ nhàng, nhưng anh vẫn quyết tâm cố gắng. Đứa nhỏ này như chính sinh mệnh của anh, không chỉ vì đứa nhỏ là kết tinh tình yêu giữa cô và anh mà còn bởi vì đứa bé là chiếc phao cứu mạng cuối cùng của anh. Không có đứa bé chưa biết chừng hai người đã không còn bên nhau.

Lúc từ phòng ăn đi ra tình cờ gặp Văn Kỳ và Chương Kinh Hoa đi ra từ phòng khác.

Trần Mặc Dương và Chương Kinh Hoa- đối thủ một mất một còn gặp nhau nhưng vẫn rất tự nhiên coi như không có gì đi ra cửa.

Từ Y Khả thấy Chương Kinh Hoa đi lấy xe tranh thủ đi qua chỗ Văn kỳ.

Từ Y Khả nói với Trần Mặc Dương: “Em qua nói vài câu với Văn Kỳ.”

Trần Mặc Dương gật đầu: “Anh đứng đây đợi em.”

Từ lúc mang thai Từ Y Khả chỉ liên lạc với mỗi mình Đinh Tĩnh. Hầu như mỗi lần gọi điện cho Văn Kỳ cô ấy đều rất bận, nói hai ba câu rồi liền tắt máy. Sau dần Từ Y Khả cũng ngại phiền cô ấy.

Không biết có phải bởi vì đã lâu không liên lạc , bây giờ gặp lại Văn Kỳ cô có cảm giác rất lạ lẫm.

Văn Kỳ nhìn bụng Y Khả, hỏi: “Dự tính ngày sinh của cậu là khi nào?”

“Khoảng đầu mùa đông, giờ vẫn còn sớm.”

“Đừng nghĩ nhiều , hãy dưỡng thai, đợi sau khi sinh đứa bé ra rồi tính sau.”

Từ Y Khả nói: “Văn Kỳ, cậu đừng nên gần gũi quá với Chương Kinh Hoa. Ông ta không phải là người tốt.”

Văn Kỳ cười: “Vậy ai là người tốt?” Cô nhướng mắt hất đầu về phía Trần Mặc Dương, hỏi: “Anh ta sao?”

Từ Y Khả nói: “Tớ thừa nhận Trần Mặc Dương chẳng phải là một người vừa vặn gì, nhưng anh ấy làm gì chắc chắn sẽ thừa nhận. Nhưng Chương Kinh Hoa không phải như vậy, ông ta rất thâm hiểm. Cậu còn trẻ đừng để bị lừa, cuối cùng người bị thiệt cũng là chính mình mà thôi .”

Văn Kỳ nói: “Cùng là người xấu, có cái gì khác nhau chứ, Chương Kinh Hoa có thể cho tớ những gì tớ muốn. Xã hội này chưa bao giờ công bằng đối với phụ nữ cả. Cậu cố gắng thế nào cũng chỉ có thể dựa lưng người đàn ông thôi, nếu có thể lợi dụng lẫn nhau, tại sao lại không cơ chứ!”

Từ Y Khả cũng biết bởi vì chuyện ngày xưa của gia đình mà suy nghĩ của Văn Kỳ có chút cực đoan, cô khuyên: “Văn kỳ, tớ biết cậu mạnh mẽ, cậu có năng lực, nhưng chơi cùng Chương Kinh Hoa cậu sẽ thua thiệt. Loại người như ông ta không biết bao giờ sẽ bán cậu đấy. Còn nữa ông ta là người đàn ông đã có gia đình, cậu vẫn chưa kết hôn, để người khác biết danh dự của cậu sẽ bị xấu đi!”

Văn Kỳ bực mình cáu gắt: “Nói nhảm? Cậu có thể quen Trần Mặc Dương, tại sao tớ lại không thể ở bên cạnh Chương Kinh Hoa, tớ không tin cậu không nghĩ rằng cậu sinh đứa bé ra là để giữ chân Trần Mặc Dương, khỏi lo tuổi già! Tớ có thể làm được gì, không phải từng bước nổ lực đi lên ư.”

Lời nói của Văn Kỳ đã làm tổn thương Từ Y Khả , sắc mặt Từ Y Khả trở nên trắng bệch, Thì ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy , ngay cả người bạn tốt nhất của cô cũng cho rằng cô sinh đứa bé chỉ vì khoản tiền của Trần Mặc Dương!

Nói xong Văn Kỳ cũng ý thức được mình hơi quá đáng: “Xin lỗi, Y Khả, tớ cũng không phải có ý này, tâm trạng của tớ hôm nay không tốt, bao nhiêu chuyện cứ dồn lại, đã đi trên con đường này không thể nói bỏ là có thể từ bỏ được, tốt xấu cũng tớ cũng tự mình chịu, cậu không cần phải phí lòng khuyên tớ. Lập trường của hai chúng ta hiện tại không nên liên hệ nhiều, cậu hãy giữ gìn sức khỏe, tóm lại sau này chúng ta ai cũng có con đường riêng của mình!”

Chương Kinh Hoa đã lái xe đến , Văn Kỳ không quay đầu đi thẳng lên xe.

Từ Y Khả cảm thấy rằng trên thế giới này có nhiều chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, từng là bạn bè không hề giấu diếm nhau điều gì, bây giờ nói cắt đứt là cắt đứt. Tất cả đều đã thay đổi?

Trần Mặc Dương đi đến: “Cô ta đã nói gì tổn thương em ư?”

Từ Y Khả nói: “Không có gì, em chỉ lo lắng một ngày nào đó cô ấy sẽ bị Chương Kinh Hoa làm hại.”

Trần Mặc Dương nói: “Đó là lựa chọn của cô ấy, không phải là lỗi của em , đừng lo lắng, mỗi người đều có con đường của riêng mình.”

Buổi chiều Đinh Tĩnh đến nhà thăm cô, Trần Mặc Dương thấy có Đinh Tĩnh anh cũng an tâm đến công ty .

Từ Y Khả nhịn không được kể với Đinh Tĩnh chuyện hồi trưa gặp Văn Kỳ.

Từ Y Khả nói: “Không phải hiện tại tớ đã tốt lên mà quên đi vết sẹo xưa, tớ vẫn nhớ rõ lúc trước Trần Mặc Dương đã làm hại nhà tớ và Mã Tuấn như thế nào, nhưng Chương Kinh Hoa kia là một người vô cùng nham hiểm. Lúc nhà máy bị phá hủy, tổn thất rất nhiều tiền… đối với ông ta đó cũng chỉ là một con số nhỏ , thế mà ông ta không chịu gánh trách nhiệm. Gia đình Mã Tuấn còn là bà con của ông ta vậy mà ông ta cũng chẳng thèm giúp đỡ! Tớ gọi điện thoại cho ông ta, đừng nói tiền đầu tư, tớ chỉ hy vọng ông ta trả tiền hàng cho nhà tớ thế nhưng một xu ông ta cũng không đưa. Tớ lo là Văn Kỳ vẫn còn suy nghĩ nông cạn cứ nghĩ rằng mình đã trải đời!”

Đinh Tĩnh nói: “Cô ấy bây giờ đang sống chung cùng Chương Kinh Hoa, tớ cũng đã khuyên, nhưng cô không nghe, cậu cũng biết tính cách cô ấy, nói nhiều cũng vô dụng thôi, chỉ có thể tự cô ấy cầu phúc cho mình thôi .”

Từ Y Khả nói: “Nhưng tớ đau lòng.”

Đinh Tĩnh an ủi: “Đừng nghĩ chuyện này nữa, tâm trạng vui vẻ lên như thế em bé mới khỏe mạnh được.”

Từ Y Khả nói: “Đinh Tĩnh, tớ cũng nói thật với cậu , tớ không thể nào yên lòng được, chỉ cần ở một mình tớ lại nghĩ đến tương lại của tớ và Trần Mặc Dương… làm sao bây giờ, bố mẹ tớ làm sao có thể tha thứ được, nhất là mẹ tớ, bà ấy chỉ hận không thể một dao đâm chết Trần Mặc Dương. Hiện tại tớ lại đang mang thai đứa nhỏ, sao có thể nhìn mặt bà ấy đây, nhưng trước mặt Trần Mặc Dương tớ không dám nói ra, tớ biết trong lòng anh ấy cũng rất day dứt.”

Đinh Tĩnh nói: “Cứ để mọi việc từ từ đi, thù hận rồi cũng sẽ nhạt dần theo thời gian, dù sao cậu cũng là con gái của bà ấy, có hận cũng không thể không nhận cậu…” Đinh Tĩnh sợ cô suy nghĩ nhiều liền đổi đề tài: “Mấy hôm trước tớ gặp Hàn Việt , vợ của anh ấy cũng đang mang thai , nhưng nghe qua lại đang có rắc rối .”

Từ Y Khả đã lâu không nghe tin tức của Hàn Việt: “Sao thế, đã có con rồi lại còn cãi vã gì nữa!”

Đinh Tĩnh nói: “Thì cũng là vì đứa nhỏ đấy chứ, có lẽ là vô tình mới có thai. Vợ anh ta kiên quyết muốn bỏ đi vì sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ta. Cậu nói xem mẹ Hàn Việt sao mà chấp nhạn được, gia đình cãi nhau một thời gian, mẹ Hàn Việt còn chạy đến nhà mẹ đẻ bên kia ầm ỹ cả lên, cuối cùng vợ anh ta đã đồng ý nhưng cũng chả mấy tha thiết. Hôm trước tớ còn thấy cô ta, bụng cũng đã bốn năm tháng lại còn mang giày cao gót.”

Từ Y Khả cả ngày ở nhà, không biết đến chuyện này, nhưng nghe xong cũng chẳng ngạc nhiên lắm: “Trước đây tớ cũng đã nghe Hàn Việt nhắc đến vợ của anh ấy, là một người phụ nữ mạnh mẽ đặt sự nghiệp lên hàng đầu, có lẽ không muốn để đứa bé làm vướng bận.”

Đinh Tĩnh cười nói: “Hai người sống cùng nhau phải biết tôn trọng lẫn nhau, bằng không cũng sẽ không duy trì được bao lâu.”

Từ Y Khả đồng ý với những lời này, dù cho Hàn Việt đã yêu hết lòng, cũng không đủ xóa tan hết những khác biệt giữa anh ta và vợ mình. Cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, chỉ yêu thôi cũng không thể giải quyết được vấn đề, Rồi một ngày anh ta sẽ mệt mỏi, hai người phải thông cảm cho nhau, nguyện vì nửa kia mà hy sinh.

Nhưng dù sao cô vẫn chúc cho đoạn hôn nhân này của Hàn Việt có thể hạnh phúc dài lâu.

Từ Y Khả hỏi Đinh Tĩnh: “Vậy còn cậu, cậu và Trương Minh khi nào thì có ý định sinh đứa nhỏ?”

Đinh Tĩnh nói: “Cũng không vội, bọn tớ vừa kết hôn, vẫn còn chưa hiểu nhau lắm, có đứa nhỏ rất mạo hiểm .”

Từ Y Khả nhíu mày: “Cậu và anh ấy không hạnh phúc sao.”

Đinh Tĩnh nói: “Ở bên cạnh anh ấy tớ rất an tâm, mỗi ngày đều trôi qua trong êm đềm không có biến cố không có bất ngờ. Nhiều phụ nữ muốn tìm cho mình một hạnh phúc đơn giản, cho nên cuộc sống không sóng gió của tớ coi như cũng là một loại hạnh phúc.”

Từ Y Khả cảm thấy trong lời nói này có gì đấy không đúng , nhưng Đinh Tĩnh là một người có chủ kiến, hơn nữa chuyện gì cũng rất chu đáo suy nghĩ cẩn thận cho nên cô có lo lắng nhiều cũng vô dụng .

Cô tâm sự cùng Đinh Tĩnh đến chiều, Trần Mặc Dương về, đề nghị cô ở lại ăn cơm.

Nhưng Đinh Tĩnh từ chối, nói phải về nhà nấu cơm, Trương Minh cũng sắp tan sở.

Từ Y Khả không hiểu tình cảm giữa Đinh Tĩnh và Trương Minh như vậy là tốt hay là lạnh nhạt nữa!

Sao cuộc sống của con người lại phức tạp đến vậy.

Cô mong chuyện của cô cũng sẽ giống như Đinh Tĩnh nói vậy, hy vọng sau hai ba năm, sức khỏe của bố tốt hơn, tay Y Trạch hồi phục lại , đến lúc đó mẹ cũng có thể nguôi ngoai hận thù… nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ đơn giản của cô .

Lúc gặp lại mẹ ở siêu thị, cô đã mang thai bảy tháng , đi đường phải đỡ eo. Mùa hè ở Giang Nhạc rất oi bức, mùa xuân đã nhanh trôi qua nhường chỗ cho nắng hè rực rỡ.

Trần Mặc Dương thấy cả ngày cô đều ngồi ở nhà, thừa dịp trời chiều mát mẻ đưa cô đi dạo, lúc về hai người ghé ngang siêu thị.

Cô nhìn thấy mẹ đứng ở khu bán rau, nơi đó đang có hạ giá tất cả đều đã hơi hỏng một ít ả. Một người luôn thích trưng diện nhưng hôm nay mẹ cô lại mặt một bộ quần áo đơn giản, tóc cột gọn đứng lựa chọn rau củ.

Tiền cô đưa về nhà vẫn bị cự tuyệt, cô biết tình hình kinh tế trong nhà không tốt nhưng cũng không nghĩ đến lại bi thảm đến như thế này.

Cô nhịn không được đi đến đem hết những gì bà lựa đặt trờ về: “Mẹ, vì sao mẹ lại muốn như vậy, nếu mẹ cứ như vậy bố và Hạo Trạch sẽ ra sao, sức khỏe của bố đã không tốt! Những thứ khác có thể tiết kiệm, nhưng ăn sao lại có thể tiết kiệm được.”

Bà Từ không mở miệng, hất tay cô ra, lại lấy bó rau kia chuẩn bị đi tính tiền.

Từ Y Khả kéo tay bà: “Mẹ, con xin mẹ , cho dù là vì Y Trạch đi, vì bố cũng được, mẹ đừng như vậy được không, đây không phải là tiền của anh ta, mẹ hãy nhận lấy tiền lương của con được không.”

Bà Từ dừng lại nhìn xuống bụng Từ Y Khả, lại nhìn qua Trần Mặc Dương đứng bên cạnh, cười lạnh nói: “Cả nhà chúng ta cho dù lên núi hái rau cũng không cần tiền bố thí của các người! Da mặt của tôi không có dày như vậy. Bây giờ cô cùng chúng tôi chẳng còn quan hệ nào nữa đâu!”

Giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng của bà làm cô run người vô thức lui về sau, xém chút nữa đứng không vững, cả người ngây ra ! Cô nhận ra cả đời này mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho cô nữa !

Bà Từ không quay đầu đi lướt qua, Trần Mặc Dương giữ chặt cánh tay bà nói: “Bác à, tất cả đều là lỗi của con, Y Khả cô ấy…”

Bà Từ nhìn Mặc Dương với ánh mắt tràn đầy hận thù: “Thả tay ra!”

Trần Mặc Dương nói: “Bác à, chúng ta nói chuyện được không!”

“Tôi bảo anh thả tay ra!”

“Bác…”

Từ Y Khả đang sững sờ bỗng dưng quay người lại , giật mạnh tay Trần Mặc Dương, hét lớn: “Bảo anh buông tay ra! Vì sao anh vẫn cứ giữ chặt lấy tay mẹ!”

Trần Mặc Dương sợ cô nổi giận ảnh hưởng đến thai nhi liền thả ra . Bà Từ xoay người đem đồ ăn ra quầy tính tiền.

Đến lúc bóng dáng mẹ đã biến mất, cô vẫn đứng ngây ở đó. Không hề rơi lệ, chỉ đứng đó thở hồng hộc.

Anh ôm cô muốn an ủi, cô đẩy tay ra, tự mình đi ra ngoài.

★ ★ ★ ★ ★

tieuthutrieugia.net

Từ trên đường đến về nhà, anh vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt cô.

Thế nhưng cô lại tỏ ra rất bình tĩnh, tắm rửa xong lên giường ngồi coi chương trình giải trí trên ti vi, thậm chí còn cười rất sảng khoái. Tựa như chuyện vừa rồi ở siêu thị chưa từng xảy ra. Cô càng như thế lòng anh càng lo lắng. Buổi tối nằm cạnh cô, anh cũng không dám ngủ sâu giấc. Anh thà mong cô khóc ầm ỹ lên, náo loạn một trận, đem hết những bực tức trút lên người anh còn hơn là cô cứ cố gắng kìm nén trong lòng.

Ngày hôm sau, không biết có phải bị ảnh hưởng của chuyện hôm qua không, cô bị đau bụng, trên quần lót dính ít máu. Cô gọi bác Trương vào hỏi, bác Trương hoảng sợ qua liền thúc cô: “Nhanh đến bệnh viện kiểm tra xem đi.” Cẩn thận có dấu hiệu đẻ non.

Trần Mặc Dương liền đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ nói có dấu hiệu sinh non, tâm trạng của phụ nữ có thai cần phải luôn thoải mái.

Trần Mặc Dương khiếp sợ đề nghị: “Hay từ giờ trở đi chúng ta cứ ở trong bệnh viện, bây giờ đến ngày sinh cũng chỉ còn khoảng hai tháng mà thôi .”

Cô không muốn, bực mình cáu: “Em không thích bệnh viện, ở nơi này làm em càng khó chịu, cứ về nhà đi.”

Trần Mặc Dương nói: “Chỉ hai tháng thôi mà, chớp mắt cái là qua liền à, ở bệnh viện vẫn bảo đảm hơn, hãy vì con em cố gắng một chút được không!”

Cô giận dỗi: “Không phải anh ở đây nên tất nhiên anh sẽ nói hai tháng chớp mắt cái qua liền!” Nói xong cô đứng phật dậy đi ra ngoài.

Anh vội vàng theo sau cô: “Được, được em không muốn thì không ở trong này, ở nhà dưỡng thai cũng được, đừng nóng giận nữa nhé.”

Cô đẩy anh ra: “Tránh ra chút, đừng đụng vào em.”

Mối giận ngày hôm qua tựa như bây giờ mới phát tác, anh không dám mở miệng nữa, lủi thủi theo sau cô.

Bỗng dưng, một người phụ nữ từ phòng bênh khác xông thẳng vào anh và Y Khả, quá bất ngờ… đến khi Trần Mặc Dương kịp thời phản ứng liền che chắn cho Từ Y Khả.

Người phụ nữ kia điên cuồng lấy lồng cơm đập vào đầu Trần Mặc Dương, vừa khóc vừa nguyền rủa: “Trần Mặc Dương mày sẽ bị trời đánh! Cả nhà mày sẽ bị xe đâm chết!”

Trần Mặc Dương chỉ lo bảo vệ người trong lòng, cũng may lồng cơm cũng không quá cứng .

Anh sợ người phụ nữ kia vô tình đụng đến Từ Y Khả, trong nguy cấp anh túm lấy tóc người phụ nữ đó hất mạnh ra. Anh nhìn qua, người phụ nữ kia khoảng ba mươi, ăn mặc mộc mạc như nông dân. Anh cũng đoán ra có lẽ đối phương có hiểm thù gì với anh mới mở miệng nguyền rủa anh ác độc như vậy!

Nhưng anh mãi không nhớ ra mình đã đắc tội với người phụ nữ này từ khi nào! Bảo vệ bệnh viện nhanh chóng chạy đến giữ người phụ nữ kia lại. Người phụ nữ kia giãy dụa, miệng không ngừng chửi, tóc tai rối tung nhìn Từ Y Khả rủa: “Cho dù cô có sinh ra cũng sẽ là thai chết, cả đời các người sẽ bị oan hồn quấn lấy, cả đời cũng không được sống yên ổn…”

Nụ cười quỷ dị cùng lời nguyền rủa ác độc của người phụ nữ kia làm cho Từ Y Khả rùng mình, lát sau Y Khả bỗng nhận ra cô ta…

Cho dù sinh ra cũng sẽ là thai chết! Trần Mặc Dương cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt cũng trở nên hung ác, cả người toát ra khí lạnh! Cái gì anh cũng có thể chịu được nhưng không thể chịu được khi nghe như thế!

Không một ai có thể nguyền rủa đứa nhỏ!

Anh đi đến túm lấy cổ áo người phụ nữ kia lên: “Cô còn dám nói ra một chữ nữa tôi sẽ cho cô đi gặp diêm vương!”

Người phụ nữ kia dường như không muốn sống nữa, hai tay giữ chặt tay Trần Mặc Dương sắc mặt không còn chút máu, cố gắng gặn từng từ: “Người… Sẽ… sẽ bị báo ứng…… con người … sẽ…”

Tay Trần Mặc Dương siết chặt, bảo vệ nhìn thấy thế sợ xảy ra tai nạn chết người nhanh chóng khuyên ngăn: “Trần tiên sinh, anh hãy buông tay đi, cứ để chúng tôi xử lý…”

Một tay kia anh hất tên bảo vệ đến loạng choạng, Từ Y Khả phục hồi tinh thần lại, đi đến chỗ anh: “Anh buông ra đi, nhanh buông ra đi!”

Anh dường như không nghe thấy, tay niết càng chặt, ánh mắt hung ác tàn nhẫn.

Từ Y Khả cắn tay anh: “Có phải anh điên rồi không, anh còn muốn thiếu nợ mấy mạng người nữa đây! Tên khốn này, vì sao anh đến chết vẫn không thay đổi!”

Anh nghe được tiếng khóc của cô dần dần buông lỏng tay ra, lau nước mắt cho cô: “Xin lỗi, đừng khóc nữa , đừng khóc nữa , sẽ dọa con của chúng ta sợ mất .”

Cô ngồi bệt xuống đất, tức giận đánh mạnh lên người anh: “Anh là đồ khốn nạn, vì sao anh vẫn như thế, anh đã hứa với em những gì? Người như anh có tư cách là bố sao!”

Anh thành thật nhận sai: “Là anh sai rồi, là lỗi của anh, em hãy đánh anh đi, em mắng anh cũng được, đừng khóc , khóc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thì làm sao bây giờ.” Anh hối hận vừa rồi mình nóng nảy quá, tâm trạng cô đã không ổn định, nhìn thấy một cảnh như vậy nhỡ lại đau bụng thì làm sao bây giờ!

Chung quanh bao vây nghịt người, Niệm Nghi và viện trưởng của bệnh viện cũng đến , Sau khi biết tình hình viện trưởng liền xin lỗi: “Trước hết hãy đem người đến phòng bảo vệ sau đó báo cảnh sát đi.”

Người phụ nữ kia đang nằm trên sàn đất thở hổn hển, trên cổ hằn một vết lằn đỏ, mắt nhìn chằm chằm Trần Mặc Dương. Trần Mặc Dương đến bây giờ vẫn không hiểu, rốt cũng là anh đã làm gì, người phụ nữ này dường như vẫn không muốn sống dùng ánh mắt căm hận nhìn anh.

Lúc bảo vệ chuẩn bị đem người phụ nữ kia đi, cô ta lại bắt đầu sống chết giãy dụa, gào thét. Cô không chịu đứng lên bảo vệ đã kéo cô ta, Niệm Nghi định đến ngăn cản, Từ Y Khả mở miệng nói với bảo vệ trước: “Buông cô ấy ra, các ngươi buông cô ấy ra!”

Từ Y Khả quay đầu đối viện trưởng nói: “Viện trưởng, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không cần báo cảnh sát, thả cô ấy ra đi.”

Viện trưởng khó xử nhìn Trần Mặc Dương, Trần Mặc Dương không biết Từ Y Khả vì sao lại nói giúp cho người phụ nữ kia, nhưng thấy cô kích động như vậy, anh cũng không dám không nghe lời cô, quay sang viện trưởng: “Thôi đi vật.” Nhưng sau này chắc chắn anh cũng phải điều tra xem người phụ nữ này có thâm cừu đại hận gì với anh!

Niệm Nghi nói với bảo vệ: “Hãy dẫn cô ấy đến văn phòng tôi trước đi.” Lại quay sang nói với cô ta: “Con cô vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô có từng nghĩ đến nếu cô có chuyện gì thì con cô phải tính sao bây giờ không?”

Người phụ nữ kia nghe xong gào khóc lết qua ôm chân Niệm Nghi: “Bác sĩ Cố, tôi cầu xin cô, cô là người tốt, cô nhất định phải cứu sống con tôi, nó vẫn còn quá nhỏ, nếu bố nó còn sống nó cũng đã không thành ra như vậy…”

Niệm Nghi đỡ cô dậy: “Trước tiên cô hãy đến văn phòng tôi, bình tĩnh lại một chút, tôi sẽ nói cho cô về tình trạng bệnh tình của em bé!”

Người phụ nữ kia khóc lóc sướt mướt đi cùng bảo vệ đến văn phòng Niệm Nghi.

Trần Mặc Dương nói: “Viện trưởng, đã không có việc gì rồi , cám ơn ông.”

Viện trưởng nói: “Trần tổng, thật sự ngại qua, ở bệnh viện chúng tôi lại xảy ra sự việc như thế này, đã dọa hai người rồi… Tiểu Cố, cô giúp tôi tiễn Trần tổng và Trần phu nhân đi.”

Niệm Nghi đưa Trần Mặc Dương và Từ Y Khả đi ra ngoài: “Cô ấy là mẹ của bệnh nhân tôi, bình thường là một người phụ nữ rất hiền lành, không hiểu sao hôm nay lại làm thế với hai người!”

Từ Y Khả hỏi: “Con cô ấy bị gì thế?”

Niệm Nghi nói: “Bị bỏng , thật sự đáng thương , chồng cô ấy vừa qua đời không lâu, một mình mang theo con đến công trường làm nhờ chú bên cạnh trông nom, đứa nhỏ khát nước được chú kia đưa một cốc nước sôi nóng. Đến lúc đưa đến bệnh viện đã bị phỏng nặng , hoàn cảnh gia đình lại khó khăn, tôi đang muốn làm đơn xin bệnh viện điều trị miễn phí, nhưng vẫn chưa được đồng ý.”

Bao nhiêu bệnh nhân có gia đình khó khăn cần điều trị, nếu chữa trị miễn phí cho tất cả, bệnh viện phải xoay sở ra sao.

Từ Y Khả nói: “Con trai của cô ấy điều trị ở đây sao?”

Niệm Nghi nói: “Đường tiêu hóa bị phỏng nặng, nhỏ như vậy thể chất vẫn còn yếu, có thể cứu sống được cũng đã là kỳ tích , vừa mới làm phẩu thuật khí quản mới có thể duy trì được hô hấp, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Về đến nhà cô cứ trầm mặc, những chuyện anh đã làm cô không muốn nhớ nhưng luôn có người gợi mở cho cô, không phải cứ cô muốn quên là đều có thể, bịt tay trộm chuông có ích lợi gì.

Anh hỏi nhỏ: “Em đang giận ư? Yên tâm đi, anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng về người phụ nữ kia.”

Cô tức giận nói: “Anh còn cần phải điều tra nữa ư? Chuyện chính tay anh làm ra anh còn không nhớ ư…Lúc chồng cô ấy chết cô ấy đang mang thai ba tháng, anh có biết chồng cô ấy chết như thế nào không? Chắc không biết phải không! Chính là lần trước Cổ Phong dẫn người đến công trường phá hoại, nhưng có lẽ cùng lắm anh cũng chỉ biết bên kia có chết vài người ngay cả tên anh cũng chả thèm để ý đúng không! Anh có biết còn có bao nhiều gia đình vì anh mà bị như thế này không, sinh mệnh người khác trong mắt anh chẳng đáng một xu! Anh thiếu nợ biết bao nhiêu người anh biết không!”

Anh không thể nào đáp trả lại, thật sự anh không biết những chuyện này, anh không biết đã có nhiều người vì anh mà đi đến con đường khổ sở. Những công nhân lần trước chết anh không biết tên một ai .

Cô cũng rất ghét bộ dạng này của anh, chưa bao giờ biết nương tay, muốn cái gì phải có bằng được, cho dù vì cô có chút trầm hơn, nhưng bản tính đúng là khó sửa.

Cô không thèm để ý đến anh nữa, tắm rửa xong lên giường ngủ, lát sau anh cũng đi đến ngồi bên giường một lát rồi xốc chăn lên nằm cạnh cô, cô nghiêng người đưa lưng về phía anh. .

Cô biết anh vẫn chưa ngủ, cô cảm nhận được cơ thể anh cứng ngắc.

Sao cô lại không biết trong lòng anh cũng rất dày vò chứ mà cô cũng chỉ có thể trút giận lên anh mà thôi. Giận thì giận nhưng rốt cục cũng đau lòng không đành.

Cô bật đèn ngủ lên ngồi dậy, anh cũng dậy theo.

Cô cúi đầu lên đầu gối, cô cứ như vậy làm lòng anh rất khó chịu, anh ôm cô vào lòng hôn lên mái tóc cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ngày mai anh sẽ tìm một bác sĩ tốt nhất để điều trị cho đứa bé kia, tất cả tiền thuốc men anh đều phụ trách, anh cũng sẽ tìm cách bồi thường tất cả những người nhà của những người đã chết kia…”

“Xin lỗi thì có ích gì chứ, anh bây giờ mới bắt đầu hối hận thì có tác dụng gì, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ…”

Anh nói: “Tất cả sẽ có cách cả thôi mà, hãy tin anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa .”

Anh như vậy làm cô muốn giận giận cũng không nổi, cô quay sang ôm chặt lưng anh, vùi đầu vào lòng anh: “Xin lỗi em biết anh cũng rất day dứt, nhưng em sợ mọi người sẽ không tha thứ cho chúng ta, sợ chúng ta sẽ không thể cùng nhau đi đến hết đời. Anh tin trên đời này có báo ứng không.”

Anh nói: “Nếu thật sự có báo ứng anh nguyện để mình bị trừng phạt chứ sẽ không để mẹ con em phải chịu khổ .”

“Anh đừng nói lung tung , nếu anh xảy ra chuyện gì em có thể sống nổi đây?”

“Anh biết, anh biết, em đừng quá kích động.”

Anh đỡ cô nằm xuống hôn lên trán cô trấn an: “Ngủ đi, tất cả hãy giao cho anh.”

Hai ngày này cô bị quá kích động, hơn nữa thai nhi không ổn định lắm, anh không dám đi đến công ty ở nhà chăm sóc cô.

Bà Trần ở bên kia đứng ngồi không yên cuối cùng cũng sang đây thăm cô.

Từ khi mang thai đến giờ đây là lần đầu tiên cô gặp bà Trần, cô hơi bối rối, may vẫn có Trần Mặc Dương bên cạnh, bằng không cô cũng không biết đối mặt với bà Trần như thế nào.

Bà Trần hỏi: “Đã tám tháng rồi à?”

Cô gật đầu: “Có lẽ là cuối tháng sau rồi ạ.”

“Sao sắc mặt xanh sao thế , đang lo lắng ư, trong nhà có đủ người chăm sóc không, có cần bác gọi thêm bác Vương qua đây không, bác ấy là một người nhanh nhẹn lại rất có kinh nghiệm chăm sóc người khác.”

Trần Mặc Dương nói: “Đợi sau này rồi tính đi mẹ à, bây giờ cũng chẳng cần, đợi đến lúc ở cữ rồi hãy gọi bác Vương đến.”

Bà Trần nói: “Cũng được, tóm lại là càng gần ngày sinh càng phải cẩn thận, bên cạnh luôn phải có người chăm sóc.”

Trần Mặc Dương nói: “Con sẽ chăm sóc cô ấy mà mẹ.”

Bà Trần cảm thấy buồn cười: “Con chăm sóc ư? Ai chịu nổi con chứ! Được rồi, mẹ cũng về đây, Mặc Dương con đi xuống giúp mẹ đem thuốc lên, mẹ có đem một ít thuốc bổ và thức ăn dinh dưỡng nhưng quên trên xe rồi.”

Trần Mặc Dương hiểu là bà Trần có chuyện muốn nói với anh nên theo bà xuống. Xuống lầu bà Trần dừng lại: “Sau này con dự tính sao?”

Trần Mặc Dương trả lời: “Làm sao là làm sao, đương nhiên là kết hôn rồi!”

Bà Trần cười lạnh: “Kết hôn ư? Con nghĩ hay nhỉ, kết hôn là trò đùa sao, con nói kết thì kết sao? Con cho là con dẫn cô ấy đi gặp ông ngoại để ngoại gật đầu thì bố mẹ cũng chỉ biết đồng ý thôi đúng không! Được cứ cho là như vậy, nếu bố mẹ đồng ý cho hai người kết hôn thì gia đình cô ấy cũng đồng ý ư, họ có thể tha thứ mà chấp nhận con ư ?”

Trần Mặc Dương ngượng ngùng: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm , chuyện này con tự biết làm thế nào.”

Bà Trần nói: “Chỉ biết nói xuông, mẹ thật sự muốn xem con phải làm thế nào bây giờ… Quên đi, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi tính sau, con xem còn làm bao nhiêu chuyện hư hỏng, không bao giờ để mẹ hết lo cả !”

Bà Trần mở cửa xe lấy mấy túi thuốc đưa cho anh: “Được rồi, đi lên đi.”

Anh nói với mẹ sẽ tự nghĩ cách, thế nhưng anh có thể làm sao bây giờ. Khoảng hơn sáu giờ, anh đứng trước cửa nhà Từ Gia đang do dự có nên bấm chuông cửa không. Anh cười tự giễu, cuối cùng anh cũng có một ngày sợ sệt như hôm nay, đúng là quả báo mà!

Anh hít sâu một hơi cố gắng lấy hết dũng cảm để ấn chuông. Lát sau có người đến mở cửa…là bà Từ. Bà nhìn thấy Trần Mặc Dương, sửng sốt, sau ba bốn giây mới đóng sập cửa lại. Trần Mặc Dương liền chặn tay ở cửa không để cánh cửa đóng lại nói: “Bác à, bác cho con vào được không, chúng ta hãy nói chuyện một lát được không.”

Hai người giằng co trước cửa, bà Từ chỉ thiếu đường phun một ngụm nước bọt vào mặt anh: “Có gì mà phải nói chuyện với tên súc sinh như mày chứ !”

“Bác à, bác muốn mắng con cũng được nhưng hãy cho con vào trước được không.” Anh biết rằng trong lúc này anh phải cúi đầu. Cho dù có bị chà đạp dưới đất cũng không giãy dụa. Lúc này đây anh đã chuẩn bị sẵn sàng, mặt mũi tất cả đều không cần. Lời chửi mắng có khó nghe đến mấy anh cũng đều chấp nhận.

Bà Từ vẫn đứng chặn ở cửa, lạnh lùng nói: “Cút đi cho tôi, đồ cặn bã!”

Trần Mặc Dương hơi dùng sức đẩy cửa, bà Từ gào lên: “Mày dám xông vào đây, tao sẽ liều mạng với mày!”

Trong nhà truyền đến tiếng ho, ông Từ từ phòng đi ra: “Sao vậy, sao lại đứng ở cửa mà nói chuyện?”

Bà Từ nói: “Không có ai cả, sao ông không nằm nghỉ đi dậy làm gì chứ.” Nói xong đóng sầm cửa.

Ông Từ đã ra đến cửa .

Thấy Trần Mặc Dương, ông Từ nói: “Mở cửa để cậu ta vào đi.”

Bà Từ vẫn không buông tay: “Ông đừng quan tâm , đi vào nằm đi.”

Ông Từ lại ho dữ dội hơn: “Để cho… để cậu ta vào đi…”

Bà Từ thấy chồng mình như vậy liền buông tay cuống quýt chạy đến giúp ông rót cốc nước.

Trần Mặc Dương nhân cơ hội đi vào, giúp ông Từ vỗ lưng: “Bác, bác không sao chứ.”

Bà Từ mang cốc nước đến đẩy Trần Mặc Dương ra: “Đừng có giả vờ từ bi, không phải tất cả đều do mày hại đến nông nổi này ư, bây giờ lại đến giả nhân giả nghĩa gì.”

Ông Từ nói không ra hơi, uống xong cốc nước ngồi trên sô pha thở hổn hển một lúc mới quay sang nói với bà Từ: “Bà đi nấu cơm trước đi, không phải tôi không thể để bụng đói sao.”

Bà Từ đành phải vào phòng bếp, thuốc ông Từ thì đang đun, cơm tối vẫn chưa có nấu.

Hiện tại sắc mặt ông Từ đã kém đi rất nhiều, hốc mắt lõm sâu, cả người như bị rút hết máu chỉ còn lại bộ da héo khô.

Nhìn người đàn ông trước mặt… thật sự đến hôm nay anh mới hiểu được nổi hận thù của Từ Y Khả, người của Từ Gia có đủ lý do để hận anh!

Lúc này đây Trần Mặc Dương cũng không biết nên nói gì, cả đời anh chưa bao giờ cúi đầu su nịnh người khác. Giây phút này lòng anh rất áy náy, hối hận nhưng cũng không tìm ra được lời nào để giải thích.

Ông Từ hỏi: “Y Khả đâu? Đã lâu lắm rồi nó chưa có về, ta rất nhớ con bé.”

“Cô ấy không dám về nhà.”

Ông Từ bây giờ ngay cả nói chuyện cũng phải cố gắng hết sức, vừa nói hai câu cũng đã phải dừng lại để thở.

“Nhà của mình sao lại không dám về , nhưng nó không về cũng tốt, nhìn thấy ta như vậy nó sẽ đau lòng lắm .”

“Bác à, cháu xin lỗi, tất cả đều là của lỗi của cháu, cháu đã gây ra sai lầm trầm trọng, hôm nay chỉ cần cháu có thể bồi thường được lỗi lầm của mình, bác bảo cháu làm gì cháu cũng nguyện.”

Ông Từ nói: “Ta có thể bảo cậu làm gì dược chứ, ta mặc kệ cậu đã phạm phải những lỗi lầm nào, ta chỉ mong cậu đừng tổn thương đến con gái của ta, ta nghe nói Y Khả đã sắp sinh rồi phải không .”

“Dự tính là tháng sau, bác sĩ nói là con gái. Bác, con biết con đã làm quá nhiều vô liêm sỉ sự, nhưng con đối với Y Khả là thật lòng. Đối với con mà nói cô ấy và đứa nhỏ là quan trọng nhất. Con không hy vọng bác sẽ tha thứ cho con, con chỉ cầu xin bác hãy chấp nhận sự đền bù của con vào viện điều trị. Chỉ cần bác và người nhà khỏe mạnh Y Khả mới có thể an tâm.”

Ông Từ nói: “Không cần đâu, gia đình của chúng tôi cũng không có chỗ nào để cậu chiếu cố. Hôm nay ta có thể ngồi đây bình tỉnh nói chuyện với cậu tất cả cũng chỉ vì con gái ta. Nó có nhà mà cũng không thể trở về, người làm bố như ta sao có thể nhẫn tâm để nó ở bên ngoài được. Nếu có một ngày ta phải nhắm mắt, điều ta lo lắng nhất chính là nó và mẹ nó. Bây giờ bà ấy vẫn chưa tha thứ cho nó, đến lúc ta đi rồi, cậu… nó cũng không thể dựa vào thì phải làm sao bây giờ. Ta không thể nào yên lòng được. Trong nhà tuy rằng không giàu có, nhưng từ nhỏ nó đã rất được cưng chiều, ta sợ đến lúc ta nhắm mắt…”

Ông Từ đã kiệt sức nhưng vẫn cố chống chọi nói chuyện, dường như muốn nói hết lời trăn trối trong lòng. Nói xong mắt ông đã ửng đỏ, giọng nghẹn ngào.

Trần Mặc Dương nói: “Bác, bác đừng nói như vậy, bác sẽ không sao đâu. Từ ngày mai cháu sẽ sắp xếp để bác vào viện lại được không. Cháu đã liên hệ với các bác sĩ ở nước ngoài. Họ đã sắp xếp thời gian đến đây. Chúng ta sẽ dùng thuốc tốt nhất, phương pháp điều trị tốt nhất. Cháu nhất định sẽ trả lại một thân thể khỏe mạnh cho bác. Bác à, coi như bác hãy cho con một cơ hội để chuộc lỗi đi.”

Ông Từ lắc đầu: “Không cần đâu, ta tự mình biết rõ sức khỏe của mình, đêm qua ta còn mơ thấy bà nội của Y Khả, ta vẫn luôn suy nghĩ giấc mơ này không phải vô cớ mà đến.”

“Bác đừng bao giờ nghĩ như vậy, bác sĩ nói nếu kiên trì điều trị sức khỏe của bác sẽ có thể dần hồi phục. Bác à, cháu cầu xin bác, bác hãy tiếp tục nằm viện đi, bác hãy vì Y Khả đi, được không?”

Ông Từ nói: “Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần cậu đối xử thật tốt với con gái ta chính là cách tốt nhất để chuộc lại lỗi lầm của cậu.”

Trần Mặc Dương nói: “Bác, cháu biết là bác lo lắng cho Y Khả. Cháu cũng sắp làm bố , cháu bây giờ đã có thể hiểu được tâm trạng của bác. Nhưng nếu tình trạng của bác vẫn kéo dài như vậy, Y Khả làm sao có thể an tâm được. Bây giờ cô ấy đã mang thai đến tám tháng, cháu muốn đi đăng ký kết hôn nhưng cô ấy cũng không dám. Cháu biết cô ấy vẫn đang mong chờ cả nhà đồng ý. Là tự cháu tạo nghiệt, cháu không có tư cách mở miệng xin gia đình tha thứ. Nhưng Y Khả chẳng làm gì sai cả, cô ấy không cần phải gánh vác cả lỗi lầm của cháu. Bác, cô ấy cũng đã sắp sinh đứa bé rồi, bác và bác gái có thể tha thứ cho cô ấy được không. Đối với cô ấy gia đình là sinh mệnh của cô ấy.”

Ông Từ nói: “Hai người thật sự muốn kết hôn ư.”

Trần Mặc Dương nói: “Cháu biết bác gái chắc chắn sẽ không chấp nhận cháu, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy không thể không có gia đình. Sau này bác muốn cháu làm gì để bác có thể tha thứ cháu cũng sẽ không một lời oán hận.”

Trong phòng bếp nhưng bà Từ vẫn luôn lắng tai lên nghe cuộc nói chuyện bên ngoài, nghe đến đó nhịn không nổi chạy đến chửi Trần Mặc Dương: “Đừng có nói những lời dụ dỗ, cái thứ gian thương giết người đuổi tận như mày mà có thể nương tay sao. Nếu mày còn có chút nhân tính thì nhà tao cũng chẳng đã phải làm đến mức vậy. Nhưng mày căn bản không phải là người, đồ súc sinh không có tính người, mày ngay cả cầm thú cũng không bằng. Mày có muốn kết hôn thì tới nhà tao làm gì, mặc kệ nó kết hôn với mày hay cùng mày chết, nhà tao cũng không quan tâm.”

Ông Từ nói: “Bà đừng nói nữa, dù sao cũng là con gái của chúng ta, sao bà có thể không nhận nó chứ.”

Tính tình bà Từ cứng rắng hơn chồng nhiều, chuyện lần trước ép gia đình bà đến con đường cùng kia bà con hận khắc sâu trong lòng. Làm cho bà nhà tan cửa nát thế sao bà có thể không hận được chứ.

Bà nói với ông: “Nó đã không còn là con gái của tôi từ lâu , cái đồ nghiệt chủng kia sao trước đây lúc còn trong bụng tôi không có để nó chết đi có phải hơn không. Ông xem sức khỏe của ông bây giờ, bộ dáng của Y Trạch, nhìn cái nhà này đi, không phải là tâm huyết của cả đời ông sao? Ông không thấy nhục nhã sao?”

Trần Mặc Dương nói: “Bác có oán hận gì hãy trút hết lên người con, Y Khả ở cùng cháu cũng là bị cháu ép buộc , đều là lỗi của cháu, xin bác hãy tha thứ cho cô ấy.”

Bà Từ nói: “Mày đừng có đứng đây mà diễn trò với tao. Bây giờ mày hãy cút ra khỏi nhà cho tao, một nha ba người chúng mày cút hết. Đừng có xón xén bước vào nhà tao nữa bước. Tên họ Trần kia, nếu giết người không phạm pháp, tao đã thay trời trừng trị mày rồi. Ông trời thật là không có mắt, bằng không người như mày sao có thể còn sống được chứ, Mày đáng nhẽ ra vừa ra khỏi cửa đã bị xe đâm chết rồi…”

Bà Từ vừa nói vừ túm Trần Mặc Dương đứng dậy đẩy ra ngoài: “Cút cho ta, cút cho khuất mắt…”

Ông Từ nói: “Cậu đi về trước đi.”

Cánh cửa trước mặt anh đóng sầm lại, anh bị đuổi ra ngoài.

Ngày hôm sau, ngày tiếp theo nữa, rồi ngày tiếp theo nữa anh vẫn cứ đến. Vì Y Khả vì đứa nhỏ, vì sự tỉnh ngộ muộn màng anh phải cố kiên trì đến cùng.

Nhưng anh không còn cơ hội tiến vào cánh cửa kia nữa, anh chờ ở cửa, một lần hai lần…Bà Từ nổi điên thậm chí có lần còn lấy dao ra rượt anh.

Không thể đứng trước cửa thì anh đứng đợi dưới chân lầu. Anh hy vọng một ngày ông bà Từ có thể mềm lòng. Nhưng là anh không nghĩ rằng ông trời đã không có cho anh cơ hội này.

Vào một đêm khuya anh từ bệnh viện trở về, sợ cô ngửi được mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, anh đi tắm rửa rồi mới lên giường. Cô đã ngủ.

Anh nằm bên cạnh cô, sao cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ. Đến đêm khuya anh rời giường đứng cạnh cửa sổ.

Tim anh như đặt trên chảo dầu sôi, đêm tối ngoài cửa sổ làm cho lòng anh hốt hoảng. Ngẩng đầu nhìn thấy cô đang xoa mắt đi ra, anh nói: “Em sao thức rồi , mặc thêm áo khoác vào đừng để cảm lạnh .”

Bây giờ đã dầu thu , đêm rất lạnh.

Cô ôm anh, mặt vùi trong lòng anh cọ cọ than thở: “Em tỉnh lại không nhìn thấy anh, nửa đêm anh dậy để hút thuốc à, thật không biết nghe lời!”

Anh cười: “Bị em bắt quả tang rồi.”

Anh không nói cho cô rằng anh vừa mới từ bệnh viện trở về. Chiều hôm nay ông Từ đã được đưa đi cấp cứu, bệnh viện thông báo tình trạng rất nguy kịch.

Ngay cả bác sĩ nổi tiếng anh mời từ Mỹ về, sau khi khám cho ông cũng đã nhìn anh đành chịu lắc đầu, lần này có lẽ Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ông!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.