Từ Y Khả rất ngạc nhiên vì tin tức đến tai Mẫn Chính Hàn sao nhanh thế,
nhưng lại bị bóp méo thành tin như vậy. Hơn nữa anh ta đã vài ngày nay
không liên lạc với cô, bây giờ lại đột nhiên gọi điện cho cô làm cô
không biết làm thế nào, cầm điện thoại ấp úng nói:
-”Không có, chỉ là một sự cố ngoài ý muốn!”
Anh ta có lẽ đang ở trên xe, nói:
-”Đến nhà em như thế nào?”
-”Tôi không có ở nhà.”
-”Em không đi làm, không ở nhà thế đi đâu?”
Từ Y Khả bĩu môi, ngay cả cô không đi làm anh ta cũng biết, đành nói:
-”Tôi đang ở trước cửa bệnh viện, đang chuẩn bị về nhà.”
-”Em ở bệnh viện nào, anh qua đón em.”
Từ Y Khả buộc phải nói địa chỉ rồi chán chường đứng chờ anh ta, cô băn
khoăn không biết anh ta có còn nhớ cái tát lần trước không, liệu anh ta
có còn ôm hận trong lòng không. Cô thật hy vọng mình trong một đêm có
thể trở nên thành thục lõi đời, đủ tinh vi để đối phó với nhiều loại
người khác nhau không đến mức bị lâm vào hoàn cảnh rắc rối. Cô đột nhiên cảm thấy chán ghét chính mình, chán ghét bản thân ngây thơ, chán ghét
bản thân chậm chạp, chán ghét bản thân luôn bị lâm vào tình cảnh bị
động. Cô ngưỡng mộ những người thông minh xung quanh, cùng bước vào xã
hội, nhưng Văn Kỳ luôn khôn khéo hơn cô nhiều, Ngay cả Đình Tĩnh sống
trong sự che chở của gia đình cũng trầm tĩnh, tinh tế. Chỉ có cô tỉnh
tỉnh mê mê, luôn chậm chạp hơn người khác.
Mẫn Chính Hàn đến rất nhanh , ở trên xe nhìn qua nhìn lại thuốc của cô, lại cầm lấy tay cổ tay cô xem xem.
Từ Y Khả nói:
-”Bị băng như thế rồi , anh cũng đâu nhìn thấy được gì đâu!”
Mẫn Chính Hàn chuyển sang nắm bàn tay cô, tay cô rất nhỏ, nằm trọn trong
tay anh, anh ta nắm rất chặt, tay cô có chút đau, cô thử rút ra, kết quả chọc anh ta lại nắm chặt hơn.
Từ Y Khả lúc này phát hiện mặt vẻ mặt anh ta nghiêm túc, sắc mặt ảm đạm, không còn vẻ cợt nhã trước kia.
Cô không hề giãy dụa, mặc kệ anh ta cầm tay, cẩn thận nhỏ giọng hỏi:
-”Anh làm sao thế?”
Anh ta nói:
-”Sao lại thành ra như vậy, em đến Thiên Tinh làm gì?”
-”Đồng nghiệp tụ tập phải đi ,chỉ là ngoài ý muốn, bôi thuốc lên đã đỡ nhiều
rồi .” cô đơn giản nói qua sự tình, dĩ nhiên đã lược bớt đoạn cô cùng
Trần Mặc Dương.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt có mấy phần dịu dàng, anh ta nói:
-”Y Khả, chúng ta hẹn hò đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói như vậy, nhưng là lần đầu tiên
thấy anh ta nghiêm túc như vậy. Cô không biết lúc anh ta nghiêm túc sẽ
có anh mắt thâm trầm như vậy, cũng sẽ có cảm xúc sâu sắc như vậy. Cô
hoảng loạn rút tay về, nói:
-”Anh đừng đùa… Anh có phải là..có phải do lần trước tôi tát anh một cái? Tôi muốn xin lỗi anh, thật sự…”
Anh ta ngắt lời cô:
- “Vì sao lại nghĩ anh đang đùa?”
-”Tôi không phải là loại phụ nữ như vậy!”
Anh ta hỏi lại:
-”Lọai phụ nữ gì ?”
-”Tôi không phải là loại phụ nữ để anh chơi qua đường, tôi sẽ thật lòng, tôi sẽ muốn anh chịu trách nhiệm.”
-”Anh biết.”
-”Cho nên tôi chơi không nổi, tôi muốn có một mối tình nghiêm túc, ban đầu là cùng nhau ăn tối, xem phim, sau đó gặp mặt bố mẹ hai bên, cùng nhau xây dựng một tổ ấm, có một em bé, cùng dựa vào nhau.”
Anh ta nói:
-”Cùng với anh thì sẽ không có một mối tình nghiêm túc ư? Có lẽ em thật sự xem anh như mãnh thú hồng thủy!”
-”Được rồi, cho dù anh thật lòng , anh cũng sẽ không muốn xa cách như vậy đúng không, anh cũng sẽ không có cách nào chờ tôi từng bước từng bước đến
đúng không, nhỡ có một ngày anh gặp được cô gái anh thích hơn, thì tôi
đây phải làm sao bay giờ?”
-”Thế kiểu gì mới tính là thật lòng? Kết hôn sao? Em có thể cam đoan bạn trai em chọn sau này sẽ không bao giờ đi tìm người khác, kết hôn xong sẽ
không bao giờ đi tìm người mới? Ngoài hôn nhân anh tạm thời không thể
hứa với em, cái khác những người đàn ông khác làm được anh cũng có thể.”
-”Tôi thừa nhận những gì anh nói đều có thể xảy ra, nhưng hẹn hò với anh,
loại này xác suất quá lớn, tôi rất sợ, tôi sẽ tìm một người đàn ông
thích hợp…” cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tóm lại, tôi không muốn!”
Anh ta châm điếu thuốc lưng dựa vào ghế xe, cô đã chuẩn bị tâm lý bị anh ta đuổi xuống xe.
Mẫn Chính Hàn nhả ra một ngụm khói, nói:
-”Y Khả, trong lòng em đã có ai đấy!”
Anh ta biết, có lẽ là người đàn ông tên Hàn Việt kia, anh ta là một người
khôn ngoan sao lại không nhìn ra tâm tư của một cô bé. Những cô bé ở độ
tuổi này luôn thích mơ mộng, loại ảo tưởng này sẽ làm cô trở nên mù
quáng không còn sợ sệt nữa. Đêm đó anh ta cố ý làm cho cô biết những gì
cô làm chỉ là một giấc mơ, đáng tiếc cô vẫn như vậy, vẫn không tỉnh dậy. Cô vẫn rất say mê người đàn ông đó!
Từ Y Khả vội vàng phủ nhận:
-”Không có, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, vẫn chưa có người đàn ông nào cả!”
Mẫn Chính Hàn hút một hơi thật sâu, rồi ném ra ngoài cửa sổ, khởi động xe,
nói: “Nếu vẫn chưa có ai, vậy hẹn hò với anh thử xem, chờ có người kia
rồi nói sau.”
-”Nhưng mà…”
Anh ta mãnh liệt nói:
-”Nếu có một ngày em thật sự hẹn hò nghiêm túc với người đàn ông khác, anh sẽ để hai người đi, nhưng bây giờ em chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh
anh, không có lựa chọn thứ hai!”
Từ Y Khả lưỡng lự thật lâu mới chần chờ nói:
-”Anh sẽ giữ lời chứ.”
-”Anh hứa đấy.”
-”Tôi chỉ đồng ý cho phép anh theo đuổi tôi, nhưng anh không thể ép tôi làm
những chuyện tôi không muốn làm, không thể can thiệp vào chuyện bạn bè
của tôi.” Phụ nữ bên cạnh anh ta đều hấp dẫn quyến rũ, hiểu rõ những nhu cầu của đàn ông. Ở bên cạnh anh ta một thời gian có lẽ anh ta sẽ nhận
ra cô nhàm chán cỡ nào, lại còn là một cô gái ngây ngô. Huống hồ giống
như anh ta nói , anh ta sẽ không buông tay, cô vốn không có sự lựa chọn
thứ hai.
Anh ta trả lời rõ ràng:
-”Được.”
Mấy ngày đi xa vừa rồi anh đã nhận ra anh rất thích cô gái này, anh cũng
không biết khát vọng như thế sẽ kéo dài bao lâu, nhưng vào lúc này anh
rất muốn có cô bên cạnh
Từ Y Khả nói:
-”Tôi muốn về nhà .”
-”Sao lúc nào hẹn hò với anh em cũng muốn về nhà, đã ra ngoài rồi , thì chúng ta đi dạo đi, em vừa rồi mới bảo bắt đầu từ đâu nhỉ, ăn uống, xem
phim?”
-”Nhưng bây giờ ăn cơm xem phim đều quá sớm , anh không cần đi làm sao?”
Anh ta nhìn đồng hồ, quả thật là cón sáng sớm , anh ta nói:
-”vậy em cùng anh đến công ty giúp anh, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
-”Không muốn.” cô vẫn chưa phải là bạn gái của anh ta.
Anh ta cười một cách xảo quyệt:
-”Anh vẫn nhớ rõ lúc nãy em nói gì đấy, em vẫn nợ anh một cái tát? Vậy coi như là đền bù đi được không?
-”Anh cũng đã nói sẽ không ép tôi làm những chuyện tôi không muốn.”
-”Anh không ép buộc em, chỉ nhắc cho em nhớ thôi mà, nhưng anh cũng không
ngại nếu em muốn bồi thường theo cách khác, ví dụ như…” Anh ta hứng thú
nhìn vào môi cô, làm ra bộ khao khát.
Từ Y Khả đẩy khuôn mặt anh ta ra:
-”Biết rồi, đến công ty của anh, anh chuyên tâm lái xe đi.”
Anh cười vì đạt được mục đích, cuối cùng cũng an phận lái xe.
Kỳ thật Từ Y Khả cảm thấy mờ mịt, cứ như vậy bắt đầu sao? Tối hôm qua
không phải cô còn hạ quyết tâm phân rõ giới hạn cùng bọn bọ sao? Vì sao
mới đến sáng nay sự việc lại trở thành như vầy. Cô tự an ủi bản thân,
chỉ cho anh ta theo đuổi thôi, cũng không có gì là đi quá xa, có lẽ vài
ngày sau anh ta sẽ cho cô tự động bỏ cuộc.
eya: vậy là hẹn hò rồi ư?? Chương sau có người nổi con ghen^^