Từ Y Khả nhìn vào dãy số trên màn hình điện thoại đang lấp lóe, cô chạy ra cửa thấy mẹ vẫn đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng.
Từ Y Khả đóng cửa phòng ngủ lại, nhận điện thoại, giọng nhẹ nhàng của con gái truyền đến, lòng cô bỗng ấm áp lên.
“Mẹ.”Giọng Loan Loan còn mang theo vài phần đáng thương nghẹn ngào.
Từ Y Khả hoảng hốt hỏi: “Loan Loan, sao con lại khóc?”
“Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ đến làm tóc cho con đi.”
“Làm tóc?”
“Bố không biết làm, mẹ đến đây đi, hu… hu …”
“Loan Loan, con chuyển máy cho bố được không.”
Điện thoại đưa đến tay Trần Mặc Dương.
Cô hỏi: “Loan Loan làm sao vậy? Sao con bé lại khóc như thế, làm tóc là làm tóc gì?”
Trần Mặc Dương nói: “Con bé chê anh làm tóc cho nó không đẹp bằng em làm nên giờ đang ở khóc nhè.” Anh dừng lại một lát rồi hỏi: “Em có thể đến đây không?”
Anh thấy cô không lên tiếng, lại nói: “Sáng nay lúc dậy con bé còn rất phấn khởi , nói muốn chuẩn bị tóc đẹp để đi đến trường, có lẽ là nó muốn
khoe với bạn bè…”
Từ Y Khả nghe xong vừa buồn cười vừa chua xót, cô chỉ mới buột cho Loan
Loan một kiểu tóc, con bé đã muốn đi khoe với bạn bè, cô rất áy náy cảm
thấy mình nợ con thật nhiều.
Cô không hề do dự nói: “Đợi một lát, em qua liền.”
Cô vội vàng mặc quần áo, ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, lấy cớ công ty có việc gấp rồi bắt xe qua đấy.
Bác Trương mở cửa ra cũng bị giật mình, Từ Y Khả không nghĩ rằng bác Trương vẫn còn làm ở đây.
Bác Trương còn đang sững sờ, Loan Loan đã từ bên trong chạy ra , Trần Mặc Dương cũng đi theo sau.
Từ Y Khả ôm lấy Loan Loan, nhìn đôi mắt đỏ ong của con gái cô xót xa: “Mẹ đến buột tóc lên cho con đây.”
Thật ra kiểu tóc đo rất đơn giản, chỉ buộc hết tóc lên cho cô bé mà thôi,
quan niệm thẩm mỹ của con bé không hiểu sao hơi kỳ quái.
Quả nhiên, Loan Loan lấy gương nhìn nhìn, vui vẻ nở nụ cười, còn trợn mắt
trong gương nữa. Từ Y Khả lắc đầu, con còn nhỏ mà đã biết làm điệu, chắc hẳn là do bố làm hư rồi , cô nhớ rõ trước đây mình đâu có như vậy .
“Mẹ buột như vậy đẹp chưa, Loan Loan.”
“Đẹp ạ.” Cô bé gật mạnh đầu, chạy đến sô pha đeo ba lô vào, còn lấy thêm mấy cái kẹp bỏ vào túi, nói: “Đi đến trường thôi mẹ.”
Trần Mặc Dương nói: “Không được, con vẫn chưa có ăn sáng.”
“Không cần ăn.”
Từ Y Khả nói: “Nào ăn sáng con mới xinh đẹp được chứ, để mẹ đút con ăn được không.”
Loan Loan suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng đồng ý.
Bác Trương đã dọn cơm lên , tuy rằng bác Trương đang rất tò mò muốn hỏi,
nhưng vẫn hiểu chuyện để lại không gian riêng cho một nhà ba người họ.
Không biết là vì có Từ Y Khả bên cạnh , hay vì con bé muốn vội vàng đến
trường, Loan Loan hôm nay ăn cơm rất ngoan, một bát mới mấy thìa đã đút
xong, Bình thường con bé phải nằm trong lòng Trần Mặc Dương dỗ dành mấy
tiếng mới ăn hết một bát cơm. Có đôi khi bác Trương cũng không hiểu nổi một người đàn ông lạnh lùng thế sao có thể cưng chiều con gái
đến vậy.
Ra cửa Loan Loan kéo tay mẹ: “Mẹ cùng đi với con luôn đi.”
Trên xe, Từ Y Khả hỏi Trần Mặc Dương: “Loan Loan thật muốn đến trường sao?”
Trần Mặc Dương nói: “Bình thường phải dỗ nửa ngày mới chịu đi, một tuần cùng lắm thì đi ba ngày. Có lẽ là mỗi ngày đều thấy ở trường mẫu giáo các
bạn đều được bố mẹ đưa đến, Loan Loan thấy mình không giống với bọn
chúng nên tủi thân.”
Từ Y Khả âu yếm vuốt mái tóc con gái: “Loan Loan, hôm nay mẹ đưa con đến trường con có vui không?”
“Vui ạ, ngày mai mẹ cũng đưa con đi nữa nhé.”
“Uhm, sau này ngày nào mẹ cũng đưa con đi đón con về cả chịu không.”
Trước đây đều toàn là Trần Mặc Dương đưa con đến trường, hơn nữa từ ngày con
gái yêu nhập học đến nay, Trần Mặc Dương đã quyên tặng bao nhiêu tiền
cho trường . Cho nên hiệu trưởng của trường rất lưu ý để tâm đến Loan
Loan, vả lại cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cô bé nên mọi người cũng rất tò mò.
Hôm nay khi Từ Y Khả vừa xuất hiện tất cả đều nhìn chằm vào cô đoán già
đoán non. Trần Mặc Dương chưa cùng phụ nữ đưa con đến trường bao giờ, cô bé nhỏ kia lại còn gọi là mẹ.
Ở Giang Nhạc, có rất nhiều lời đồn đại về con gái Trần Mặc Dương. Nhất là kể từ khi anh tiếp nhận lại sự nghiệp của ông ngoại, nhờ có sự nhạy bén trong kinh doanh, doanh thu của công ty đã tăng vọt. Bởi vậy những bí
ẩn của anh trờ thành huyền thoại, ngoài đường hay trên mạng đều có vô số lời đồn đãi về chuyện cá nhân sinh hoạt của anh. Nhất là một quan hệ
mập mờ giữa anh và Triệu Vịnh Oái. Trên mạng còn có người đưa tin đứa
con đó là của Triệu Vịnh Oái sinh, nhưng cũng có người đứng ra phản bác, bảo là đã nhìn thấy qua mẹ ruột của con gái Trần Mặc Dương, chắc chắn
không phải là Triệu Vịnh Oái.
Tóm lại đại đa số đều hư hư thật thật , làm người ta không biết đường nào mà lần.
Hôm nay sự xuất hiện của Từ Y Khả đã làm đám bà tám này không khỏi ngoái
đầu lại nhìn nhiều lần, còn đoán rằng, chẳng nhẽ đây mới chính là mẹ của đứa nhỏ?
Từ Y Khả cũng đã bình tĩnh hơn nhiều so với hai năm trước, cô đã có thể
thản nhiên đối mặt với ánh mắt của mọi người, không hề gợn sóng không hề sợ hãi.
Cô và Trần Mặc Dương ở lại cùng Loan Loan trong chốc lát, cô đã muộn giờ đến công ty không thể ngồi lâu hơn được nữa.
Trần Mặc Dương nói: “Em làm việc ở đâu, để anh đưa em đi.”
Bên kia Loan Loan lại kéo hai tay cô: “Bố mẹ đi thôi, về nhà.”
Vừa nãy đã khoe với bạn bè mái tóc đẹp và mẹ xong, giờ có thể về nhà rồi.
Từ Y Khả dở khóc dở cười: “Nhưng vẫn chưa tan học mà, con nhìn xem các bạn khác vẫn chưa về kìa, lúc nào cô giáo cho về con mới được về.”
Khuôn mặt Loan Loan tội nghiệp nhìn Từ Y Khả, cô bé không muốn một mình ở trường: “Mẹ ở lại cùng con đi.”
“Chiều mẹ lại đến đón con được không.”
“Còn phải kể chuyện cổ tích và ru con ngủ nữa cơ.”
“Được, tối mẹ sẽ kể chuyện cổ tích cho con được không.”
Bị Loan Loan rề rà làm trể giờ làm nên cô cũng không từ chối ngồi trên xe Trần Mặc Dương.
Lúc đến công ty , cô bảo anh dừng xe lại. Tuy rằng cô đã có thể thờ ơ trước ánh mắt của người khác, nhưng có một số chuyện cô vẫn chưa thể
đối mặt được.
Trần Mặc Dương nói: “Chiều anh sẽ đến đón em.”
Cô nói: “Vì sao phải thế, em sẽ tự mình trở về.”
Anh nói: “Em quên rồi ư, em đã hứa với Loan Loan là sẽ đến đón con bé mà.”
Hiện tại anh phát hiện Loan Loan là cái cớ tốt nhất để tiếp cận cô.
Từ Y Khả nhíu mày, chuyện hứa với con chắc chắn không thể đổi ý, cô thương xót khi nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp của Loan Loan.
Nhưng cô chưa từng nghĩ là sẽ bắt đầu lại với Trần Mặc Dương, chuyện cô và
anh đã kết thúc hai năm vẫn không thể thay đổi được. Nếu lại tiếp tục
chỉ có thể bi kịch tái diễn.
Cho nên cô đang suy nghĩ có nên tránh anh để gặp riêng Loan Loan không.