Sau đấy Mẫn Chính Hàn cứ như vậy tận tình phục vụ cô, cũng chả nói chuyện
với người khác , một bên người nghiêng qua Từ Y Khả, mỗi lần cô nhấc đũa lên, ngay lập tức anh ta gắp thức ăn cô muốn vào bát cô, sau đó lại cứ
nhìn chằm chằm xem cô ăn. Còn chu đáo hơn cả tiểu thái giám phục vụ Từ
Hy Thái Hậu.
Từ Y Khả trong lòng không ngừng kêu khổ, người đàn ông này chắc chắn là cố tình trêu chọc cô, hơn nữa diễn xuất rất chuyên nghiệp, trong đôi mắt
hào hoa của anh ta mang theo ba phần là bỡn cợt, bảy phần tình cảm,
chính là liếc mắt đưa tình. Thâm chí bây giờ đến cả Bà Trần cũng nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Từ Y Khả liếc trộm qua Trần Mặc Dương, anh ta chỉ chăm chú nghe Triệu Vịnh Lâm nói chuyện, kiểu như không mấy để ý đến việc của cô.
Từ Y Khả đột nhiên có chút hờn giận, vừa rồi cho dù là nhất thời hứng lên
anh ta còn ra tay cứu cô, bây giờ có người đẹp ở bên cạnh , anh ta làm
gì còn quan tâm đến sự sống chết của cô nữa.
Trên bàn, Mẫn Chính Hàn Việt càng lúc dựa càng gần, hơn nửa người gần như ngã trên người Y Khả.
Từ Y Khả nhỏ giọng chống đối:
- “Anh đừng như thế được không?”
Kết quả anh ta cũng nhỏ giọng thì thầm vào tai cô:
-” Sao thế, nếu là người khác anh còn không rãnh phuc vụ đâu!”
Cảnh này vào mắt người khác cứ như một đôi tình nhân vô cùng thân thiết, Từ Y Khả quả thật muốn nổ tung, cô lén dùng tay chọt vào thắt lưng anh ta ở
dưới bàn, kết quả ngược lại bị anh ta giữ chắt lấy tay. Cuối cùng bữa ăn cũng xong, cô lấy cớ đi toilet để tránh trước, rốt cục cũng thoát khỏi
nanh vuốt của Mẫn Chính Hàn.
Cô đâu biết lúc cô vừa bước vào toilet, Mẫn Chính Hàn liền đi theo sau cô, xoay cô một vòng , khóa cửa lại, nhốt Y Khả trong phòng vệ sinh.
Từ Y Khả bực mình, dùng sức đẩy anh ta:
-”Anh làm gì đấy, đi ra ngoài.”
Anh ta xoay người chặn cánh cửa lại, một bên giữ lại tay cô nói:
-”Đừng lộn xộn, đừng lộn xộn, anh chỉ muốn nói lời xin lỗi với em thôi, không hề có ý gì khác.”
Từ Y Khả hổn hển: “Cái gì mà anh với không anh , ai là em của anh, anh tránh ra đi, tôi muốn đi ra ngoài.”
-”Vừa rồi là anh nhất thời rốii rắm, anh xin lỗi em, em xem, lúc nãy lúc ăn
cơm không phải anh chăm sóc em hết mình thể còn gì, cái này coi như bù
đắp lại rồi, đúng không?”
Anh ta không nói đến chuyện này còn được, vừa nhắc đến Từ Y Khả càng bực mình , lấy cơ hội liều mạng cào vào tay anh ta:
-”Đồ lưu manh, đồ hạ lưu, ai cần anh chăm sóc , tránh ra…”
Mẫn Chính Hàn cảm thấy đối phó với cô như thế này thật mệt mỏi , một tay ôm lấy cô vào trong ngực, làm cô không thể động đậy, miệng thì nói:
-”Đúng, đúng, anh lưu manh, anh không phải là người tốt, là anh sai, em đừng
tính toán với anh nữa nhé. Em xem, đánh em cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, bỏ qua đi đừng giận dỗi nữa, được không?”
Từ Y Khả từ nhỏ đến lớn ghét nhất là hạng người miêng ăn nói ngọt xớt như
vậy đấy, lai nhớ lại cảnh anh ta trêu ghẹo cô ở bể bơi, thù mới hận cũ,
hận không thể ngay lập tức cho hắn ta một cái tát, nhưng là tình thế
không cho phép, đành phải nhỏ giọng nói:
-” Anh hãy buông tay trước đi.”
-”Vậy là em đã tha thứ cho anh rồi hả? .”
-”Anh cứ buông tay trước đã.”
-”Em tha thứ cho anh trước đã.”
-”Thả tôi ra đi!”
-”Em không tha thứ cho anh , anh sẽ hôn em ngay đấy .”
Anh ta cúi thấp đầu xuống thật, môi gần chạm được đến môi cô.
Từ Y Khả hét lên, vội vàng nói:
-”Được tôi tha thứ, tha thứ cho anh.”
Mẫn Chính Hàn dường như có chút thất vọng, vẫn không buông tay:
-”Vậy em hãy hứa là em cho phép anh theo đuổi em nhé.”
-”Anh đừng có một bước lại lấn tới một bước.”
-”Không đồng ý ư? Anh sẽ…” Anh ta lại muốn dùng kế cũ.
-”Tôi đồng ý, tôi hứa, anh buông tay ra đi!”
Chàng công tử này, có lẽ thích trêu chọc cô như mèo vờn chuột, chỉ cần cô ra khỏi đây, không tin anh ta có thế quấy rối cô được.
Mẫn Chính Hàn quả thực thả cô ra, nhưng hai tay vẫn nắm lấy bã vai cô:
-”Được rồi , từ ngày mai anh sẽ bắt đầu theo đuổi em, em sống ở đâu? Anh mai sẽ đến đón em đi làm.”
Từ Y Khả không thèm để ý đến anh ta, vừa đươc thả ra liền mở cửa đi ra
ngoài, Trần Mặc Dương đã đứng ở trước cửa, Từ Y Khả phát hiện mắt anh ta đang nhìn trên cánh tay của Mẫn Chính Hàn khoác lên vai cô . Cô theo
bản năng vặn vẹo người, muốn thoát ra.
Mẫn Chính Hàn không chịu, giống bạch tuộc ôm càng chặt, nhìn Trần Mặc Dương nói:
- “Dương tử, cậu đến vừa đúng lúc, cậu xem tớ vừa làm hòa với cô em làm việc theo giờ nè…”
Từ Y Khả thật hận cái tên Mẫn Chính Hàn , hận không thể làm cho hắn bị câm ngay lập tức . Ai làm hòa với anh ta!
Không biết Trần Mặc Dương nghĩ cô thế nào, vừa mới một giây trước còn khóc
lóc cầu cứu hắn để thoát khỏi tên Mẫn Chính Hàn này ngay sau đó liền
cùng tên đấy cấu kết lại với nhau , anh ta chắc hẳn sẽ nghĩ rằng cô
chính là loai đàn bà làm bộ làm tịch.
Từ Y Khả khóc không ra nước mắt, không biết nên giải thích từ đâu, càng
không dám nhìn mặt Trần Mặc Dương, sợ nhìn thấy ánh mắt mỉa mai và khinh thường của anh ta.
Đang do dự một chút bỗng nghe thấy Trần Mặc Dương nói:
-”Cô còn chưa đi sao, xe của đài đã chuẩn bị đi rồi.”
Từ Y Khả “a” lên một tiếng, đẩy Mẫn Chính Hàn ra, chạy nhanh ra ngoài.
Mẫn Chính Hàn ở phía sau còn kêu:
-“ Nếu không kịp, anh sẽ chở em về.”
Từ Y Khả sợ tới mức chân như mọc cánh, chạy càng nhanh hơn , hai người đàn ông vừa nhìn thấy cô vù vù nay đã mất dáng.
Mẫn Chính Hàn ở phía sau cười ha hả, nói:
-”Cô bé này thật đáng yêu.”
Rồi có vẻ như nhớ tới cái gì đó lại quay đầu sang nói với Trần Mặc Dương:
-”Dương tử, câu đừng có đi theo làm rối đấy!”
Trần Mặc Dương chỉ hừ một tiếng:
- “Cậu lúc nào cũng vậy, kiên trì trước sau như một.”
Ngay từ tám trăm năm trước đã muốn cưỡng bức con người ta . Mà nghĩ cũng lạ, sao anh ta có thể hết lần này lần khác giải cứu cô như thế . Anh ta đâu phải là người tốt đến như vậy!
Chẳng lẽ đây thật sự là số phận?
Từ Y Khả vất vả lắm mới chạy kịp xe của nhà đài, tất cả đồng nghiệp của cô trên xe chả ai hỏi han gì, giữ khoảng cách với cô, Từ Y Khả đột nhiên
nhớ tới đồ lót của cô vẫn còn ở trong bể bơi của nhà họ Trần, cô “a” một tiếng đứng lên, đầu đụng trần xe, lại “a” đau đớn một tiếng rồi ngồi xuống.
Triệu Vịnh Lâm đang ở trang điểm lại, tay bị run lên, lông mày đang vẽ bị xiên đi , không khỏi bực mình, nhiếc móc nói:
-”Cô làm cái gì vậy, tự dưng động kinh .”
Cô ghét nhất người láo nháo ồn ào, tay chân lóng ngóng chuyện gì làm cũng
không được, mà Y Khả đều tròn trịa có hai điểm trên, cho nên, tuy rằng
đồng nghiệp đều rất chiếu cố đến Từ Y Khả, nhưng Triệu Vịnh Lâm xem
không vừa mắt.
Từ Y Khả bị mắng chỉ lắp bắp nói:
-”Tôi có lẽ bị mất thẻ công tác ở đâu rồi.”
Triệu Vịnh Lâm hừ lạnh một tiếng, không hề để ý cô.
Các đồng nghiệp khác thấy bộ dáng uể oải của Từ Y Khả có vài phần đáng thương, an ủi nói:
- “Không sao cả chỉ là bị mất thẻ công tác thôi mà, trở về lại làm một cái khác.”
Từ Y Khả miễn cưỡng cười cười, trong lòng càng chán nản. Hôm nay cô đâu
chỉ bị mất thẻ công tác, còn có cái gì đó, mà ngay cả chính cô cũng
không biết. Chỉ cảm thấy trong lòng một mảng mờ mịt, hư không, cô đơn,
thật sự rất khó chịu.