Lúc ấy chỉ có mẹ cô và Y Trạch ở trong cửa hàng, cô gọi từ sau lưng: “Mẹ.”
Bà Từ cứng ngắc xuay người lại: “Cô đến đây làm gì?”
Trong lòng cô chua sót nghẹn ngào không nói nên lời, nắm lấy tay Y Trạch: “Y
Trạch, vì sao em không đến bệnh viện nữa, bác sĩ Tôn đã nói tay em có hy vọng hồi phục .”
Bà Từ hất tay cô ra: “Tay em cô vì sao biến thành như vậy ? Nhà chúng tôi
biến thành như vậy là do ai làm hại? Tôi thà chết chứ không cần hắn ta
giả mù sa mưa, không cần những đồng tiền dơ bẩn của hắn. Vì sao tôi lại
đẻ ra một đứa con như cô chứ, vì sao cô lại gây họa đến cả gia đình…”
Bà Từ nằm gục xuống bàn gào khóc, Từ Y Trạch đi đến nói: “Chị, chị đi
trước đi, hãy để mẹ bình tĩnh một thời gian, tay của em em biết, không
cần phải đi trị liệu, còn một tay em vẫn có thể làm việc.”
Cô thẫn thần đi về nhà, rồi rúc vào phòng khóc rống lên.
Lúc nãy cô vào nhà, bác Trương đã nhận ra ánh mắt khác thường của cô, bây
giờ lại nghe thấy cô khóc đến như vậy, bà lo lắng thấp thỏm, đứng bên
ngoài gọi mãi,nhưng bên trong không lên tiếng trả lời. Bà vội vàng xuống lầu gọi điện thoại cho Trần Mặc Dương.
Trần Mặc Dương gấp gáp trở về, anh chạy nhanh lên lầu hỏi bác Trương: “Sao lại thế này, ai đã bắt nạt cô ấy ?”
Bác Trương giải thích: “Cô ấy vừa mới ra ngoài về đã thành như vậy, tôi cũng không biết tại sao nữa.”
Trần Mặc Dương thấy cửa bị khóa trái liền bảo bác Trương đi lấy chìa khóa dự phòng.
Cô nằm trên giường, khóc đến run rẩy, khóc đến trời sập đất nứt.
Bác Trương đóng cửa phòng lại cho hai người, rồi đi xuống.
Trần Mặc Dương đi qua giường đỡ cô dậy hỏi: “Em làm sao vậy, ai chọc giận em, hmm?”
Cô đẩy anh ra.
Anh dịu dàng hỏi: “Có phải ai đã nói gì em không, hay bị cấp trên mắng ?”
Anh nhớ là hôm nay cô không đi làm, bác Trương vừa bảo rằng cô mới ra ngoài trở về , Anh đoán cô đi tìm con chó kia, không tìm được, nên đã khóc
thành như vậy.
Anh phiền muộn, không phải chỉ là một con chó thôi ư, ai mà biết cô yêu quý nó đến như vậy, nếu biết lúc ấy anh đã chẳng dám quẳng nó đi.
Anh vén những lọn tóc dính trên mặt cô, kéo chăn ra, nói: “Có phải tìm
không ra chó nên buồn không, anh đã bảo người đi tìm rồi , khẳng định sẽ tìm nó về ngay thôi, đừng khóc ,đã khóc cả ngày rồi , khóc nhiều quá sẽ bị mù đấy.”
Cô vẫn không ngừng, anh lại tiếp tục: “Em rốt cục làm sao thế? Khóc vì chuyện gì ? Em nói cho anh được không!”
Anh không còn cách nào, nếu biết sớm cô có thể khóc dai như vậy, anh sẽ không dám trêu vào cô.
Anh đỡ cô dậy, ngon ngọt dỗ: “Em nói anh nghe đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ giúp em giải quyết.”
Anh vẫn nghĩ không ra ngoại trừ anh, trên đời này còn có người nào có thể
chọc cô khóc đến thành như vậy. Bình thường dù anh có làm cô khóc cũng
chỉ cảm thấy xót xa, hôm nay cô như vậy anh cảm thấy rất đau lòng.
Cô bỗng tuông ra một tràng , nhưng vì giọng vừa khóc xong khàn khàn, cô
nói đứt quản, anh nghe không rõ, hỏi lại: “Em nói cái gì? Lặp lại lần
nữa đi.”
Anh chăm chú lắng nghe, rốt cục nghe được rõ ràng những lời cô: “Tôi muốn…đi… Đi ăn cơm… Khách sạn Kim Đỉnh…”
Anh nghi ngờ mình nghe nhầm , hoài nghi lặp lại hỏi: ” khách sạn Kim Đỉnh?”
Cô gật đầu.
Anh hỏi: “Em đói bụng ư ?” Đói cũng không có thể đến mức khóc thành như vậy chứ!
Сô lại bắt đầu ầm ỹ lên: “Đi ngay bây giờ!”
Tuy anh không biết có chuyện gì với cô nhưng lúc này đây đừng nói là cô
muốn ăn ở khách sạn, nếu cô đòi lên mặt trăng anh cũng sẽ dẫn cô đi.
“Ok, ok, ok, anh biết rồi, bây giờ đi, trước hết em hãy lau mặt mày đi.”
Bây giờ không phải là giờ cơm, quản lý Kim Đỉnh thấy Trần Mặc Dương một cô
gái mắt mũi đỏ lòm đến, có chút kinh ngạc, tự ông dẫn hai người họ lên
lầu. Ở đây anh có phòng riêng. Nhưng khi vừa bước vào, cô nằng nặc không chịu: “Không phải ở đây, không phải ở đây…”
Trần Mặc Dương thấy cô lại sắp khóc, dỗ dành hỏi: “Vậy em muốn ở đâu?”
Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, đi từng phòng nhìn, anh và quản lý theo sau, không biết cô muốn tìm căn phòng như thế nào .
Cuối cùng cô dừng lại trước một phòng, đợi vài giây rồi nói: “Chính là nơi này.”
Hai người đàn ông nhẹ nhõm thở ra.
Cô cầm lấy thực đơn cũng chẳng thèm nhìn kỹ, chọn một lần hơn mười món,
giống như đã lâu rồi chưa được ăn. Bỗng dưng lát sau cô lại xem thực đơn thêm một lần nữa, lật từng trang một, nói thiếu một món đồ ăn.
Quản lý hỏi cô món mà cô chưa nghĩ ra, cô khoa tay múa chân nói là một món màu xanh, ăn giòn giòn .
Trần Mặc Dương nói: “Anh đem tất cả các món ăn màu xanh lên đây cho tôi.”
Kết quả vẫn không có món cô muốn, cô đặt mạnh đũa xuống bàn: “Không phải món này, không phải món này…”
Trần Mặc Dương ngồi xổm xuống gấp gáp lau nước mắt cho cô: “Không cần ăn món kia được không? Cả một bàn đồ ăn như vậy em không thích món nào sao…”
Cô khóc: “Không được, vẫn thiếu một món, rõ ràng là chỉ ra ngoài ăn cơm thôi , vì sao lại thành ra nông nổi này.”
Cô không phải là người hay gây khó dễ cho người khác , cũng không biết hôm nay cô bị làm sao, cứ ầm ỹ khó dễ người khác!
Quản lý và các nhân viên khách sạn sợ sệt lau mồ hôi, không biết người phụ
nữ này là thần thánh phương nào, làm cho Trần Mặc Dương có thể hạ mình
như thế, lại còn có thể chịu đựng được.
Thật ra Trần Mặc Dương đã không thể kiên nhẫn hơn nữa , nhưng thấy cô khóc
thương tâm thành như vậy, anh cũng không nổi giận nỗi, nói với quản lý
khách sạn: “Đem tất cả các món có trong thực đên lên hết cả đây.”
Đầu bếp của khách sạn cũng nhốn nháo cả lên, cuối cùng một đầu bếp sực nhớ lại một món rau chỉ có vào mùa đông.
Trần Mặc Dương nghe xong liền chỉ định: “Mặc kệ các anh tìm cách gì, tìm món ăn kia về cho tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra.” Anh có linh cảm rằng nếu hôm nay không chiều theo ý cô, cô sẽ khóc chết ở chỗ này mất.
Cuối cùng món rau kia cũng được mang lên , cô gật đầu ngừng khóc.
Anh đưa đũa qua: “Được rồi, thức ăn đã đủ cả rồi , nhanh ăn đi.”
Cô cầm đôi đũa, thấy anh ngồi ở chỗ kia, lại không hài lòng , nói: “Anh đứng lên đi, anh đừng ngồi ở đó.”
Anh bực mình: “Anh ngồi ở đây thì làm sao?”
Cô nói: “Anh đi qua chỗ khác đi, đừng ngồi trên bàn này.”
Trần Mặc Dương cảm thấy như máu đang dồn lên não , anh ngồi xuống sô pha bên cạnh, nói: “Anh ngồi đây được rồi chứ.”
Đúng là ông nội mà, hôm nay anh sẽ buông tha cho cô, anh thề ngày mai đến khi cô hết khóc rồi anh sẽ *trừng trị*!
Một mình cô ngồi ở đằng kia, còn bảo nhân viên phục vụ đem lên thêm ba bộ
bát đũa, anh ngồi một bên nhìn cảm thấy rất khó chịu, cô ấy hôm nay như
bị trúng tà.
Cô vừa ăn vừa rơi nước mắt, trong miệng không có vị gì cả, chỉ có nước mắt mặn chát, cuối cùng cô ăn không vào nổi, quăng đôi đũa xuống, nằm gục
trên bàn.
Anh đi qua: “Lại làm sao vậy? Chẳng lẽ đồ ăn không hợp khẩu vị với em.”
Đôi mắt đẫm nước, lấy ví tiền mở ra, bên trong là một bức ảnh, là bức ảnh chụp gia đình cô.
Cô sụt sịt, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng anh nghe vẫn hiểu được.
Cô chỉ vào từng cái bát nói: “Ngày đó, bố ngồi ở đấy, mẹ ngồi ở đây, Y Trạch ngồi ở chổ này, chúng tôi đều rất vui vẻ…”
Lúc này đây anh mới hiểu ra tất cả . Người nhà đối với cô có ý nghĩa như thế nào, cho đến bây giờ anh mới hiểu được
Đinh Tĩnh nói, không có người nhà cô sẽ sống không nổi, nên anh càng muốn
thử. Hiện tại anh mới nhận ra, anh không thể thay thế được người nhà của cô, cho dù có một ngày nào đó cả người cô đều phải dựa dẫm vào anh, anh cũng không thể trở thành trở thành khung xương của cô được!
Trong lòng anh nghẹn ngào khó chịu, anh gấp ví cô lại, nhẹ giọng nói: “Đừng
nhìn nữa , nếu em muốn về nhà thì cứ về đi, anh cam đoan sẽ không ngăn
cản em nữa.”
Cô giật lại chiếc ví, giữ chặt trong ngực, tựa như sợ bị anh cướp đi: “Anh cam đoan thì có ích lợi gì! Mọi người đã không cần tôi nữa, mẹ, bố, và Y Trạch đều không cần tôi …”
Trần Mặc Dương ôm cô vào lòng, nhưng lại không tìm ra câu nào để an ủi cô.
Cô đánh anh: “Đều là anh, đều là tại anh làm hại, tất cả đều là vì anh,
tôi đã làm sai cái gì, sai lầm duy nhất của tôi là quen anh, yêu anh…
Anh không biết bây giờ tôi hối hận thế nào đâu, vì sao tôi lại quen anh
chứ…”
Hai chữ “xin lỗi” nghẹn trong cổ họng thốt ra không được, anh nói: “Anh
biết, anh biết, tất cả đều là tại vì anh, em đừng khóc nữa.”
Cô suy sụp trong lòng anh, tay đánh vào người anh cũng đã không còn sức, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào.
Anh không biết sao mình lại đẩy cô vào hoàn cảnh thê lương như vậy. Từ
trước đến nay anh chưa bao giờ hối hận, bây giờ cũng không dám hối hận,
không dám thừa nhận bản thân đã làm sai .
Đêm đó trong giấc mơ cô không ngừng gọi bố… bố…
Anh chưa từng biết, đối với một người gia đình quan trọng thế nào, huống hồ không phải anh cũng đã cho cô một gia đình sao, có nơi che gió che mưa, cơm áo gạo tiền không thiếu, vì sao cô vẫn nhớ mãi không quên gia đình
đơn sơ kia.
Anh hôn xuống trán cô, nhỏ giọng nói: “Em yêu, đừng khóc , ngoan ngủ đi.”
Thật nhẹ nhàng, nhu tình.
Anh ra ngoài, khép cửa lại, cô mở mắt ra, đúng như những gì cô nghĩ, anh
yêu cô! Anh yêu cô! Biết được đáp án nãy lẽ ra cô phải nên vui mừng mới
đúng chứ, sao giờ đây cô chỉ cảm thấy đau khổ tận cùng.
Cuối cùng anh cũng đã đi đến con đường này , sau khi hủy hoại tất cả mọi
thứ, sau khi bọn họ rơi vào tuyệt cảnh anh mới nói- anh yêu em! Điều này thật đáng châm chọc, sau đó thì sao, họ phải làm sao? Tất cả các ngã
đường đều đã bị chặt đứt, cô và anh chỉ còn cách chờ chết!
Mấy ngày nay tâm trạng cô vẫn thế, hoặc là ngủ, hoặc là ngẩn người, anh
nói: “Em không cần phải đi làm , ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đã.”
Cô nói được, cả ngày thu mình ngồi trong một góc.
Anh nói: “Hay là, anh gọi bạn của em đến đây cùng em nhé, đi ra ngoài dạo
phố cũng được, không phải con gái bọn em đều thích mua sắm đó sao?”
Cô lắc đầu: “Các cô ấy đều bận việc.”
Anh nói: “Vậy em đến công ty anh được không, công ty anh cũng có nhiều người.”
Cô nói không đi, người nhiều thì có liên quan gì đến cô!
Cô biết công trình của anh đã bắt đầu khởi côn , khắp nơi đều là biển hiệu quảng cáo có mặt Triệu Vịnh Oái, cô thậm chí còn nhìn thấy Triệu Vịnh
Oái trên ti vi .
Trong một chương trình giải trí, Triệu Vịnh Oái đã tâm sự, cô có thể đi đến
được ngày hôm nay, tất cả đều phải cảm ơn một người. Anh ấy là học
trưởng của cô, là người luôn âm thầm giúp đỡ bên cạnh động viên cô.
MC hỏi cô có thể tiết lô chút thông tin về vị học trưởng này không. Triệu
Vịnh Oái úp úp mở mở, anh ấy là một người khiêm tốn, tôi không muốn để
anh ấy gặp phiền phức. Tôi chỉ có thể nói rằng, anh ấy là một người lặng lẽ, chưa bao giờ để cho tôi biết anh vì tôi đã làm những gì .
Trong chương trình Triệu Vịnh Oái nói như kiểu Trần Mặc Dương đối với cô là một người đàn ông rất si tình.
Nếu Từ Y Khả không biết vị học trưởng của Triệu Vịnh Oái là chỉ Trần Mặc
Dương, thì có lẽ cô cũng sẽ rất cảm động. Lúc cô đang xem chương trình
thì bỗng dưng anh đi vào, vừa nhìn thấy anh liền lấy điều khiển ti vi
tắt: “Chương trình nhàm chán như vậy em xem làm gì.”
Thấy cô rầu rĩ , anh phá lệ giải thích: “Những chương trình này đều là trò
hề mà thôi, em đừng quan tâm những gì Triệu Vịnh Oái nói. Để Triệu Vịnh
Oái làm người đại diện phát ngôn bởi vì hình tượng cô ấy thích hợp, cũng là vì nể mặt bộ trưởng Kim.”
Cô nghe xong, cũng chỉ uhm một tiếng.
Thấy tâm trạng cô vẫn không khá hơn, Trần Mặc Dương lại hỏi: “Có phải còn vì những lời nói của Triệu Vịnh Oái mà tâm trạng không vui không?”
Cô lắc đầu: “Anh đi làm đi, để tôi yên tĩnh một lát.”
Anh đi làm, nhưng vẫn lo lắng, căn dặn bác Trương nếu cô ấy có chuyện gì, thì hãy gọi điện thoại cho anh ngay lập tức.
Từ Y Khả một mình cũng không biết làm gì, ăn xong bữa sáng thì chờ đến cơm trưa.
Mẫn Chính Hàn gọi điện thoại đến.
Mới một thời gian không gặp, Mẫn Chính Hàn đã gầy đi nhiều, thậm chí là tiều tụy.
Bộ dáng phong lưu ngày xưa nay còn đâu, tóc tai bù xù, râu cũng không cạo, trông rất lôi thôi.
Cô kinh ngạc: “Anh sao lại thành ra như vậy !”
Anh nhìn mình vào trong gương chiếu hậu: “Chết tiệt, thật đúng không phải là người nữa.”
Anh đập mạnh vào vô lăng, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của
anh như vậy, gấp gáp hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì
hay không?”
Anh vò mái tóc: “Có chút chuyện bực bội, anh cần bình tĩnh một thời gian, Y Khả đi với anh, rời Giang Nhạc một thời gian.”
Cô hoảng sợ, không hiểu sao anh lại nhắc chuyện cũ, nhưng lần này cô có chút dao động: “Đi đâu?”
Mẫn Chính Hàn nói: “Đi đâu cũng được, em không cần lo lắng, khó khăn lắm anh mới có quyết tâm mang em đi trốn.”
Cô cắn môi suy nghĩ.
Mẫn Chính Hàn lại nói: “Em không cần phải lo gì cả, bây giờ em ở lại bên
cạnh cậu ta thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Chẳng lẽ em vẫn còn hy vọng?”
Cô hốt hoảng, nói: “Được, khi nào thì đi?”
Anh nói: “Vậy bây giờ đi luôn, hiện tại em còn muốn làm gì thì giải quyết ngay đi, một tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Cô nói: “Vậy anh chờ tôi, tôi về nhà một lát.”
Anh chở cô đến dưới lầu, dặn dò: “Không cần lấy hành lý.”
Cô gật đầu, đi lên.
Bác Trương vừa mới nấu một nồi chè hạt sen, thấy cô về liền nói: “Y Khả, uống một bát đi cho hạ nhiệt.”
Trước kia mỗi đêm mẹ cô cũng thường nấu cho cô nước trà hạ nhiệt.
Từ Y Khả nói: “Đợi nguội chút đã , lát nữa con xuống uống.”
Cô lên phòng ngủ, cũng không biết nên đem theo cái gì, hơn nữa nếu đem nhiều quá thì lại sợ bác Trương sẽ chú ý .
Cô đi một vòng quanh phòng ngủ, cầm lấy ví tiền, nhét vào một ít tiền mặt, mang theo chứng minh thư.
Cô rất muốn để lại cho anh một mẩu giấy, nhưng nghĩ lại, lại thấy có vẻ dư thừa, đi thì cũng đã đi rồi, còn gì để nói nữa chứ. Trong khoảng thời
gian này anh đối với cô rất tốt, nhưng anh càng như vậy cô lại càng cảm
thấy mệt mỏi. Không cho phép mình chấp nhận sự thật bởi vì như vậy cô sẽ cảm không còn mặt mũi nào để nhìn gia đình. Nhưng mặt khác cô cũng
không muốn nhìn thấy anh đau khổ, nên cô quyết định ra đi.
Buổi sáng phòng vẫn còn chưa thu dọn, áo quần anh vừa mới thay vẫn nằm trên
giường, trong tủ còn có một sấp chi phiếu của anh, cô xé một tờ nhét vào túi áo.
Lúc xuống lầu cô còn vào phòng bếp nói với bác Trương: “Sáng nay anh ấy có
nói tối nay muốn ăn thịt ba chỉ kho với tôm, bác nấu cho anh ấy đi.”
Bác Trương không hề nghi ngờ, lại hỏi cô: “Cô trưa nay có ăn không?”
Cô trả lời: “Về khi nào con về thì ăn, nếu muộn quá bác cứ ăn trước đi, đừng chờ con.”
Bác Trương nói: “Ôi, bác còn để lại bát chè… Đợi chút, cô uống hết chè hạt sen đã.”
Cô bưng lên ngay cả muỗng cũng không dùng, uống cái vèo, nói: “Chỗ còn lại này bác bỏ đường vào, để vào tủ lạnh giúp con.”
Mẫn Chính Hàn chờ dưới lầu, cô ngồi vào ghế, anh khởi động xe, hỏi: “Em mang theo những gì?”
Cô mở ví tiền ra cho anh ta xem xem: “Ảnh gia đình, chứng minh thư, tiền mặt.”
Lại lấy từ trong túi áo ra một nút áo kim cương, sáng lấp lánh . Cô đưa cho anh xem, nói: “Còn có nút áo kim cương của anh ấy.”
Mẫn Chính Hàn tỏ vẻ tán thưởng: “Ra tay rất chuẩn, nút áo này cũng bằng hai năm tiền lương của em.”
Ngón tay cô vuốt ve trên bề mặt nút áo, nói: “Gần đây mặc vest anh ta đều
rất thích dùng nút áo này, nếu phát hiện không thấy có lẽ anh ta sẽ rất
tức giận.”
Mẫn Chính Hàn nhìn qua cô: “Em khóc ư!”
Cô sụt sịt: “Không có, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Em có muốn đi nơi nào không?”
“Tôi không biết.”
“Vậy em nhắm mắt lại đi, anh tự quyết định.”
Trần Mặc Dương không thể tin được rằng Từ Y Khả đã biến mất , trong chớp mắt đã lặng lẽ biến mất trước mặt anh.
Bác Trương sợ đến mức mặt đều trắng bệch ra: “Cô ấy không hề chuẩn bị gì
cả. Lúc ra khỏi nhà còn dặn tôi nấu món thịt kho tôm cho cậu nữa, còn
bảo tôi cất chè hạt sen trong tủ lạnh lát cô ấy về uống, tôi cũng không
thấy cô ấy mang theo hành lý đi. Trần tiên sinh, hay là cậu đi hỏi mọi
người xem sao, có phải cô ấy đến nhà bạn cô ấy không, không chừng hai
ngày nữa lại về.”