Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 4: Chương 4: Thế giới không thể tưởng tượng




Khi đang cắt ghép biên tập đoạn phim Khuôn mặtTừ Y Khả chuyển thành màu rau xanh luộc, còn lão cùng phòng Triêu Nham thì đang kể chuyện cười người lớn vừa mới đọc được trên mạng, Thi mỹ nữ bị chọc cho cười khanh khách theo, vặn vẹo theo.

Tiếng cười như chuông bàn bạc của cô ta làm cho Từ Y Khả không thể không chú ý!

Cô thật muốn phát điên , suốt một buổi sáng còn không có rãnh năm phút, nếu như bị tổ trưởng biết lại mắng cô là đục nước béo cò, nhưng có trời đất chứng giám, cái này thật sư không phải lỗi của cô, mỗi lần đến phiên Triệu Nham đi ra ngoài quay phim, là Từ Y Khả lại muốn chết, hình ảnh thu được không phải cái này có vấn đề chính là cái kia có vấn đề, làm cho cô không thể nào bắt đầu với chúng.

Mỗi lần tổ trưởng đều cố tình lấy cô ra khai đao, đổ ập xuống đầu xuống mặt( mở đầu) là một trận giáo huấn, ngón tay trỏ nhọn chỉ vào mặt cô, nói cô kỹ thuật đã không quá tốt còn không chịu làm đến nơi đến chốn , rồi lại đả kích đến đại học của cô, thậm chí đem cả thế giới quan cùng nhân sinh quan lôi ra phấn chấn một phen.

Thời gian đầu Từ Y Khả bối rối gãi đầu nghĩ mãi không thông, làm việc bán mang cùng với nhóm nhân viên mới, người mà cùng vào đài với cô một lần, một ngày gần hai phần ba thời gian cô đều làm việc bán mạng cho đài, nhưng sao mà mỗi khi sét đánh đều có thể chính xác giáng tới trên người cô. Lại nhìn xem Thi mỹ nữ không có việc lại phơi bộ móng tay của mình, một người suốt ngày chỉ có đam mê về “sex” như thế làm sao lại có thể sống một cách an nhàn dưới mắt bà cô dữ dằn đó , hơn nữa không thấy sợ sệt.

Cho đến một ngày trong nhà ăn ở tầng dưới, một tiền bối ở chuyên muc khác dùng ngữ khí đồng tình mà lại thương hại nói cho cô rằng Thi mỹ nữ cùng Triệu Nham ấy là khác biệt, là con cháu của ông bà trên tỉnh, sự việc phức tạp khó khăn này của Từ Y Khả cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, không phải chính mình không bằng người ta, mà là bố mẹ mình không bằng bố mẹ người ta!

Từ Y Khả làm ở tổ chuyên mục “ Mode” , chính là mỗi ngày chạy đến một số cửa hang thời trang cao cấp của thành phố quay lại các trang phục trang sức mới đưa ra thi trường, thuận tiện chọn mấy người đẹp người mẫu xinh đẹp để đóng vai chủ cửa hàng đứng ra giới thiệu những sản phẩm tâm đắc nhất. Rating chương trình của cô đang có xu hướng giảm xuống từng năm, phải đối mặt với nguy cơ ngừng phát song bất cứ lúc nào.

Ban đầu cô còn nghĩ có một ít năng lực biên đạo cùng quay phim, đổi nghề thì đổi nghề, chuyển công viêc thì chuyển công việc,sau lại tất cả đều là nói thêm chọc cười . Chuyên mục này ở công ty ở có cũng được mà không có cũng không sao, sở dĩ đến nay còn tồn tại , là vì nó còn có chút tác dụng đặc biệt. Ví dụ như nói công ty ngại cho mỗi chút tình cảm mà không thể không thu dụng con cái của người nào đó, thì nay chuyên mục này có thể phát huy tác dụng của nó .

Đương nhiên cũng không thể đều là ăn không ngồi rồi , cho nên công ty cũng sẽ giao cho họ vài công việc, hơn nữa làm gấp đôi công viêc thì chỉ có Từ Y Khả!

Sau khi hiểu ra mọi chuyện trên Từ Y Khả khốn khổ than thở một tiếng, thế giới này bất công, sau đó hung hăng xoa nhất mồm to của mình lại, từ nay về sau càng thêm nhận mệnh làm việc.

Một người là công tử ca, một người là kiều tiểu thư , thật là một cặp đôi hoàn hảo.

Từ Y Khả vụng trộm trước màn hình làm cái biểu tình phát điên, ở trong đầu tưởng tượng ra hai cái người nộm, đâm vô mấy cây ngân châm, sau đó lại vui vẻ tiếp tục làm việc. Nàng liền là như thế vậy, tự có biên pháp an ủi bản thân.

Rất nhanh đã đến giờ tan tầm , điện thoại giết người từ Từ Y Trạch gọi đến: “Chị, chúng ta muốn xuất phát rồi , chị không thì sẽ bị muộn , khó mới được ba hôm nay chịu xuất huyết nhiều.”(bỏ tiền ra)

Từ Y Khả rầm rì hai tiếng, tiếp tục đấu tranh, chuẩn bị đem don những thứ vụn vặt trước mắt này.

Hai phút điện thoại lại vang lên: “Chị, chị không bị lạc đường chứ …”

“Chị biết!” Dứt khoác tắt điện thoại

Tiếng chuông lại reo lên: “Chị , nói một câu cuối cùng thôi, trăm ngàn lần không cần chờ xe buýt…”

Từ Y Khả hoàn toàn phát điên: “Từ Y Trạch, em không cần như vậy không bình tĩnh được không, không phải là khách sạn Kim Đỉnh thôi sao? Chờ chị được phát tiền lương chị mang ngươi đi.”

Điện thoại Từ Y Trạch truyền đến một tiếng hừ khinh bỉ

Từ Y Khả này rõ rang bị khinh bỉ đến cấp đả kích, lúc này mới thu thập đồ đac để đến khách sạn Kim Đỉnh. Không hề tự thắc mắc khi bị em trai mình khinh bỉ, bởi nơi này ăn 1 bữa cơm là bằng một tháng tiền lương. Từ Y Khả tự mình phỏng chừng ông bố luôn luôn cần kiệm có lẽ gần đây kiếm ở đâu ra 1 khoảng, mới có thể mang người nhà đến thẳng nhà hang xa hoa nhất thành phố.

Nhà của Từ Y Khả thật ra ở trong một ngôi làng miền núi ở phía Tây Nam,mỗi gia dình ở đó đều nghèo, ông Từ không có văn hóa gì, người già trung thực, chỉ có thể đi theo người ta đến công trường kéo gạch, làm khuân vác, phải kéo 1 xe đầy khuân gạch mới kiếm đươc ba đồng tiền lương.

Từ Y Khả còn nhớ rõ vào 1 ngày nghỉ hè , cô đến công trường đưa cơm, dưới ánh mặt trời thiêu đót, dây thừng kéo xe đẩy hằn xâu lên lưng trần của cha mình, cha cô mồ hôi như mưa, giống một con ngưa già cong lưng gian nan đi trước, bên cạnh nhân viên tạp vụ nói: ” Cô bé, cha của ngươi thân thể manh khỏe, mỗi ngày có thể kiếm tiền gấp hai lần chúng tôi.”

Khi đó nàng vừa học qua 《 Trên sông Vonga người kéo thuyền 》, nhìn cha trước mắt, thoáng chốc nước mắt cô rơi như mưa, thế nào là cái gì cơ thể cường tráng, vì cái ăn của cả nhà ông không thể không liều mạng. Từ nay về sau cô càng thêm quý trọng mỗi một phân tiền.

Sau này bố cô bởi vì ngẫu nhiên có cơ hội chuyển đến thành phố Giang Nhạc, ban đầu chính là mở 1 cửa hang nhỏ, bán đinh ốc, thanh sắt… Sau lại chậm rãi nhận một ít tiểu công trình, rồi gặp gỡ không ít quý nhân, rốt cục đã trở thành cửa hàng thép quy mô lớn hiện nay.

Nhưng là người một nhà thói quen cần kiệm vẫn như cũ chưa từng thay đổi, dù sao cũng là từ 1 nơi nghèo khó, đi lên từ sự nghèo khó ,sự sỡ hãi của người nghèo, theo cách nói của ông Từ chính là, thật sự vô cùng sợ!

Từ Y Khả ở phòng ngồi nửa ngày, kết quả ồn ào không cho phép cô muộn nhân đến bây giờ còn đổ ở trên đường, Từ Y Khả treo điện thoại đi đến toilet.

Lúc trở về ở hành lang, Từ Y Khả nghe thấy âm thanh rên rỉ, dừng lại hai giây lẳng lặng nghe xong lại chả nghe thấy gì , cô nàng hoài nghi chỉ là ảo giác, phòng cách âm luôn luôn tốt làm sao lại có thể nghe thấy được tiếng vang.

Cô vừa nhấc chân muốn đi, cửa phòng đột nhiên mở ra , một bàn tay đầy máu nắm chặt mép cửa, một người đàn ông cả người bị thương đang nằm trên mặt đất, hướng cửa đi, Từ Y Khả còn chưa kịp la lên vì hoảng sợ , ngay lâp tức đôi tay bị chảy máu bị 1 đôi giày da đè lên, trên người đàn ông kia phát ra 1 tiêng kêu thảm thiết.

Từ Y Khả ngu ngốc hướng theo đôi giày da kia , tầm mắt chậm rãi di chuyển hướng lên trên.

Chủ nhân của đôi giày da là một người đàn ông với cái đầu bóng lưỡng, lúc này đang là mùa đông thế nhưng chỉ măc một chiếc ao khoác đen, hở ra 1 khối cơ bắp , trên cánh tay có hình xăm dị thường dữ tợn.

Từ Y Khả phản ứng chậm nửa nhịp sau đó bất giác thét chói tai ra tiếng, xuyên thấu qua cánh cửa, cô đã thấy rõ tình cảnh trong phòng , ba người đàn ông trẻ lúc này đang ngồi đối diên cánh cửa, nhìn phía trước cảnh đẫm máu, phía sau họ đứng một hàng ăn mặc gọn gàng trong bộ đồ vệ sĩ đen. Từ Y Khả nhớ lại ba người đàn ông hôm nọ , có một người là cô sáng hôm đó ở công ty giải trí Thiên Tinh đụng vào!

Trong phòng Trần Mặc Dương nghe được thét chói tai Từ Y Khả, đặt ly rượu xuống nhìn về phía Từ Y Khả, bốn mắt nhìn nhau một khắc, Từ Y Khả căn bản đã sợ tới mức quên dời tầm mắt, răng không ngừng run cầm cập . Sau một lúc lâu một bên khóe miệng Trần Mặc Dương nhếch lên, cười tưa như không, ngón trỏ hơi hơi nâng nâng, vẹ sĩ lập tức hiểu ý khép lại cánh cửa, cũng khép lại cả thế giới mà Từ Y Khả không thể tưởng tượng nổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.