Mở cửa ra, Trần Mặc Dương không đi vào ngay. Căn phòng tối tăm, yên lặng không một tiếng động.
Anh đứng ngay cửa, mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, nhờ vào ánh sáng của ánh trăng nhìn quanh một vòng, một trận kịch liệt trên sàn nhà lúc
chiều bây giờ đã trống trơn .
Anh cũng không bật đèn, theo ánh trăng rọi đi lên lầu, phòng ngủ, phòng
tắm, ban công, tất cả đều mở ra, anh thậm chí không rõ bản thân đang tìm cái gì, chờ mong cái gì.
Tất cả đều không có, tất cả mọi nơi đều không có bóng dáng cô.
Lúc anh bừng tỉnh lại mới cảm thấy hành động của mình buồn cười biết bao,
anh đang phát điên cái gì đây, trong lòng thế nhưng vẫn còn một ý nghĩ
buồn cười ấy tồn tại, nghĩ rằng cô vẫn còn ở đây.
Anh nghĩ hôm nay mình uống nhiều quá rồi, say quá rồi .
Giang Văn Thao hỏi, ai đang đợi anh? Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt cô, bộ
dạng cô nằm quặp trên sàn nhà, biết rõ cô ấy không muốn ở lại chỗ này ,
nhưng vì sao đã say đến choáng váng vẫn phải một mực về nhà? Anh rốt cục đang làm cái gì đây?
Trong bóng đêm, Trần Mặc Dương ngồi sụp trên sô pha. Anh thừa nhận anh tức
giận , anh nổi giận là vì biết những lời cô nói đều là thật sự. Anh
không hề nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với cô, càng không nghĩ đến tiến tới
hôn nhân, nhưng anh muốn cô, lúc anh vẫn chưa muốn kết thúc cô không có
quyền lắc đầu. Nhưng cô sao có thể nói ở bên cạnh anh không vui vẻ? Anh
đã chiều chuộng cô như vậy, có bao giờ anh lại nhẫn nại với một người
phụ nữ như thế? Lời ngon tiếng ngọt dỗ dành , nhu tình mật ý, kết quả cô lại còn không hài lòng. Cái này không được, cái kia không được, lúc nào cũng làm anh phát cáu!
Anh thật rất tức giận, vì sao cô không giống với những người phụ nữ trước
đó, muốn đến với nhau thì đến bên nhau, không đòi hỏi danh phận, càng
không dám bàn về tương lai. Nếu cô muốn nhà, xe, trang sức, tiền, anh
đều có thể đáp ứng, nhưng sao não cô như bị chuột rút , cố tình đòi hỏi
những thứ hư ảo gì đấy.
Tất cả vốn rất tốt đẹp , đều tại cô ép buộc, đều tại cô tự cho là lòng tự
tôn của mình đáng quý. Nói đến đây, có lẽ cô cho là anh quá cưng chiều
cô, trước đây, làm gì có người phụ nữ nào dám nói cái gì là tự tôn, tự
trọng cơ chứ trước mặt anh cơ chứ. Anh quyết định, lần này sẽ không nhượng bộ tính tình của cô nữa, muốn đi là đi, vậy đi đi!
Anh đứng lên, cởi áo sơmi, quần dài đi đến phòng tắm, cùng lắm cũng chỉ là
một người phụ nữ mà thôi! Kiểu như vậy anh không thiếu, cô có gì tốt mà
còn làm bộ làm tịch . Anh không tin, bản thân không có cô thì sẽ không
thể?
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại đầu đau nhói vì say rượu, theo thói quen quay
người qua ôm, nhưng cũng chỉ ôm được một lớp không khí lạnh như băng. Mở mắt ra, phía bên kia chiếc gối trống không. Anh giật mình, ném chiếc
gối xuống đất, trước đây cô ở lại qua đêm ở đây rất ít,lúc tỉnh dậy cũng thường xuyên chỉ có mình anh nằm trên giường lớn, chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng bây giờ lại cảm thấy khó chịu, có một
cái gì đó nghẹn ở ngực.
Anh vò tóc đi rửa mặt, sẵn sàng tiếp tục hưởng thụ cuộc sống đầy màu sắc trước mặt.
Trong phòng tắm hiện lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô trên gương, cục sưng trên trán kia vẫn chưa xẹp xuống, thậm chí còn lớn lên, thật ra áo ngủ của
cô có thể che kín được dấu vết to nhỏ trên làn da trắng của cô, nhắc nhở cô màn bị sỉ nhục ngày hôm qua.
Chưa bao giờ dám làm nũng với mẹ, tối hôm qua về nhà nhìn thấy mẹ đang nấu
cơm, nhịn không được òa vào lòng mẹ khóc rống lên. Bà Từ sợ đến mức quên tắt cả bếp gaz, luôn miệng hỏi, làm sao vậy. Cô ôm mẹ đến bi thương:
“Mẹ, con đau quá, con bị ngã, đau quá.”
Bài học này lớn quá, cô phải trả giá quá khủng khiếp, cô càng không biết bị ngã ở chỗ nào để đứng lên.
Bà Từ vừa đau lòng vừa buồn cười, nói: “Con lớn như vậy , đi đường cũng bị ngã, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không như con.” Nói xong đi lấy dầu
xoa trán cho cô.
Cô nghĩ cô ngay cả đứa bé ba tuổi cũng không giống, đứa bé nhìn thấy trên
đường có chướng ngại vật còn biết vòng đi, cô lại ngu ngốc đi thẳng đến, ngã bị thương cũng đáng thôi.
Giọng mẹ bên ngoài truyền đến, Từ Y Khả thu hồi suy nghĩ đi ra ngoài.
Ông Từ luôn thương con gái, thấy cô không có tinh thần, đau lòng nói: “Sắc
mặt sao không tốt như vậy” Lại nói với bà Từ: “Bà đi nấu cái gì tẩm bổ
cho con nó đi.”
Thấy người nhà quan tâm, cô lại càng muốn khóc, bất cứ lúc nào, gia đình đều là nơi nương tựa tốt nhất.
Bố mẹ thương cô như vậy, cô sao có thể để người đàn ông kia tổn thương bản thân mình chứ.
Mặt cô cọ cọ vào lòng bố, trong lòng có chút chua xót, nói: “Bố, bố đã già
đi, con sẽ không bao giờ để bố lo lắng nữa, con muốn hiếu thuận với bố,
kiếm tiền nuôi bố và mẹ, không để bố mẹ phải bôn ba vất vả như vậy nữa.”
Từ Y Trạch đứng một bên cười nhạo: “Chị , chị sao? Người lớn như vậy rồi mà vừa ngã chút đã khóc! Vẫn nên trông cậy vào em đây.”
Bà Từ nói: “Con cũng biết bố con già rồi ư, con đang ở độ tuổi kết hôn ,
tìm một nơi nương tựa tốt, Mã Tuấn mấy ngày nay không phải hẹn con à,
con…”
Từ Y Khả nhíu mày: “Mẹ, mẹ có thể đừng nhắc đến anh ta không, con không thích anh ta.”
Cô bây giờ làm gì có tâm trạng mà nghĩ đến Mã Tuấn hay Mã Tiết gì .
“Con còn chưa ở bên cạnh anh ta, làm sao biết thích hay là không thích…”
Ông Từ thấy miệng con gái mở lên, chặn lại nói: “Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ
đến, không vội, ở nhà thêm hai năm, sao bố có thể bỏ rơi con gái bố,
nhanh như vậy đã tống ra ngoài.”
Bà Từ trợn trắng mắt, chịu không nổi đôi bố và con gái “ Tình thâm như biển” này.
Đau khổ, nhưng vẫn phải làm việc. Đoạn phim phát sóng vào tuần sau chỉ mới
làm được một nửa, lúc cô tan ca thu dọn cuộn băng phải sửa lại chuẩn bị
buổi tối về nhà tăng ca hoàn thành.
Không ngờ, đạo diễn Phùng gọi cô lại, nói: “Y Khả, cô đợi chút.”
Đạo diễn Phùng vuốt gáy nói: “Cái kia… đài phát thanh và truyền hình hôm
nay mời một vài nhà lãnh đạo đi giải trí, cô cũng đi đi!”
Từ Y Khả kỳ lạ nói: “Tôi? Vì sao?”
Đạo diễn Phùng nói: “Người càng đông càng náo nhiệt, bằng không không khí rất ảm đạm .”
Từ Y Khả nói: “Còn có ai đi nữa?”
“Tôi và MC Triệu.”
Đạo diễn Phùng cũng thật hao tâm tổn trí, mấy giám đốc đài đã lên tiếng mở
miệng, yêu cầu các cô gái trẻ tuổi. Ăn bữa cơm khó tránh khỏi động chạm
tay chân. Anh ta tuy rằng rất xấu hổ, lại cũng không thể đắc tội với họ
được.
Lo lắng một chút, thế lực Triệu gia ở đây thế nào, người bình thường không dám động vào Triệu Vịnh Lâm, mà quan hệ Từ Y Khả và Trần Mặc Dương cũng không phải là tệ, đến lúc đó anh ta chỉ cần vô tình cố ý nói ra hai
câu, ai có ăn gan hùm mật báo cũng chả dám đụng vào người phụ nữ của
Trần Mặc Dương.
Từ Y Khả nghe nói Triệu Vịnh Lâm cũng sẽ đi, khó xử nói: “Đạo diễn Phùng, tôi…”
Đạo diễn Phùng búng ngón tay một cái, nói: “Cứ như vậy đi, cô thu dọn đi, chờ lãnh đạo đến rồi đi.”
Từ Y Khả tưởng cùng lắm chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, sao mà biết được bọn
họ lại còn đến Thiên Tinh, đến cũng đã đến, cô cũng không thể đang đi
giữa chừng rồi bỏ về.
Dọc đường đi, ông lãnh đạo bụng to kia cứ luôn khen ngợi cô, nói cô tuổi
còn trẻ, nhưng đã làm được nhiều bộ phim hay vả có ý nghĩa sâu sắc, ý
thức cao. Muốn cô nắm chắc cơ hội để khai thác tiềm năng của mình, còn
thân thiết vỗ lưng cô, nói cô nên thông minh một chút trong tương lai
nhất định sẽ làm được nhiều điều.
Từ Y Khả nghĩ thầm, cô cùng lắm cũng chỉ là một người cắt nối biên tập mà
thôi, bộ phim hay ý nghĩa sâu sắc cũng không phải do cô làm ra , từ khi
nào lại cho cô là người làm bộ phim đó? Hơn nữa cái tay ông ta cứ để
trên lưng cô làm cô cảm thấy rất khó chịu.
Phòng đã đặt trên lầu hai, đi vào, Từ Y Khả chuẩn bị ngồi bên cạnh đạo diễn
Phùng, cái ông lãnh đạo trung niên ‘Thân thiết’ kia làm cho cô cảm thấy
sợ hãi, có cảm giác không an toàn.
Không nghĩ rằng ông lãnh đạo đó lại vỗ vỗ vị trí, bên cạnh mình kêu lên: “Đến đây, Tiểu Từ, đừng đứng, cô ngồi ở đây này!”
Lòng Từ Y Khả cứng lại, đi qua, cô có dự cảm người kia chính là một con hổ dữ, không đi qua, cô đắc tội không nổi.
Một người đàn ông khác nói: “Đến đi, cục trưởng Vương thích nhất cùng các
cô các cậu trao đổi kinh nghiệm, công việc có gì khó khăn cũng có thể
nói cho cục trưởng Vương.”
Đêm này tổng cộng có ba lãnh đạo của nhà đài, cục trưởng Vương này có lẽ là chức vọng cao nhất , hai người đàn ông kia điều biết điều diễn tiếp
cùng cục trưởng Vương.
Từ Y Khả nhìn qua đạo diễn Phùng, ý đạo diễn Phùng cũng bảo cô đi qua, cô
cho dù không muốn nhưng cũng không thể không nể mặt, đành phải bước tới
bên cạnh cục trưởng Vương ngồi xuống.
Trong phòng lại gọi thêm vài cô gái đến tiếp rượu, nghe nói cuộc sống đằng
sau của những nhà lãnh đạo này đều bê tha, tác phong cuộc sống luôn luôn thối nát. Các cô gái mông tròn ngực căng phục vụ rượu, lúc đầu Y Khả
nghĩ rằng hai người kia vẫn bị nhiễm độc ít hơn nhưng thấy một màn này,
cô đã thất vọng.
Trong phòng khói thuốc vương vãi khắp nơi, thối nát không chịu nổi
Ông cục trưởng Vương kia vừa mới bắt đầu còn vỗ vỗ vai cô, hơi nghiêng mặt
qua, hỏi gia cảnh của cô, tốt nghiệp trường nào. Dần dần vỗ nhẹ lên tay
cô, tay kia không ngừng vòng qua lưng cô, có chút như là vuốt ve.
Vẻ mặt Từ Y Khả chút chật vật, cũng không thể tránh ra, may mắn duy nhất
là, mùa đông cô mặc quần áo nhiều, cô coi như ông ta đang sờ quần áo, cô quyết định nếu ông ta không làm thêm bước nào, cô sẽ nhịn.
Qua ba ly rượu, tay cục trưởng Vương bên hông cô bắt đầu không an phận ,
miệng toàn mùi rượu dán vào tai cô nói, vẫn là câu nói kia: “Tiểu Từ à,
cô là một cô gái thông minh, tương lai của cô tuyệt đối không chỉ có như ngày hôm nay đâu.”
Cô có ngốc cũng biết ông ta đang ám chỉ cái gì, cô cố hết sức che giấu sự
chán ghét trong mắt mình , nhích ra chút ,nói: “Cục trưởng Vương, ông
uống say rồi.”
Ông lại ngồi dán sát lại: “Tôi không có say, làm sao có thể say, cô xem…”
Ông ta nhìn vào Triệu Vịnh Lâm ý bảo: “Lấy tư chất của cô hoàn toàn có
thể ngồi trên vị trí của cô ấy, cô cùng lắm cũng chỉ là thiếu cơ hội mà
thôi, nhưng cô trẻ hơn cô ấy, đây là ưu điểm, cô nên tận dụng lợi thế.”
Mặt ông ta không chỉ cúi xuống, tay giữ cổ cô, mà một bàn tay khác giữ lại
eo cô không cho cô nhúc nhích. Từ Y Khả không thể chịu đựng nổi nữa,
cùng lắm thì không cần công việc này, cô dùng sức gỡ tay ông ta ra, nói: “Không muốn phụ lòng tin của ông , tư chất của tôi kém cỏi, làm một
chức cắt nối biên tập đủ rồi, thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet!”
Cô chuẩn bị đứng lên, ham muốn của cục trưởng Vương đã bị khơi dậy, lại
uống rượu, đâu sao có thể buông tha dễ dàng như thế, dụ dỗ bất thành
liền dùng sức mạnh, một tay kéo cô trở lại sô pha.
Bên kia đạo diễn Phùng nhìn thấy không ổn, đang muốn đi qua giải vây, của phòng bị mở ra.
Trần Mặc Dương đang đứng ở đó ngược sáng, trên mặt trắng sáng không rõ, sắc
bén quan sát. Anh nhìn qua một vòng trong phòng, rồi thong thả bước đến, nói: “Xem ra mọi người chơi rất hưng phấn, thật là vinh hạnh cho tôi!”