Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 94: Chương 94: Thiên sứ và ma quỷ luôn kề nhau




Sau khi trở về, anh bảo bộ phận quan hệ xã hội của công ty thông báo tin hủy hôn, chính thức công bố hôn lễ ngày 28 của anh và Triệu Vịnh Oái hủy bỏ. Anh không nói lý do nhưng bên truyền thông cũng đoán ra được phần nào, bởi vì anh không ngại công khai xuất hiện bên con gái và một người phụ nữ lạ.

Nhiều trang báo xin phỏng vấn nhưng anh đều từ chối.

Tất cả các tờ báo đều đăng tin về sự kiện ầm ĩ này.

Từ Y Khả lo lắng hỏi: “Như vậy có quá đáng lắm không, chúng ta có thể đi đến được ngày hôm nay cũng không phải là dễ dàng, em chưa hề nghĩ rằng sẽ làm tổn thương đến người khác.”

Anh không cho là đúng: “Mỗi ngày biết bao là tin tức, qua một thời gian mọi người sẽ quên đi thôi. Hơn nữa hai chúng ta cũng không phải mờ ám, em chính là phu nhân của Trần Mặc Dương anh, cũng chính là mẹ của con anh.”

Nghe vậy, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại bảo: “Ai nói em là phu nhân của anh, chúng ta còn chưa có kết hôn mà! Em vẫn là Từ tiểu thư!”

Anh kề sát trán cô: “Từ tiểu thư, chúng ta khi nào thì kết hôn.”

Cô tựa vào ngực anh: “Đợi một thời gian nữa, hiện tại không phải là thời điểm để cử hành hôn lễ.”

Nếu bây giờ tổ chức hôn lễ ,như vậy thật là không đúng đối với Triệu Vịnh Oái.

Hơn nữa đến thời điểm này bà Từ vẫn không nhắc đến chuyện này, từ sau khi trở về đây, mẹ cô chưa hề nhắc đến tên Trần Mặc Dương. Mấy lần cô muốn mở miệng nhưng đều bị ánh mắt của mẹ làm cho nuốt ngược trở lại, có lần cô thử hỏi: “Mẹ, con đưa Loan Loan về gặp mẹ nhé, Loan Loan rất đáng yêu, mẹ còn chưa được nghe con bé gọi một tiếng bà ngoại.”

Bà không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô, sau đó đứng dậy đến bàn thờ lau ảnh cho bố rồi bỏ về phòng.

Việc này cô không nói cho Trần Mặc Dương biết, anh đã phải giải quyết rất nhiều chuyện, cô không muốn anh phải phiền lòng.

Chuyện làm cô vui mừng là Y Trạch bình an vô sự. Cô không biết anh đã dùng biện pháp gì, chắc là sợ cô lo lắng, nên anh không nhắc gì đến chuyện của Chương Kinh Hoa. Cô hiểu tính anh, anh ra tay rất tàn nhẫn, lần này chỉ sợ Chương Kinh Hoa khó có thể thoát chết.

Giữa trưa, Văn Kỳ gọi điện thoại cho cô, nói là từ sau khi trở về chưa mời cô được bữa cơm nào. Từ Y Khả trong lòng biết rõ, đây không chỉ là bữa cơm thông thường.

Khi cô đến, Văn Kỳ đã đợi ở bên trong, sau khi trở về cũng gặp qua vài lần, mỗi lần đều là vội vàng nên không có thời gian tán gẫu.

Tình bạn trong sáng ngây thơ của họ đã dần phai mờ bởi thời gian.

Văn kỳ vốn là người khôn khéo, hơn nữa ở bên Chương Kinh Hoa tôi luyện hai ba năm đủ để sống với nhiều khuôn mặt.

Sau khi ngồi xuống, Văn Kỳ đưa menu cho cô: “Vốn muốn gặp cậu từ lâu, nhưng tớ cứ bận mãi, giờ mới gặp được.”

Từ Y Khả gật đầu,thức ăn trên menu đủ loại, cô chọn vài món, rồi đưa cho phục vụ.

“Văn Kỳ, cậu ổn chứ?” Từ Y Khả chân thành hỏi, cho dù vì âm mưu cô cũng hi vọng Văn Kỳ có thể tốt một chút. Không phải cô giả nhân giả nghĩa. Trong giai đoạn cô gặp khó khăn, bị đồn thổi, cũng chỉ có Văn Kỳ và Đinh Tĩnh ở bên cạnh. Cho nên dù đã xảy ra việc gì, cô chưa bao giờ coi Văn Kỳ như người xa lạ, lại càng không coi là kẻ địch.

Văn Kỳ trầm mặc một hồi, cười tự giễu: “Còn có thể như thế nào nữa, đi đâu mới tốt đây?”

“Văn Kỳ……”

“Không cần an ủi mình, con đường là mình tự chọn, mình không hối hận. Ít nhất thì Chương Kinh Hoa giúp mình không phải lo cơm áo, thật ra cho dù mình chỉ là tình nhân nhưng dù sao vẫn tốt hơn người vợ chỉ là bình phong kia. Vợ Chương Kinh Hoa nhìn thấy mình còn phải khép nép. Đương nhiên mình biết người khác ở sau lưng mình nói gì, Y Khả, chắc có lẽ chính cậu cũng đang khinh thường mình đúng không?”

“Mình không có tư cách nói ai cả, mình biết cậu cũng có điều bất đắc dĩ và khó xử. Nhưng đi trên con đường này, cậu cũng đã trả giá không hề ít cho việc này, quan trọng nhất là cậu có cảm thấy vui, thấy thoải mái không?”

Văn Kỳ nói: “Trước kia vẫn luôn thấy cậu ngốc, mình ở bên cạnh nhìn thấy cậu dần thay đổi, ngẫm lại cậu chính là người thông minh nhất trong ba người chúng ta. Y Khả, cậu biết không, kỳ thật mình rất ghen tỵ với cậu. Khi đó mình nhớ rằng cậu có bản lĩnh gì mà khiến cho hoa hoa công tử như Trần Mặc Dương nguyện ý hồi tâm. Mình chán ghét cậu, cậu rõ rang là đứa ngốc, nhưng lại luôn có người xuất hiện bảo vệ cậu.”

“Văn Kỳ, cậu đâu cần vất vả như vậy, nếu mệt thì nên chọn đường khác mà đi.”

Văn Kỳ lắc đầu: “Chuyện không phải như cậu vẫn nhìn thấy…. Nói thật hôm nay mình gặp cậu, ngoại trừ hỏi thăm cậu, còn có một việc cần cậu giúp đỡ.”

“Chuyện gì.”

“Chuyện xảy ra với Y Trạch, có phải cậu trách mình? Kỳ thật mình cũng coi Y Trạch như em trai, em ấy xảy ra chuyện mình sao có thể bỏ mặc. Đương nhiên chuyện này nói ra cũng không ích gì, nhưng cậu có trách mình không?”

Từ Y Khả nói: “Mình không trách cậu, mặc kệ như thế nào, mình rất cảm kích cậu đã chăm sóc Y Trạch nhiều năm.”

Văn Kỳ ngừng trong chốc lát, nói: “Nhưng là Trần Mặc Dương không muốn buông tha cho mình và Chương Kinh Hoa. Gần đây các hạng mục của công ty của mình gần như bị chấm dứt hết. Ngân hàng cũng không cho vay, tài chính không đủ, cho dù thế nào công trình cũng không thể tiếp tục được. Anh ta nhằm vào công ty, rõ ràng là muốn bức tử bọn mình. Mình hy vọng cậu có thể vì tình cảm ngày trước của chúng ta khuyên nhủ anh ấy, dù sao không ở trên thương trường thì chúng ta vẫn là bằng hữu, tại sao lại không chừa cho nhau một đường sống.”

Từ Y Khả nói: “Văn Kỳ, không phải mình không giúp cậu, chuyện trên thương trường mình không biết, anh ấy nói gì mình nghe nấy. Chương Kinh Hoa chính là một cái hố đen, thừa dịp cậu chưa bị nuốt chửng, nhanh chóng bứt ra đi.”

Văn Kỳ ngượng ngùng, tựa hồ không nghĩ Từ Y Khả cự tuyệt thẳng với mình, nhất thời không nói được gì, một lúc sau mới lại mở miệng: “Tất cả mọi công việc đều qua tay mình, nếu xảy ra chuyện gì, mình sẽ chết chắc. Thật ra tình hình công ty không khả quan lắm, làm ăn xuống dốc, trông Chương Kinh Hoa bề ngoài như vậy nhưng trên thực tế ông ta chính là miệng cọp gan thỏ, Trần Mặc Dương làm như vậy chính là giáng một đòn trí mạng. Y Khả, mình cầu xin cậu, cậu cũng biết mình rất ít khi cầu xin người khác, nếu không phải không còn cách nào nữa thì mình sẽ không cầu xin cậu đâu.”

Đúng là như vậy, Văn Kỳ là người phụ nữ mạnh mẽ, nếu không phải lâm vào đường cùng cô ấy sẽ không hạ thấp mình.

Trên đời này ai mà không ôm hy vọng rằng con đường mình chọn là tốt nhất. Cho nên chỉ có bản thân mình chịu trách nhiệm cho những gì mình đã chọn.

Đây là những lời cuối cùng Từ Y Khả nghe từ Văn Kỳ, ra khỏi nhà hàng, cô biết, từ nay cô và Văn Kỳ sẽ không còn có thể trở về như trước được nữa.

Từ Y Khả kể với Trần Mặc Dương chuyện này, Trần Mặc Dương nói: “Công ty của Chương Kinh Hoa chỉ còn lại cái xác không, không cần anh ra mặt thì công ty hắn ta cũng gặp chuyện. Anh chẳng qua chỉ là làm cho hắn ta chết nhanh hơn mà thôi. Hắn ta vi phạm pháp luật, phạm tội cũng không phải là một hai lần, phen này cơm tù hắn ta nhất định phải ăn rồi.

Từ Y Khả nói: “Văn Kỳ sẽ ra sao?”

“Khó nói, cô ta là trợ thủ đắc lực của Chương Kinh Hoa, Chương Kinh Hoa phạm tội, cô ta chắc chắn cũng có liên quan.”

Cô muốn nói lại thôi, ‘Tâm kế’ bày ra một bộ dáng đáng thương: “Anh có thể …Có thể giúp Văn Kỳ không?”

Anh rất hiếm thấy cô như vậy, bất đắc dĩ xoa đầu: “Đứa ngốc, em thật quá là lương thiện!”

Cô vùi vào lòng anh: “Cho nên anh mới thích em.”

Anh cười: “Đúng, ma quỷ luôn ở bên cạnh thiên sứ, mỗi một hành động của thượng đế đều có ý cả.”

Cô cười, người dàn ông này không phải luôn luôn xưng mình là thượng đế hay sao.

Thiên sứ và ma quỷ luôn kề nhau, cô thích câu này!

Buổi chiều, một nhà ba người lại ra ngoài ăn cơm, cô đã thôi việc. Thời gian rảnh cô đều ở nhà chăm sóc anh và Loan Loan. Điều khiến cô lo lắng vẫn là mẹ, thôi thì chuyện gì đến sẽ đến, thù hận của mẹ đối với Trần Mặc Dương không phải là ngày một ngày hai có thể hóa giải.

Trên đường, chuông điện thoại vang lên, anh dừng xe, bắt máy. Khi xuống xe, cô sợ Loan Loan bị cảm lạnh, nên khoác thêm cho Loan Loan chiếc ao.

Cô ngồi xuống thắt nơ áo cho Loan Loan, Loan Loan giơ bàn tay nhỏ lên, nói: “Mẹ, phải chăng mẹ muốn bọc kín mít con?”

Cô hôn con gái: “Đúng vậy, Loan Loan sao lại thông minh vậy ta.”

Nụ cười bỗng tắt lịm, một chiếc xe đâm thẳng tới chỗ cô và Loan Loan, cô chưa kịp phản ứng chiếc xe đã lao tới trước mặt. Một khắc kia cô chỉ biết dùng thân thể của chính mình bảo vệ Loan Loan. Di động trên tay Trần Mặc Dương rơi xuống, anh chạy như điên đến ôm lấy cô và Loan Loan. Lái xe điên lại nhằm về hướng lại phía họ, anh không kịp đứng dậy, giang người bảo vệ hai mẹ con, lăn vòng vòng trên mặt đất.

Người trên xe dường như mất hết lý trí, nhấn mạnh ga đâm vào xe họ. Một tiếng vang lớn, cửa kính xe vỡ, Triệu Vịnh Oái ngồi trên xe, trán chảy máu, bất tỉnh.

Tất cả diễn ra quá nhanh.

Loan Loan khóc thét. Có lẽ vừa rồi trán đập xuống đất, khuôn mặt nhỏ cô bé nhuốm đầy máu, toàn thân đau đớn.

Từ Y Khả sợ tới mức khóc theo, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan: “Loan Loan đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện.”

Quản lý khách sạn và nhân viên chạy đến hỏi han tình hình.

Trần Mặc Dương vừa cầm máu cho Loan Loan, vừa quát to: “Còn không gọi xe!”

Kết thúc 1: Hãy kết hôn với anh!

Loan Loan bị thương ở trán, nghiêm trọng nhất là bị gãy tay. Từ Y Khả và Trần Mặc Dương chờ ngoài phòng phẫu thuật, khắp người Từ Y Khả cũng bị trầy xước, nhưng giờ phút này cô không hề thấy đau. Trái tim cô như bị ai đó bóp chặt. Cô hận chính mình vì sao không cẩn thận một chút, lúc ấy nếu cô đi đến cửa khách sạn mới mặc áo cho Loan Loan, thì Triệu Vịnh Oái đã không thể đâm trúng rồi, cô hận người nằm trong kia không phải là mình. Nhớ đến khuôn mặt đầy máu của con gái, lòng cô lại quặn thắt.

Trần Mặc Dương ôm chặt cô: “Không sao đâu, Loan Loan rất dũng cảm, sẽ không có chuyện gì đâu……”

Anh gọi bác sĩ đến băng bó vết thương cho cô, cũng may hôm nay cô mặc quần áo dày, chỉ bị trầy da ở tay và đùi.

Dưới lầu truyền đến tiếng nhốn nháo, bác sĩ băng bó cho Từ Y Khả nói rằng, phóng viên đã bao kín cổng bệnh viện. Cũng đúng, tin tức lớn như vậy, dĩ nhiên là đến tai phóng viên. Trên hiện trường cũng có rất nhiều người chụp ảnh, đoán chừng ngày mai ảnh sẽ được tung trên khắp các trang mạng.

Triệu Vịnh Oái cũng bị đưa vào bệnh viện này, đang ở trong phòng cấp cứu.

Nhìn Từ Y Khả không ngừng khóc trong lòng, Loan Loan còn đang trong phòng phẫu thuật, ánh mắt Trần Mặc Dương lại càng trở nên sắc lạnh. Triệu Vịnh Oái người phụ nữ này quả thật là ép anh phải ra tay, cô ta muốn thân bại danh kiệt thì anh sẽ thành toàn! Cố ý đâm chết người, tội danh này cũng đủ khiến cô ta ngồi tù nhiều năm.

Lo lắng chờ đợi mấy tiếng, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Loan Loan còn nhỏ bị gãy tay, ít nhất cũng phải ở viện cả tháng.

Khi Loan Loan được đẩy vào phòng bệnh, sắc mặt vẫn trắng bệch. Từ Y Khả vuốt chỗ băng trên đầu Loan Loan, cả đêm không dám nhắm mắt. Cho dù anh luôn ở bên cạnh con, cô cũng không dám dời đi nửa bước. Trong lòng cô vẫn còn sợ, cô thật không dám tưởng tượng nếu lúc ấy anh không kịp chạy đến, nếu Loan Loan gặp chuyện, cô thật sự không muốn sống nữa.

Đợi đến lúc trời gần sáng, cô mới gối lên vai anh thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, Trần phu nhân và Trần Chính Quốc cũng đến bệnh viện. Chuyện này hẳn là rất huyên náo, tin tức kịch tính “Từ tham sống hận” kia chưa lắng xuống giờ lại được hâm nóng lên.

Loan Loan tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp có chút mệt mỏi, thì thào gọi: “Bố, mẹ, con đau…….” Trông cô bé rất đáng thương.

Lòng Từ Y Khả đau thắt lại.

Trần Mặc Dương xoa đầu con gái dỗ dành: “Loan Loan dũng cảm lắm, bố thổi lên vết thương rồi sẽ không đau nữa.”

Loan Loan vừa mới phẫu thuật xong, Từ Y Khả sợ động đến miệng vết thương, không dám ôm con, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Loan Loan, hôn lên đó: “Loan Loan đáng thương của mẹ……”

Thật sự là đau lòng đến chết.

Vợ chồng Trần Chính Quốc thấy cháu gái không bị gì quá nghiêm trọng, nhẹ nhàng thở ra, bà Trần vuốt đầu Loan Loan: “Loan Loan muốn ăn cái gì, bà nội mua cho cháu nhé?”

Trần Chính Quốc nói: “Vừa tỉnh lại đừng để cháu nói nhiều, Loan Loan, cháu ngoan, sẽ ổn thôi, chiều nội lại đến thăm cháu.”

Loan Loan thật sự rất mệt, thanh âm nhợt nhạt: “Vâng ạ…”

Vợ chồng Trần Chính Quốc đi ra khỏi phòng bệnh liền gọi Trần Mặc Dương đi theo.

Bà Trần nói: “Bây giờ con chuẩn bị làm gì?”

Trần Mặc Dương nói: “Còn làm gì nữa! Để cô ta ngồi tù mục xương!”

Bà Trần nói: “Khi đến đây mẹ nghe nói Triệu Vịnh Oái sau khi phẫu thuật xong vẫn chưa tỉnh lại, bố mẹ cô ta đã gọi điện cho mẹ. Xảy ra chuyện như vậy, tuy nói Triệu Vịnh Oái phải chịu trách nhiệm, nhưng con cũng có cái sai, sao lúc ấy con lại trêu cô ta làm gì.”

Trần Mặc Dương nói: “Con mặc kệ lý do của cô ta là gì, thương tổn người thân của con, cô ta phải trả giá!”

Bà Trần nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bố mẹ thật không hiểu, con cũng đã lên chức bố rồi, làm việc gì cũng nên nghĩ đến chính mình chứ.”

Cũng may vết thương của Loan Loan phục hồi rất nhanh, anh mời một chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng ở nước ngoài về kiểm tra. Khi chính miệng ông ta nói sẽ không để lại vấn đề gì, anh và Từ Y Khả mới an tâm, nhẹ nhõm thở ra.

Từ Y Khả từ toilet đi về, nghe thấy có người nói chuyện ở góc hành lang. Cô đang định đi thẳng thì nghe thấy âm thanh quen thuộc.

“Tôi biết hành vi của Vịnh Oái là không đúng, tôi không phải muốn biện bạch gì cho nó, nhưng lỗi cũng là nơi anh, lúc trước anh không nên đưa ra đề nghị kết hôn với nó. Anh biết rõ tâm tư của Vịnh Oái, anh lại đem ước mơ mà con bé luôn tha thiết đặt vào trong tay nó, ngay sau đó thì hủy hoại. Anh có biết cảm giác đó khó chịu thế nào không, anh và Từ Y Khả phân hay hợp là chuyện của các hai người, vì cớ gì anh lại dẫm đạp lên tình cảm cùa Vịnh Oái. Trần Mặc Dương, anh có xứng là người mà Vịnh Oái yêu thương không? Vịnh Oái vẫn luôn si mê anh, nơi đất khách quê người con bé luôn dõi trộm theo anh. Anh có thể nghĩ lại tình cảm này mà bỏ qua vụ việc này được không? Con gái của anh bị thương, anh đau lòng, bố mẹ tôi thì không đau lòng hay sao, nguyện vọng lâu nay của anh đã được đền bù, cần gì phải bức tử một người phụ nữ yêu anh như vậy. Nếu anh rút đơn kiện, chờ sau khi Vịnh Oái tỉnh lại chúng tôi sẽ đưa em ấy ra nước ngoài, sẽ không quấy rầy cả nhà anh…….”

Từ Y Khả đứng khép vào một bên góc, lời nói của Triệu Vịnh Lâm cũng có lý, Triệu Vịnh Oái bất quá cũng chỉ là vì quá yêu anh mà thôi. Cô biết Triệu Vịnh Oái hận cô, Triệu Vịnh Oái đối với Trần Mặc Dương lưu luyến si mê đã thành một loại bệnh, thậm chí luôn tự lừa dối chính mình, cho rằng Trần Mặc Dương cũng yêu cô ta. Nói cho cùng thì cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương.

Từ Y Khả đi đến, Triệu Vịnh Lâm nhìn cô, cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Trần Mặc Dương: “ Hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại, tôi chờ câu trả lời thuyết phục của anh.”

Triệu Vịnh Lâm đi rồi, Từ Y Khả trầm mặc trong chốc lát: “Anh rút đơn kiện đi, không tính chuyện trước kia, sau chuyện kết hôn lần này, chúng ta quả thật là thiếu Triệu Vịnh Oái, lần này coi như là trả lại cho cô ấy.”

Anh nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”

Cô hoảng hốt ôm cánh tay anh: “Nghe lời em đi, anh hãy bỏ qua đi được không, em không muốn là nợ người, anh rút đơn kiện, từ nay về sau anh và cô ấy không ai nợ ai, không cần dây dưa nữa.” Anh liếc mắt trừng cô: “Anh có bao giờ dây dưa với cô ta!”

Cô hừ lạnh: “Lại còn không, sau này anh còn dám, em sẽ không tha cho anh.”

Anh buồn cười vuốt ve khuôn mặt tức giận của cô, ở bên tai cô ái muội nói: “Hay là em suy nghĩ cách chinh phục anh đi, ha?”

“Tránh ra, nhột…”

Để chăm sóc Loan Loan, anh bỏ việc ở công ty, giờ phút này đây, anh đang tựa vào đâu giường kể chuyện cổ tích cho con gái nghe. Cô thừa nhận anh kể chuyện thú vị, hấp dẫn hơn cô nhiều, Loan Loan hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện, nghe đến mê mẩn.

Hôm nay bà Trần lại đến, thấy con trai mình hoàn toàn thay đổi, trở thành một người đàn ông mẫu mực, người bố hết mực thương yêu con gái, bà an lòng, thầm nghĩ, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Từ Y Khả sờ bụng Loan Loan: “Loan Loan, có đói bụng không? Buổi sáng con mới ăn một ít, mẹ về hầm cháo mang đến đây cho con nhé, con thích ăn nhất là cháo mẹ hầm mà.”

Trần Mặc Dương hỏi Loan Loan: “Để mẹ về mang cháo cho con ăn, được không?”

Loan Loan tựa trong lòng bố nói: “Dạ, mẹ đến nhanh nhé.”

“Ngoan, mẹ quay lại liền thôi.”

Anh dặn dò: “Cẩn thận một chút, để anh gọi lái xe chở em về.”

“Em biết rồi.”

Cô đứng ở cổng bệnh viện chờ lái xe, Y Trạch gọi điện cho cô: “Chị, Loan Loan ở phòng bệnh nào?”

Từ Y Khả hỏi: “Em đến bệnh viện à?”

“Em đang ở cổng bệnh viện.”

Từ Y Khả nhìn xung quanh, rốt cục thấy em trai mình đang đi tới, cô nói: “Chị nhìn thấy em rồi, chị đang đứng ở trước cổng, em nhìn phía trước đi.”

Từ Y Trạch cũng nhìn thấy cô, ngắt điện thoại bước đến.

Một chiếc xe màu đen phóng đến trước mặt, cô nghi hoặc, nhưng lái xe của cô hình như không phải đi xe kiểu này. Chuyện tình xảy ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng của cô, mấy người đàn ông to cao nhảy xuống xe, một người kéo lấy cánh tay của cô. Cô chưa kịp mở miệng đã bị bọn chúng bịt miệng đẩy vào xe.

Từ Y Trạch trơ mắt nhìn chị mình ở trước mặt mình bị người bắt đi lại không thể làm gì, anh gào to chạy theo, may là vừa chạy một đoạn đã bắt được taxi, theo sát phía sau.

Ở bệnh viện Trần Mặc Dương nhận được điện thoại của Văn Kỳ, anh không dám nói lớn tiếng, giao Loan Loan cho bà Trần rồi liền chạy đi.

Địa chỉ là Văn Kỳ cho, Văn Kỳ nói chính cô cũng không rõ, là vừa mới nghe được Chương Kinh Hoa phân phó thuộc hạ.

Trần Mặc Dương gọi điện thoại cho thủ hạ của mình, Chương Kinh Hoa hiện tại là chó cùng bứt dậu, nóng nảy khôn lường, Y Khả ở trong tay hắn thật sự rất nguy hiểm.

Từ Y Khả không nghĩ ban ngày ban mặt lại có người bắt cóc ngay trước cổng bệnh viện. Sau khi lên xe, miệng cô bị dán kín băng, tay chân cũng bị trói chặt. Không nhúc nhích được, cô giãy dụa đập vào cửa xe, tên kia tát mạnh vào mặt cô, quát lớn: “Mẹ kiếp, ngồi yên cho tao!”

Tên khác lại nói: “Đừng đánh cô ta chết, còn cần cái mạng cô ta!”

Cô bị tát đau điếng.

Cô ép chính mình phải tỉnh táo, tên kia nói ‘còn cần cái mạng này’, những người này bắt cóc cô muốn gì? Chỉ có hai khả năng, hoặc là bắt cóc cô để tống tiền Trần Mặc Dương, hoặc là những người này có thù oán với Trần Mặc Dương, thừa dịp trả thù. Mặc kệ là như thế nào cô cũng phải tự cứu chính mình.

Cô bị đưa đến một biệt thự ở ngoại ô. Căn biệt thự được thiết kế rất đẹp và tỉ mỉ, nhìn ra được chủ của nó là một người biết hưởng thụ. Trong chốc lát một người đàn ông hơi mập được hai ba tên cao lớn hộ tống tiến vào, là Chương Kinh Hoa!

Cô nên sớm đoán ra mới phải, tên tiểu nhân cặn bã, chuyện bỉ ổi nào cũng có thể làm được, công trình trong tay ông ta cái nào cũng có vấn đề, trước đó vài ngày pháp viện cử người đến niêm phong công ty hắn, Chương Kinh Hoa xuống dốc nhanh như vậy, hẳn là công của Trần Mặc Dương, xem ra Chương Kinh Hoa muốn đem tất cả đổ lên đầu cô.

Chương Kinh Hoa kéo băng dán trên miệng cô ra, ngồi xuống sô pha. Cô rốt cục có thể mở to miệng thở.

Chương Kinh Hoa nói: “Đừng sợ hãi, họ Trần kia không tốt, đành phải để cô chịu thiệt rồi!”

“Chương Kinh Hoa, rốt cuộc ông muốn làm gì!”

Chương Kinh Hoa nhún vai: “Không có gì, lễ thượng vãng lai mà thôi, tên họ Trần tưởng rằng làm như vậy là tôi sợ ư? Trước hết phải để hắn đến đây dạo một vòng đã, không rồi lại bảo tôi không hiểu biết phép tắc, cô xem tôi nói đúng không?”

“Chương Kinh Hoa, ông đừng có làm bậy!”

Chương kinh hoa nắm cổ cô: “Làm bậy? Ha Ha, tôi tạo nghiệt không kém ai kia, tôi nhắm mắt trước cũng được nhưng tôi sẽ lôi các người theo, trên đường xuống hoàng tuyền có bạn đi cùng cũng hay. Cô thấy tôi nói có đúng không? Tôi đủ nhân từ chứ, không để đôi uyên ương hai người âm dương cách biệt!”

Kết thúc 2: Ngày mai em gả cho anh!

Chương Kinh Hoa cười lạnh, hắn ta đứng dậy nói: “Tôi đang chờ tên khốn Trần Mặc Dương quỳ xuống cầu xin tôi, haha!”

Thủ hạ chạy vào, thì thầm bên tai Chương Kinh Hoa, bỗng chốc khuôn mặt dữ tợn của hắn chuyển sắc, đôi mắt nheo lại: “Xử lý hết tất cả, nó muốn chôn cùng vậy thì tôi sẽ thành toàn cho nó.”

Từ Y Khả run sợ, cô nhớ lúc nãy Y Trạch chạy đuổi theo xe. Quả nhiên, ngay sau đó, Y Trạch bị trói chặt lôi đến.

Từ Y Khả chật vật bò đến bên cạnh Từ Y Trạch: “Y Ttrạch, em có sao không?”

Từ Y Trạch lắc đầu: “Chị, em không sao.”

“Sao em lại ngốc vậy, lúc ấy em phải báo cảnh sác chứ, đuổi theo làm gì.”

“Lúc đó em không kịp nghĩ, em sợ chị xảy ra chuyện.”

“Mặc kệ bọn chúng nói gì, làm gì, em cũng đừng cãi lại.”

Bây giờ Trần Mặc Dương vẫn chưa tới, có lẽ anh còn chưa biết cô xảy ra chuyện, cô thật sự rất lo anh sẽ bị rơi vào bẫy của Chương Kinh Hoa.

Trần Mặc Dương sốt ruột, nhưng anh không mất đi lý trí, Chương Kinh Hoa đã bắt đi Y Khả, cũng chỉ vì hắn ta đã đến đường cùng, hắn không cam lòng muốn lôi anh cùng chết chung. Anh trai Chương Kinh Hoa mất sớm, Chương Kinh Hoa vẫn luôn coi đứa cháu đó như con ruột mình, cho nên ông vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cái chết của đứa cháu, thù mới hận cũ. Lần này hắn ta muốn trả hết.

Vì bảo đảm vạn thất, Trần Mặc Dương gọi điện thoại cho Giang Văn Thao: “Cậu yên tâm, tớ cam đoan sẽ đưa cô ấy trở về không mất một cọng tóc, Giang thành tam thiếu bọn mình mà để tên khốn Chương Kinh Hoa chơi xấu sao được chứ .”

Giang Văn Thao không giống Trần Mặc Dương, gia thế nhà anh là hắc đạo, chưa có chuyện gì mà anh chưa từng làm qua.

Kỳ thật toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh gọn, không một phen ác đấu, Chương Kinh Hoa đang chuẩn bị gọi cho Trần Mặc Dương, muốn mang đến cho Trần Mặc Dương một món quà bất ngờ. Ngôi biệt thự ở ngoại ô này của ông rất ít người biết. Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng trong chốc lát Trần Mặc Dương đã tìm ra, lặng thinh kéo người tiến đến.

Khống chế được tình hình, Giang Văn Thao nói: “Nơi này giao cho tớ, người chắc là ở trên lầu, cậu lên đó xem trước đi.”

Nhìn thấy cô không sao, anh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã an toàn. Anh đi đến cởi dây trói cho hai người, cẩn thận nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Cô tựa vào anh đứng lên, chân bị trói lâu run run: “Em không sao, Mặc Dương, chúng ta đi thôi, trước hết rời khỏi nơi này đã.”

Bọn người của Chương Kinh Hoa đều bị trói lại dưới tầng một, Giang Văn Thao đùa nghịch trước mặt Chương Kinh Hoa, cà lơ phất phơ nói: “Tao đã báo cảnh sát, loại chuyện này giao cho cảnh sát vẫn là tốt nhất, bọn tao đều là người dân lương thiện, không thể nhúng tay vào những việc này được.”

Chương Kinh Hoa quỳ lết trên mặt đất, ánh mắt phẫn nộ không cam lòng.

Chỉ chốc lát, xe cảnh sát đã đến, Giang Văn Thao ra hiệu cho thủ hạ lui lại ngay khi cảnh sát chuẩn bị mang còng tay cho Chương Kinh Hoa thì xảy ra chuyện bất ngờ, trên người Chương Kinh Hoa còn cất giấu một khẩu súng khác, có lẽ biết chính mình đã rơi vào đường cùng, hắn ta rút súng, bắn xả điên cuồng. Chuyện xảy ra quá nhanh, Từ Y Trạch đưa lưng về phía Chương Kinh Hoa , Từ Y Khả hét lớn: “Y Trạch…”

Cô điên cuồng lao qua, nhưng người bên cạnh còn nhanh hơn, ánh sáng chợt lóe lên, cô chỉ nhìn thấy Trần Mặc Dương và Chương Kinh Hoa cùng ngã xuống, Chương Kinh Hoa bị cảnh sát đánh gục, còn Trần Mặc Dương thay Từ Y Trạch đỡ một viên đạn.

Thân hình cao lớn ngã vào người Từ Y Trạch, máu ở ngực chạy giọt. Cô suy sụp, ngã xuống đất, bò đến bên người anh, run run gọi: “Mặc Dương… Mặc Dương… Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…”

Anh gắng gượng nói: “Không có việc gì… Đừng khóc…”

Giang Văn Thao giật mình nhìn qua: “Nhanh đưa đến bệnh viện…”

Phòng cấp cứu.

Toàn thân cô run rẫy, anh bị chảy rất nhiều máu.

Y tá đi đến đưa giấy tờ cho cô, cô cũng không để ý, Giang Văn Thao bên cạnh nhận lấy, không hé răng.

Cô ngẩng đầu, run lẩy bẩy: “Là… Là cái gì… Sao, phẫu… Thuật chưa, sao…”

Giang Văn Thao đưa khăn cho cô.

Cô hoảng sợ, khóc nức nở: “Anh ấy… anh ấy đi…” Anh ấy sẽ không có việc gì, hai người họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đi đến ngày hôm nay, anh sẽ không bỏ cô và Loan Loan lại!

Từ Y Trạch ôm lấy cô: “Chị, chị bình tĩnh một chút…”

Cô không bình tĩnh được, cô không thể bình tĩnh, chỉ cần anh bình an, cô sẽ không bao giờ trách anh nữa, chỉ cần anh bình an , về sau cô nhất định tận tâm yêu thương anh, không bao giờ cáu kỉnh nữa, không bao giờ lấy chuyện quá khứ gây sự nữa…

Cuối cùng là Giang Văn Thao điền thông tin rồi giao cho y tá.

Vợ chồng Trần Chính Quốc chạy đến, bác sĩ nói viên đạn gần tim, phẫu thuật rất nguy hiểm, người nhà nên chuẩn bị tâm lý. Bà Trần mời bác sĩ từ Bắc Kinh đến.

Trong mười mấy giờ giải phẫu đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chung quanh xảy ra chuyện gì cô cũng không quan tâm, cô rốt cục có thể hiểu được tâm tình của anh lúc trước, lúc cô tự sát, bị đẩy đến phòng phẫu thuật. Lúc ấy có lẽ anh cũng rất đau khổ. Khi đó cô chỉ muốn được giải thoát, nhưng cô nếu cô giải thoát rồi thì anh phải làm sao, có lẽ cả đời anh sẽ sống trong hối hận. Cô khẩn cầu trời xanh, đừng đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Hai người họ vất vả lắm mới đi đến được bước này, hạnh phúc ngay tầm mắt, cô thà kiếp sau bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cũng muốn cầu xin trời xanh đừng cướp đi hạnh phúc duy nhất này của cô.

Nhận được điện thoại của Từ Y Trạch, bà Từ cũng đến. Do dự trong chốc lát, bà Từ đến ôm con gái, nói: “Con yên tâm đi, người xấu sống ngàn năm, cậu ta không dễ dàng chết như vậy đâu.”

“Mẹ…” Cô vùi trong lòng mẹ nghẹn ngào khóc, tuy rằng lời nói bà Từ vẫn lạnh lùng nhưng có thể thấy được thái độ của bà đã thay đổi

Chờ ngoài phòng phẫu thuật một hồi lâu, cô tưởng chừng như bản thân không thể chịu nổi, cảm giác lo lắng, sợ hãi khiến cô phát điên,

Cuối cùng cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mỏi mệt đi ra, cô hoàn toàn không nghe thấy bác sĩ nói cái gì. Cô sợ hãi trợn to mắt, không nhìn thấy bác sĩ lắc đầu, không nhìn thấy vẻ tiếc nuối trên mặt bác sĩ, cô và mọi người xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.

Bà Từ vỗ lưng của cô nói: “Cậu ta không có việc gì .”

Cô cảm thấy trước mắt biến thành màu đen rồi dần ngất lịm đi

Vừa tỉnh lại cô liền nhảy xuống giường, mẹ đỡ lấy cô nói: “Từ từ thôi.”

“Mẹ, Mặc Dương đâu, anh ấy ở đâu?”

“Đừng gấp, cậu ta ở trong phòng bệnh.”

Anh bị đưa đến phòng bệnh hồi sức, phẫu thuật tuy rằng thành công , nhưng bác sĩ nói rằng, anh vẫn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trái tim cô đau thắt lại. Cô cũng không biết, khoảng thời gian kia đã trôi qua thế nào, cả ngày cô ngồi bên giường nhìn anh, cơm nuốt chẳng trôi , Loan Loan bên phòng bệnh khác cũng hỏi: “Mẹ, bố đâu?”

Cô nói: “Bố đi công tác rôi.”

Loan Loan bất mãn bĩu môi: “con nhớ bố.”

Cô thơm lên má con gái: “Mẹ cũng nhớ bố . Bố sẽ trở về sớm thôi.”

Ngày bác sĩ tuyên bố anh vượt qua nguy hiểm, cô tựa vào tường nước mắt chảy không ngừng.

Anh đổi sang phòng bệnh bình thường, tỉnh lại thấy cô khóc thành như vậy, đau lòng nói: “Em sao vẫn cứ thích khóc thế chứ, mắt sưng vù thì làm sao…”

Cô lại còn nức nở, hàm hàm hồ hồ nói: “Còn không phải vì anh sao, anh có biết em lo lắng chừng nào không…”

Anh nói: “Ông trời thương em nên chừa cho anh con đường sống.”

Cô dịu dàng vuốt lên vết thương trên ngực anh: “Có đau không?”

Anh nắm lấy tay của cô: “Không đau .”

Cô bĩu môi: “Nói dối, chảy nhiều máu như vậy, sau này không cho phép anh bị thương nữa.”

Cô trèo lên giường nằm xuống bên cạnh anh, chỉ có cảm nhận được độ ấm của anh, nhịp đập tim anh, cô mới có thể áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

Hai người lẳng lặng nằm, trong chốc lát, anh nói: “Vừa rồi mẹ đến thăm anh.”

Cô nghĩ rằng anh nói đến bà Trần: “Mẹ lo cho anh lắm, cũng may mẹ đã mời bác sĩ từ Bắc Kinh đến, anh không biết em lúc ấy sợ chừng nào đâu, em chẳng giúp được gì, chỉ ngồi sợ run, thật vô dụng.” Cô thề về sau nhất định phải học cách kiên cường, học cách bảo vệ người bên cạnh mình.

Trần Mặc Dương lắc đầu: “Không phải, là mẹ em đến thăm anh.”

Từ Y Khả trầm mặc vài giây rồi hỏi: “Vậy mẹ sao?”

“Mẹ không nói cái gì, chỉ đứng ở bên giường bệnh nhìn anh một lát, bảo anh cố gắng dưỡng thương rồi bỏ đi.”

Anh biết như vậy là bà đã nhượng bộ, cũng là ngầm đồng ý chuyện của anh và cô, dù sao bà cũng không thể lập tức vui mừng mà nhận anh là con rể được.

Kỳ thật Từ Y Trạch cũng tới, nói với anh câu cám ơn, anh nói: “Em không cần cảm ơn anh, nếu em xảy ra chuyện gì, mẹ em sẽ hận anh cả đời, anh với chị của em cũng sẽ không thể thành đôi.”

Trong lòng anh rất rõ rang, mẹ Y Khả đến bệnh viện thăm anh cũng là bởi vì biết anh đã thay Y Trạch đỡ viên đạn kia. Lúc trước anh đã làm rất nhiều chuyện, tuy rằng một viên đạn không đủ để bù lại, nhưng ít ra bà Từ cũng không còn căm hận anh như trước nữa. Lần này xem như trong họa có phúc đi

Cô nắm lấy tay anh nhẹ nhàng nói: “Mặc Dương, đợi anh khỏe lại, chúng ta kết hôn đi.”

Anh siết chặt tay cô: “Em yêu, nghe được những lời này của em, ngày mai anh liền khỏe.”

Cô hôn lên môi anh: “Em ngày mai sẽ gả cho anh.”

HOÀN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.