Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 85: Chương 85: Tình chưa dứt sao thể nào quên




Oan gia ngõ hẹp, nụ cười trên môi Từ Y Khả tắt limk, nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào, đã lâu không gặp .”

Nhìn ánh mắt tràn đầy thù hận kia khiến Từ Y Khả nhớ lại ánh mắt Trương Uyển: điên cuồng, giận dữ, không cam lòng. Nhưng là ý địch trên Triệu Vịnh Oái hoàn toàn thể hiện ra không hề che giấu.

Triệu Vịnh Oái nói: “Từ Y Khả, cô còn xuất hiện để làm gì, vì sao lúc nào cũng muốn đối nghịch với tôi!”

Tuy hai năm nay Từ Y Khả không ở đây nhưng thỉnh thoảng vẫn loáng thoáng biết được Triệu Vịnh Oái vẫn “say mê điên cuồng” Trần Mặc Dương .

Bởi vì chuyện của Trương Uyển lúc trước nên Từ Y Khả luôn có cảm giác sợ hãi đối với loại phụ nữ cố chấp như thế này.

Huống gì trong tay cô bây giờ đang bế Loan Loan, cô không muốn kích động đến Triệu Vịnh Oái: “Triệu tiểu thư, chúng ta lần khác nói chuyện nhé, bây giờ tôi có việc phải đưa Loan Loan đi.”

Từ Y Khả đi đến chỗ cô giáo để chào một tiếng.

Cô giáo đã vài nhìn thấy cô đến cùng Trần Mặc Dương đón Loan Loan nên nghe Từ Y Khả nói đến đón con bé, cô cũng yên tâm gật đầu.

Triệu Vịnh Oái nhanh chóng đi đến , chỉ vào cô giáo trẻ tuổi, lạnh lùng nói: “Cô như vậy sao có thể trở làm việc ở đây , tùy tiện để người lạ đón trẻ đi, nếu như xảy ra chuyện gì cô có thể chịu trách nhiệm được sao?”

Cô giáo trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Xin lỗi, đây là mẹ của bé,vậy xin hỏi cô là phụ huynh của học sinh nào ?”

Cô giáo trẻ có hơi nghi ngờ, bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Vịnh Oái đến đây bao giờ, nhưng những gì Triệu Vịnh Oái nói cũng rất có lý .

Triệu Vịnh Oái nói xong thì đưa tay qua muốn giật Loan Loan từ Từ Y Khả.

Từ Y Khả không thể nhịn được nữa, ôm chặt Loan Loan lùi về sau: “Triệu Vịnh Oái, cô đừng khinh người quá đáng!”

Các cô giáo bắt đầu tụ tập lại đông hơn, thường ngày họ cũng hay đọc mấy tờ tạp chí lá cải nên nhìn thấy Triệu Vịnh Oái quen quen, giờ lại nghe Từ Y Khả gọi tên, bọn họ như bừng tỉnh, thì ra đây là người mẫu Triệu Vịnh Oái.

Loan Loan đập vào tay Triệu Vịnh Oái: “Cô người mẫu xấu xa, cô không được bắt nạt mẹ cháu, cháu chỉ muốn cùng mẹ về thôi.”

Triệu Vịnh Oái nổi điên , đồ con nhóc chết tiệt!

Từ Y Khả nghe thấy Loan Loan nói thế rất cảm động, hôn lên má con gái: “Uhm, để mẹ đưa con về nhé.” Cô gật đầu với các cô giáo, rồi bế Loan Loan ra ngoài.

Mọi người nhận ra Triệu Vịnh Oái liền bắt đầu nhỏ to xì xào, Triệu Vịnh Oái cũng mặc tiếp tục làm loạn. Cô tức đến run người, đến lúc cô đi ra thì mẹ con Từ Y Khả đã lên taxi về .

Triệu Vịnh Oái giận dữ vứt bộ đồ vừa mới mua cho Loan Loan xuống đất , Từ Y Khả, một ngày nào đó tôi sẽ giết chết cô!

Trên xe, Loan Loan dựa vào lòng Từ Y Khả nũng nịu nói: “Mẹ, cô người mẫu kia hung dữ lắm, con sợ “

“Đừng sợ Loan Loan, có mẹ ở đây rồi.”

“Cô người mẫu kia con đánh người nữa.”

Từ Y Khả nhíu mày: “Cô ta đã đánh con rồi u?”

“Dạ” cô bé gật mạnh đầu.

“Cô ta đánh con như thế nào?”

Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi chỉ lên cánh tay mình: “Nơi này nè.”

Từ Y Khả kéo tay áo con gái lên xem, nhưng không thấy gì cả.

Loan Loan lắc đầu: “Đã hết rồi.”

Từ Y Khả đau lòng xoa cánh tay con gái: “Có phải Loan Loan rất đau không.”

“Dạ, đau lắm.”

“Mẹ sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt Loan Loan nữa .”

Loan Loan nói muốn ăn hamburger, Từ Y Khả liền đưa con gái đến KFC gần đấy, mua một phần dành cho trẻ con. Thời buổi hiện nay bố mẹ rất cưng chiều con nhỏ, dù biết những thức ăn này không có dinh dưỡng nhưng chỉ cân con cái mở miệng, bố mẹ cũng vẫn đưa con đến. Cho nên lúc họ đến quán đông kín người, ngay cả một bàn trống cũng không tìm thấy.

Từ Y Khả một tay nắm Loan Loan, một tay cầm khay, nhìn quanh tìm bàn.

“Y Khả, đây này!” Từ Y Khả nhìn theo hướng tiếng gọi, là Hàn Việt cùng con gái, bàn họ ngồi vừa vặn có bốn chỗ, Từ Y Khả nắm tay Loan Loan đi qua.

Con gái Hàn Việt mặt mày xinh xắn đáng yêu, trên người mặc chiếc váy hôm trước Từ Y Khả tặng, cô bé lễ phép chào: “Con chào cô ạ.”

“Chào Lâm Lâm, cháu thích váy cô tặng không?”

“Thích ạ, cháu muốn ngồi bên cạnh cô.” Hàn Việt cười giúp con dịch ghế qua cạnh Từ Y Khả.

Hàn Việt nhìn Loan Loan hỏii: “Là con gái của em ư?”

Lúc Từ Y Khả mang thai, Hàn Việt đưa vợ đến khám thai có gặp qua một lần. Hai năm nay đã xảy ra biết bao chuyện, anh đã kết thúc một cuộc hôn nhân, còn cô thì phiêu bạc tha hương, cuộc sống đúng là không thể nói trước được điều gì.

Từ Y Khả vuốt đầu Loan Loan: “Vâng, Loan Loan còn lớn hơn Lâm Lâm hai tháng cơ. Nhưng nhìn qua trông hai đứa cũng như nhau.”

Hàn Việt nói: “Con bé giống mẹ nó.”

Nhắc đến vợ trước, ánh mắt anh liền ảm đạm, từ sau khi ly hôn Giang Thuyền càng ít khi ở trong thành phố, sự nghiệp cô ngày càng phất lên, cô cũng không vào công ty bất động sản của bố giúp, mà làm ở một công ty khác trong vòng hai năm cô đã được thăng chức thành phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc công ty của cô chính là Bạch Tĩnh Nam người mà lần trước đã đánh nhau với Hàn Việt ở Thiên Tinh.

Sau đám cưới hai người không ngừng cãi vã, nguyên nhân chính khiến hai người dẫn đến ly hôn chính là Bạch Tĩnh Nam, Hàn Việt không thích Giang Thuyền cùng Bạch Tĩnh Nam quá gần gũi, nhưng là Giang Thuyền lại cho rằng Hàn Việt nghi ngờ bệnh hoạn, ghen tuông quá đáng. Huống hồ Bạch Tĩnh Nam là bạn học của cô đã mười mấy năm, làm sao có thể nói không liên hệ là không liên hệ được chứ. Tuy rằng Giang Thuyền luôn khẳng định Bạch Tĩnh Nam chỉ là bạn tốt của cô, Bạch Tĩnh Nam thích một người phụ nữ khác, nhưng Hàn Việt làm sao có thể dễ dàng tin điều này.

Hơn nữa cả bạn bè và bố mẹ Giang Thuyền đều khinh thường Hàn Việt, cho rằng Hàn Việt không xứng với Giang Thuyền, mâu thuẫn tích tụ ngày càng nhiều.

Đầu tiên là cãi nhau, sau đó Giang Thuyền cảm thấy mệt mỏi dần dần không muốn về nhà, vô tâm không để ý đến con gái. Giang Thuyền muốn một bầu trời rộng lớn, cô không thích bị trói buộc, cho dù là sau khi kết hôn cô vẫn như thế. Cô cho rằng gia đình chỉ là bến cảng để cô có thể ngủ yên, làm bàn đạp để cô có thể tiếp tục giươm buồm xuất phát, nhưng nếu như bến cảng của cô trở thành chướng ngại, như thế cô chỉ có thể lựa chọn mãi không cập bờ.

Mà Hàn Việt lại hy vọng vợ mình dành nhiều thời gian để chăm sóc con cái, hy vọng cô có thể ý thức được mình đã làm vợ đã là một người mẹ, anh không thể chịu đựng nổi tham vọng của cô.

Sự bế tắc của hai người đã không thể nào thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một ngã.

Sau khi gặp lại, Hàn Việt từng nói với Từ Y, trước khi cưới nhau không phải anh không biết hai người họ không hợp, cũng không phải là anh yêu mù quáng, mà là lý trí của anh không đi mạnh mẽ để ngăn cản mình yêu Giang Thuyền.

Từ Y Khả cũng có thể hiểu đuọc, lúc trước cô cũng đã biết được khoảng cách giữa hai người lớn nhường nào, cũng vô số lần cảnh cáo chính mình, nhưng cuối cùng rồi cũng sa vào lưới tình đến hôm nãy vẫn không thể giãy dụa được.

Từ Y Khả thở dài, cô và Hàn Việt có cùng chung số phận.

Trong khi người lớn nói chuyện thì hai đứa bé ăn không ngừng.

Hàn Việt nói: “Loan Loan cháu học ở đâu?.”

“Trường mẫu giáo quốc tế Cao Tân.”

Hàn Việt nói: “Ô, vậy là cùng trường mẫu giáo với Lâm Lâm.”

Từ Y Khả nói: “Thật không, sao em chưa bao giờ gặp anh đi đón Lâm Lâm.”

“Con bé mấy tuần nay không chịu đến trường, vừa muốn chở đi đã khóc ầm lên, mẹ anh sợ con bé khóc thành bệnh nên đành để nó ở nhà.”

Từ Y Khả buồn cười, trẻ con đều giống nhau, Loan Loan cũng là bởi vì cô đã hẹn tối nay đón nó nên nó mới chịu đi.

Từ Y Khả chăm sóc cho Loan Loan vô cùng chu đáo, lấy khăn lau miệng cho con gái, hay là lúc Loan Loan ăn quá nhiều liền lấy nước đưa bé uống. Điều này khiến cho cô bé Lâm Lâm từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ vô cùng ghen tị.

Lâm Lâm bĩu môi: “Cô, cháu cũng muốn được lau.”

Từ Y Khả rút tờ giấy lau miệng cho Lâm Lâm lát sau lại nghe con bé gọi: “Cô, cháu cũng muốn uống Côca.”

Thấy Loan Loan được làm gì, Lâm Lâm cũng nằng nặc đòi được như vậy.

Từ Y Khả cũng không để ý lắm, dù sao đứa bé nào cũng luôn khát vọng được sự yêu thương từ người lớn.

Loan Loan bên kia đã bắt đầu chu miệng, có đối khi những đứa nhỏ còn có tính sở hữu đáng sợ hơn cả đàn ông.

Từ Y Khả đang đút khoai tây cho Lâm Lâm, thì Loan Loan bắt đầu nổi giận: “Mẹ không chịu đút cho con , hic hic …”

Từ Y Khả liền xoay qua an ủi: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng đút cho Loan Loan ăn nè.”

Lâm Lâm mặc kệ , dậm hai chân: “Cháu cũng muốn ăn, cháu cũng muốn…”

“Mẹ đừng đút cho người khác…”

Từ Y Khả cầm khoai rơi vào tình thế khó xử, Hàn Việt cũng trợn tròn mắt, nói: “Lâm Lâm, để bố đút con nhé.”

Lâm Lâm bắt đầu gào lên: “Không cần, không cần, con muốn cô đút …”

Loan Loan cuốn quýt lắc tay Từ Y Khả, bắt mẹ bế.

Mặc dù có hơi ngại nhưng dù sao cô cũng rất thương xót con gái. Cho nên chỉ có thể có lỗi với Lâm Lâm.

Hàn Việt không nghĩ rằng con gái mình lại thích Từ Y Khả đến vậy, Lâm Lâm từ nhỏ còn có chút xảo quyệt. Ngay cả với Giang Thuyền con bé cũng chẳng thân mấy chứ đừng nói đến với người khác. Giang Thuyền có lần còn trách cứ, lúc ấy Hàn Việt còn khích bác cô là vì cô gần con thì it mà xa thì nhiều cho nên con gái mới không để ý đến cô.

Thế nhưng Lâm Lâm lại rất hợp với Từ Y Khả mặc dù họ chỉ gặp nhau qua vài lần, áo quần cũng chỉ chọn bộ mà Từ Y Khả tặng.

Vì không muốn hai đứa nhỏ lại ganh tỵ nhau, Từ Y Khả và Hàn Việt đành phải tạm biệt nhau mỗi người ôm một cô bé về nhà.

Kết quả là lúc đến cửa Lâm Lâm khóc gào đòi Từ Y Khả đi cùng, cứ ngồi bệt dưới mặt đất không chịu đứng dậy, Hàn Việt đành bế cô bé lên nhét vào xe, Lâm khóc đến não ruột: “Cô đừng đi, cô đừng đi mà, cô bế cháu đi.”

Hàn Việt xua tay: “Không có việc gì, về đến nhà anh dỗ một lát là xong ngay thôi, em đi đường cẩn thận.”

Lòng Từ Y Khả chua xót, đứa bé này thật sự rất đáng thương, nếu như không thiếu tình thương của mẹ có lẽ con bé đã không phải tội nghiệp thế này.

Từ Y Khả đột nhiên hôn lên khắp mặt Loan Loan, không biết hai năm không có mình bên cạnh, Loan Loan có phải cũng giống Lâm Lâm vậy không.

Tuy xe đã chạy đi xa, nhưng Loan Loan vẫn sợ mẹ bị cướp đi, nắm chặt tay Từ Y Khả gấp gáp nói: “Mẹ, về nhà thôi, về nhà…”

Trần Mặc Dương đi đến trường mẫu giáo thì cô giáo bảo Loan Loan đã được mẹ đón đi rồi.

Trần Mặc Dương nhíu mày, đây đã không phải là lần đầu tiên , gần đây cô luôn đến sớm để đón con bé, sau đó đến tối thì gọi bảo cô Trương xuống dẫn con bé lên, tất nhiên là có ý muốn tránh mặt anh.

Anh gọi điện thoại hỏi cô: “Em và Loan Loan đang ở đâu?”

Cô nói: “Em ở trên xe, sắp về đến nhà rồi đây .”

Anh nói: “Đừng về trước, đứng đó đợi anh, anh sẽ về ngay.”

Anh bắt đầu tăng tốc độ, lúc cô đang tắm rửa cho Loan Loan thì anh về đến nhà .

Tất cả các thiết bị trong phòng tắm đều được thiết kế đặc biệt dành cho Loan Loan. Trước kia cô đã biết anh rất yêu thương con nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến thì cô lại càng xúc động. Từ những thứ nhỏ nhặt nhất… chỉ cần dùng tiền có thể mua được anh đều có thể mua về cho Loan Loan.

Loan Loan nằm trong bồn tắm thích thú vui đùa cùng mẹ, làm cho toàn thân Từ Y Khả ướt sũng , Từ Y Khả lo lắng con gái tắm lâu bị cảm lạnh: “Loan Loan, đừng chơi nữa để mẹ mặc quần áo vào cho con nhé.”

Loan Loan vẫn còn ham vui: “Mẹ, chơi tiếp đi mà.”

“Con ngoan chơi nữa sẽ bị cảm lạnh đấy , ngày mai mẹ lại chơi với con được không.”

Loan Loan ngẩng đầu nhìn ra cửa gọi: “Bố.”

Từ Y Khả quay đầu, quả nhiên, Trần Mặc Dương đang tựa trên cánh cửa nhìn mẹ con họ, cũng không biết anh đã đứng đây từ khi nào. Nụ cười trên mặt vẫn chưa tan.

Từ Y Khả bế Loan Loan ra khỏi bồn tắm, lấy khăn tắm lau khô, Trần Mặc Dương đón lấy Loan Loan, một bàn tay vuốt tóc cô rồi lại trượt xuống bên má, nói: “Anh đưa Loan Loan đi mặc áo quần, tóc em đã ướt cả rồi em cũng đi tắm đi, bác Trương đã làm xong bữa tối , lát nữa mọi người cùng nhau ăn luôn.”

Lòng bàn tay anh rất ấm, đã lâu rồi cô không cảm nhận được độ ấm của cơ thể anh, ánh mắt anh nhìn cô tràn ngập yêu thương. Cô ngẩn ra, cho dù đã trải qua bao nhiêu ngăn trở, bao nhiêu thời gian chỉ cần đứng trước mặt anh cô luôn lúng túng. Từ Y Khả cảm giác dường như đang trở lại thời gian lần đầu tiên họ gặp nhau, đối mặt với anh trái tim cô lại rung lên.

Nhất là hiện tại anh đã trở thành một người đàn ông thành thục. Còn cô sau ba năm chẳng có gì thay đổi ngoại trừ tuổi tác.

Trần Mặc Dương mỉm cười, anh vỗ vỗ lên má cô: “Em tắm đi.”

Đi hai bước rồi đột nhiên anh lại quay đầu dặn dò: “Quần áo của em vẫn còn trong phòng ngủ của chúng ta đấy.”

“Bố, vừa này con tắm cùng mẹ đấy.”

“Vậy ư, vui không?”

“Vui lắm ạ, con muốn mỗi ngày đều được cùng mẹ vui đùa.”

Bóng dáng hai bố con đã khuất dạng, Từ Y Khả vẫn còn đứng đó ngẩn người, cô nhận ra anh đã trở thành một người khác, một người đàn ông chân chính.

Cô tin rằng không chỉ mình Triệu Vịnh Oái còn có rất nhiều cô gái rất muốn kết hôn với anh, trong số đó không chỉ có người có địa vị, xinh đẹp, tính cách dịu dàng, nhưng vì sao cô lại giống như đang ghen vậy?

Nếu bên cạnh anh đã có một người phụ nữ vì sao cô lại không vui thay anh? Sao cô lại không hy vọng người phụ nữ này xuất hiện. Cô thậm chí còn ích kĩ hy vọng người phụ nữ này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.

Cô đứng đó mãi đến khi cảm giác ướt lạnh xuyên thấu qua tim cô mới sực tĩnh lại, đến phòng ngủ tìm quần áo.

Cách bày biện phòng ngủ vẫn y hệt trước kia, trên tủ đặt một khung ảnh của cả gia đình ba người hồi Loan Loan vừa mới sinh ra. Còn có một cái là ảnh của anh và Loan Loan, có lẽ là mới chụp, Loan Loan đang ăn kem còn anh đứng bên cạnh, hai bố con tươi cười sáng lạn nhưng thiếu chút viên mãn so với tấm ảnh gia đình. Cũng giống ngôi nhà này đây, tuy trang trí xa hoa nhưng thiếu nữ chủ nhân tóm lại vẫn không có cảm giác gia đình.

Toàn bộ quần áo của cô vẫn nguyên vẹn trong tủ, nhìn thấy những vật dụng quen thuộc mắt cô bắt đầu nóng lên. Cô không dám nhìn tiếp nữa, lấy một bộ bình thường rồi đi đến phòng tắm.

Lúc cô tắm rửa xong , anh và Loan Loan đã ngồi ở bàn cơm chờ .

Bác Trương dọn bát đũa lên: “Y Khả, cô nhanh ngồi xuống đi, tôi đã làm rất nhiều món cô thích ăn.”

Cô ngồi xuống: “Bác Trương bác cũng ngồi xuống ăn đi.” Nói xong cô liền biết mình đã lỡ lời sao cô có thể coi như mình là nữ chủ nhân của ngôi nhà này chứ, nói như đương nhiên vậy. Tai cô đỏ ửng lên, cũng may bác Trương và Trần Mặc Dương không chú ý mấy.

Bác Trương nói: “Không sao đâu, tôi không đói bụng cả nhà ăn trước đi.”

Cô cầm đôi đũa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Mặc Dương vẫn đang nhìn cô, cô lén lút nhìn lại chính mình cũng không có gì là không ổn mà, áo sơ mi cũng đã cài đến kín cổ.

Cô bị anh nhìn đến xẩu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Anh sao thế?”

Anh mỉm cười lắc đầu: “Không sao cả, đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy bộ dáng của em sau khi tắm.”

Lời nói của anh rất bình thường, nhưng cô lại đỏ mặt tía tai khi nghe nó.

Loan Loan đưa thìa: “Mẹ, con muốn ăn cái kia.”

Từ Y Khả khẽ ho, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, nói với Trần Mặc Dương: “Loan Loan lúc chiều vừa mới ăn một cái hamberger uống một ly co ca, hiện tại lại ăn cơm như vậy có bị sao không?”

Anh nói: “Không sao đâu, Loan Loan ăn rất nhiều cơm .”

Cô vẫn còn lo lắng nói với Loan Loan: “Loan Loan không ăn cơm ăn một ít rau thôi có được không.”

Loan Loan ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.” Không phải là cô bé đói bụng mà chẳng qua là cô bé muốn mẹ đút cơm cho mình thôi.

Từ Y Khả phát hiện đêm nay con gái cứ quấn quýt lấy cô, ăn xong bữa tối cũng không cho cô đi, cô cũng thương tiếc con gái khóc trong lòng không nỡ rời đi.

Cô chơi xếp gỗ cùng Loan Loan, Trần Mặc Dương ở một bên xem. Có đôi khi anh cảm thấy hận bản thân vì không thể giữ mãi thời khắc này. Anh không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể vội vàng xao động, tất cả hãy để từ từ, ít nhất cô cũng đã trở lại, anh đã có thể gặp cô hàng ngày, như vậy trời cao kia đã quá nhân từ với anh.

Loan Loan giơ thanh gỗ lên ngoắc Trần Mặc Dương: “Bố, bố giúp con đi.”

Trần Mặc Dương đi đến, vì thế trò chơi vốn của hai mẹ con đã trở thành một nhà ba người.

Nhìn khuôn mặt con gái tươi cười, thời gian trôi qua rất nhanh, cô nhìn đồng hồ, rõ ràng đã hơn mười giờ nhưng hai bố con kia còn mãi mê, Trần Mặc Dương chọc Loan Loan đến cười khanh khách .

Cô nói nhỏ với Trần Mặc Dương: “Anh đừng đùa con bé nhiều qua bằng không tối nó lại nằm mơ .”

Cô không nỡ lén lút bỏ đi, nên thử dò hỏi Loan Loan: “Loan Loan, để bố kể chuyện cổ tích cho con, mẹ về trước nhé.”

Loan Loan phản ứng thực kịch liệt, lập tức nói: “Không cần đâu, con không cần…”

“Mẹ mai mẹ lại đến nhà trẻ đón Loan Loan.”

Loan Loan tức giận, ngồi bệt xuống đất đạp đỗ đống đồ chơi trên sàn là, la hét: “Không cần, mẹ muốn ôm bạn khác thì cứ ôm đi, Loan Loan ghét bạn kia, ghét cả chú kia nữa…”

Từ Y Khả ngạc nhiên, không ngờ con gái vẫn còn nhớ chuyện hồi chiều, chẳng lẽ đêm nay Loan Loan quấn quít lấy chính mình cô như vậy là vì sợ cô ôm Lâm Lâm sao?

Trần Mặc Dương nghe xong lời của Loan Loan ánh mắt trở nên thâm trầm, không biết đó là chú nào? Chiều nay cô đã bế Loan Loan gặp người đàn ông nào?

Từ Y Khả dỗ dành: “Mẹ có ôm bạn khác đâu nào.”

Loan Loan nũng nịu tựa vào người bố: “Mẹ đừng đi mà.”

“Vậy mẹ ru Loan Loan ngủ nhé, ngày mai Loan Loan còn phải đi đến trường lấy phiếu bé ngoan nữa mà.” Xem ra đêm nay nếu cô không dỗ Loan Loan ngủ thì cô không thể về được .

Cô bế Loan Loan vào phòng, Trần Mặc Dương cũng theo vào, đầu giường đặt mấy quyển truyện cổ tích, Từ Y Khả rút một quyển, tìm câu chuyện quen thuộc nhất rồi bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa…”

Vừa bắt đầu, Loan Loan vỗ vào vị trí bên cạnh: “Mẹ nằm xuống đây đi để bố kể…”

Cô chưa bao giờ ôm con gái ngủ cùng, lúc cô bé còn chưa được đầy tháng có nằm trong vòng tay cô mấy ngày, sau đó cô tuyệt tình để bác Trương ngủ cùng Loan Loan, cho đến bây giờ chuyện này vẫn luôn khiến cô day dứt. Khoảng thời gian không có Loan Loan bên cạnh cô luôn hận chính bản thân mình vì sao lại không biết thương xót con gái.

Từ Y Khả đưa sách cho Trần Mặc Dương, nằm xuống ôm Loan Loan vào lòng. Loan Loan nghe giọng bố, mẹ thì nằm bên cạnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Từ Y Khả cũng muốn nhắm mắt lại ôm con ngủ đến bình minh, nhưng lý trí nói cho cô rằng cô không thể cùng người đàn ông này ở một nơi, đây là chuyện rất nguy hiểm, cô không thể kiềm chế được tình cảm của mình.

Cô hôn lên trán Loan Loan đang ngủ say, sau đó xuống giường. Anh đã ra khỏi phòng trước đó, lúc cô mở cửa phòng ra thì đụng phải một bờ ngực rắn chắc.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Đã khuya rồi em phải về đây.”

Anh hỏi: “Lỡ như nửa đêm Loan Loan tỉnh lại thì làm sao bây giờ?”

Anh rất bình tĩnh, thoạt nhìn không giống như là thật sự sợ hãi Loan Loan nửa đêm sẽ khóc nháo tìm cô.

Từ Y Khả nói: “Không phải đã có bác Trương dỗ rồi sao, dù sao trước kia không có em…”

Nhắc đến trước kia, cô lại nhớ đến chuyện lúc chiều gặp phải Triệu Vịnh Oái liền hỏi: “Trước kia… Có phải anh đã giao Loan Loan một mình cho Triệu Vịnh Oái?”

“Ý em là gì?” Sao lại liên quan đến Triệu Vịnh Oái?

Cô tường thuật lại chuyện hồi chiều: “Lúc em đến đón Loan Loan ở trường thì gặp Triệu Vịnh Oái, cô ta cũng đến đón Loan Loan, nhưng Loan Loan dường như rất sợ cô ta, Loan Loan nói với em rằng cô ta đã đánh con bé.”

Nghĩ đến việc anh, Loan Loan và Triệu Vịnh Oái tựa như cả nhà ba người đi đi về về, cô thật sự rất ganh tỵ, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó lòng cô lại chua xót, cô thật sự rất ghét Triệu Vịnh Oái, người phụ nữ kia quả thật là âm hồn không tiêu tan.

Trần Mặc Dương nhíu lại mày nhớ lại, thời gian cô bỏ đi, Triệu Vịnh Oái quả thật có tìm đủ mọi lý do đến đây, nhưng đều bị anh từ chối.

Loan Loan là con gái rượu của anh, ngay cả khi đi công tác anh cũng đưa con theo, chỉ có đôi khi quá bận anh mới giao con cho bảo mẫu. Anh không nhớ rõ đã từng để Loan Loan ở lại một mình với Triệu Vịnh Oái hay chưa, nhưng sao lại có thể để con bé bị ngược đãi được chứ !

Từ Y Khả thấy anh không lên tiếng, lại nói: “Không phải là em trách anh, em cũng biết một mình anh nuôi con rất vất vả, em cũng biết bên cạnh anh sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một người phụ nữ, đây là điều bình thường, nhưng em không hy vọng người đó là Triệu Vịnh Oái, dù sao thì phụ nữ tốt nhiều như vậy, Triệu Vịnh Oái cô ấy… cô ấy không thể trở thành một người vợ tốt…”

Giọng Từ Y Khả ngày càng nhỏ, bởi vì anh ngày càng áp sát vào cô, sau lưng cô là cánh cửa, lùi cũng không thể lùi được, chóp mũi anh dường như sắp chạm vào chóp mũi cô, anh không mở miệng, chỉ nhìn chằm cô. Hơi thở của anh làm cho trái tim cô nhảy loạn lên.

Anh ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Em đang ghen ư.”

Hơi thở ấm áp thổi bay phất phới sợi tóc bên tai.

Cô hơi bối rối, kiên quyết phủ nhận: “Em không có.”

Anh nở nụ cười, ôm chặt cô. Cô luống cuống giãy dụa: “Đừng, anh buông em ra”

“Không đấy!” Anh sẽ không bao giờ buông tay cô nữa!

Anh ép sát cô vào cửa, làn môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên cổ, lên tai cô.

“Trần Mặc Dương, anh làm gì đấy.” Cô sợ bácTrương dưới lầu nghe thấy nên nhỏ giọng nói.

Anh hôn lướt qua vành tai, phả lên hơi thở dịu dàng.

Cô suýt chút nữa thì rên lên thành tiếng, cô cắn chặt môi, cố gắng đẩy anh ra.

Lâu sau, anh thỏa mãn thở dài thì thầm bên tai cô: “Em yên tâm đi, không có người phụ nữ nào có thể thay thế được vị trí của em cả, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có.”

“Em không có ý đó, em cũng đã nói với anh không có tư cách để anh giữ lại vị trí kia đâu, không phải anh đã quên rồi chứ?”

“Vậy em đã quên sao?”

“Em…”

Không đợi cô trả lời, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, cảm giác được hương thơm quen thuộc. Hương thơm của cô, thân thể cô tất cả thật sự đã quay trở lại.

Anh ôm cô chặt đến nổi cô đau nhíu mày, cô cố gắng chống cự nhưng động tác yếu ớt kia chỉ càng làm tắng thêm dục vọng trên người anh.

Cô nghe thấy anh nói: “Anh quên không được, Y Khả, anh quên không được, anh khát vọng thân thể em, giọng nói em, nụ cười của em … em quên được sao…”

Cô biết anh là người rất biết cách dụ dỗ người khác. Cô cố nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, không thể chìm đắm trong cơn đê mê nhất thời được, anh sẽ chỉ đưa cô vào con đường bế tắc khó khăn lựa chọn.

Cuộc sống của cô sau bao năm mới quay trở lại như cũ, mẹ khó khăn lắm mới tha thứ được cho cô, lại có thể gặp được Loan Loan, cô thật không cần gì hơn , cô chỉ cần cuộc sống như hiện tại, cô không muốn anh lại quay lại xáo trộn cuộc sống vốn có của cô.

Cô sợ anh ép cô, anh đưa cô vào con đường sa đọa, làm cô mất đi lý trí mà theo bước của anh, cô sợ rơi vào mị lực của anh.

Trần Mặc Dương không để cô nhiều thời gian nghĩ như vậy, tay nhanh chóng cởi từng nút áo sơ mi trên người cô, cổ áo mở rộng lộ ra khuôn ngực đầy đặn. Anh quyến luyến dời môi, ánh mắt rực lửa nhìn chằm xuống ngực cô, giây tiếp theo đôi môi anh như phát cuồng uốn lượn xuống khe ngực cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.