Nhưng Âu Dương trong mắt những người này lại không như thế. Âu
Dương từng đáp ứng bọn họ sẽ dẫn bọn họ đi ra. Nhưng hắn đã không giữ
được lời nói của mình. Cuối cùng chỉ có một mình hắn từ trong Sinh Tử
Cảnh đi ra khỏi Tỏa Yêu Tháp. Còn thi thể của mười một huynh đệ cùng
chiếnđấu với hắn đều nằm rải rác trong Sinh Tử Cảnh tại Tỏa Yêu Tháp.
Hắn đáp ứng nhất định sẽ làm được. Cho dù hắn không có cách nào đưa bọn họ
còn sống rời khỏi Sinh Tử Cảnh trànđầy nguy hiểm bất ngờ. Nhưng Âu Dương tin tưởng, sẽ có một ngày hắn nhất định trở về Tỏa Yêu Tháp trở về Sinh TửCảnh, mang theo mười một hai cốt của các huynh đệ đi ra khỏi Sinh Tử
Cảnh, ra khỏi Tỏa Yêu Tháp. Hắn muốn nói cho toàn thế giới biết, đây
chính là những huynh đệ từng theo Âu Dương hắn sóng vai chiến đấu. Hắn
sẽ khắc bí văn Vĩnh Sinh cho bọn họ.
Yên lặng. Tất cả Đô Thành
đều yên lặng. Trước kia bọn họ chỉ thấy Âu Dương ngông cuồng và lớn mật. Giờ phút này bọn họ thấy được Âu Dương rất coi trọng tình cảm. Mười một người chỉ cùng chiến đấu đã được Âu Dương coi trọng như thế.
Hắn đã đáp ứng phải đưa mọi người ra ngoài, cho dù tương lai hiểm trở tầng
tầng, cho dù hắn biết muốn trở về tiểu thếgiới cần cảnh giới như thế
nào, nhưng mũi tên đã bắn ra hắn sẽ không ngừng khích lệ bản thân tiến
lên, hoàn thành lời hứa hẹn của mình.
- Âu Dương...
Nhìn
thấy Âu Dương như vậy, không có người nào nguyện ý quấy rầy hắn. Họn họ
chỉ có thể nhìn Âu Dương đứng trước bốn thi thể và cúi mặt thấp giọng
nức nở. Bọn họ có thểhiểu được Âu Dương đang tự trách. Hắn dẫn theo mười một người tiến vào Tỏa Yêu Tháp. Nhưng tại thời khắc cuối cùng, hắn
thậm chí không thể rút mũi tên chiến đấu một trận. Hắn sơ sẩy hắn bất
cẩn khiến tất cả phải đi vào con đườngđó. Lúc này, tự trách của hắn đã
biến thành nước mắt của hắn.
Không có ai bởi vì nước mắt của Âu
Dươngmà cảm thấy hắn nhu nhược. Bởi vì đây mới là tính tình thật sự của
Âu Dương. Hắn dám tranh với trời, hắn dám giết Linh Sử, đắc tội toàn
Thái Nhất Tông. Mà tất cả những điều này đều bởi vì hắn là một kẻ chân
tình, đều bởi vì lời hứa của hắn!
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuôi.
Sự tự trách trong lòng Âu Dương đang không ngừng thăng hoa. Giờ phút này hắn thật giống như đã quên đi tất cả, trở về Tỏa Yêu Tháp kia. Nếu như
ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tin tưởng mình không thể nào tái
phạm một sai lầm đáng xấu hổ như vậy. Hắn tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ
không giống như lần đó, không bắn ra một mũi tên đã trốn vào Sinh Tử
Cảnh. Cho dù biết rõ phải chết hắn cũng dám đối đầu chiến đấu một trận.
Nhưng sai chính là sai. Thời gian không thể chảy ngược. Hắn nhất định phải trả giá cho sai lầm của mình.
- Tìm! Giết sạch người của Trịnh gia tại tiểu thế giới này! Một tên cũng không để lại!
Ánh mắt Âu Dương ửng đỏ. Lần này không phải bởi vì Chân Thực Chi Nhãn mà
bởi vì lửa giận trong lòng hắn. Lửa giận trong lòng hắn đã bùng phát từ
Trịnh Đan Đằng lan tới tất cả người của Trịnh gia.
Phi thân nhảy
vào hoàng thành đã bị mũi tên của hắn phá hủy hơn nửa, Âu Dương giống
như phát điên. Thứ Kiêu Cung trong tay của hắn không ngừng giết những
người của Trịnh gia. Tất cả những người bị Chân Thực Chi Nhãn của hắn
nhìn thấy huyết mạch thuộc về Trịnh gia khó trốn khỏiđộc thủ. Nếu đã
hoàn toàn cắt đứt với Trịnh gia, hắn cần gì phải kiêng kỵ nữa? Giết một
người là giết, giết mười người cũng là giết. Hiện tại hắn đã hoàn toàn
buông tay buông chân.
- Trịnh Tú Nhi! Tìm Trịnh Tú Nhi ra.
Lăng Túc đạp gió bay vào hoàng thành. Nếu như nói thiên tài lớn nhất của
Trịnh gia hoặc là người có khả năng tạo ra uy hiếp đối với Âu Dương
trong tương lai chính là nữ tửTrịnh Tú Nhi này. Năm năm trước nàng đã
đạt đến bát giaiđỉnh phong gần như là cửu giai. Lần này dù như thế nào
cũng không thể lưu lại Trịnh Tú Nhi. Đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc bọn
họ đều hiểu rõ.
- Tìm ra Trịnh Tú Nhi!
Không chỉ có Lăng
Túc, lần này ngay cả Sở Tương Hợp và Lăng Trung Thiên cũng ra tay. Một
khi đã đại khát sát giới, vậy dứt khoát đừng lưu lại người sống.
Đoàn người bắt đầu không chút kiêng kỵ tìm kiếm Trịnh Tú Nhi trong hoàng
thành đổ nát. Trước sau, trận đồ của Lý Vĩđã phong tỏa toàn hoàng thành. Chỉ cần Trịnh Tú Nhi ở trong hoàng thành, như vậy nàng không có khả
năng chạy thoát.
- Tìm! Nhất định phải tìm ra.
Âu Dương
cũng nghĩ tới Trịnh Tú Nhi. Một tai họa như vậy khẳng định không thể lưu nàng lại. Bây giờ còn cách thời gian Chân Linh Giới mở ra không nhiều.
Trong thời gian này nhất định phải tìm ra Trịnh Tú Nhi.
Một nhóm
người không ngừng tìm kiếm trong thành, trên trời dưới đất, tất cả những vị trí có thể nghĩ đến bọn họ gần như đều tìm cả. Nhưng lại từ đầu đến
cuối bọn họ lại không phát hiện ra dấu vết tồn tại của Trịnh Tú Nhi.
- Sao có thể như vậy được? Lẽ nào Trịnh Tú Nhi đã sớm rờiđi?
Lý Vĩ có chút không dám tin tưởng. Trận đồ của hắn có uy lực thế nào, rất
nhiên hắn rất rõ. Chỉ cần Trịnh Tú Nhi ở trong hoàng thành, vậy nàng
nhất định phải bị phong toả. Sao bây giờ tìm khắp hoàng thành đều không
thấy tung tích của Trịnh Tú Nhi. Như vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề.
Đó chính là trước khi trận đồ mở ra Trịnh Tú Nhi đã rời đi.
- Tìm tiếp, còn chút thời gian.
Lúc này Sở Tương Hợp nhìn lên bầu trời một chút. Mặt trời bắt đầu dâng lên. Trên bầu trời đã xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ màu tím. Vòng xoáy này chính là thông đạo dẫn tới Chân Linh Giới. Khi Chân Linh Giới mở ra,
bọn họ nhất định phải vào Chân Linh Giới trước. Bằng không Thái Nhất
Tông phát hiện không có người tiếp dẫn, Thái Nhất Tông nhấtđịnh sẽ phái
thêm người tới thế giới này.
- Không cần tìm nữa. Trịnh Tú Nhi căn bản không thể ở chỗ này. Ta hiểu rõ uy lực trận đồ của ta nhất.
Lý Vĩ cũng nhìn lên bầu trời một chút. Theo thời gian trôi đi, vòng xoáy
đã hình thành. Vòng xoáy kia bắt đầu chiếu Tửquang xuống phía ngoài
thành. Hiện tại bọn họ đã không còn thời gian. Bọn họ nhất định phải lập tức đi ra ngoài thành thông qua thông đạo tiến vào trong Chân Linh
Giới.
- Được rồi Âu Dương. Sau này Trịnh Tú Nhi nhất định phải
tiến vào Chân Linh Giới. Không chỉ có Trịnh Tú Nhi, ngay cảPhấn Tú cũng
vậy. Sau này vẫn còn có cơ hội.
Lăng Túc kéo người Âu Dương đang
đỏ mắt không ngừng dùng Thứ Kiêu Cung bắn ra. Hiện tại Âu Dương nghiễm
nhiên đã biến thành một nhân huyết.
- Đúng vậy Âu Dương, nên đi thôi.
Lý Vĩ cũng tới tới kéo Âu Dương. Rõ ràng Trịnh Tú Nhi không ở đây. Nếu như bởi vì một Trịnh Tú Nhi làm chậm việc bọn họ tiến vào thành tiếp đón,
như vậy chính là được một mất mười.
Thoáng nhìn về phía hoàng
thành cùng với đám con cháu của Trịnh gia đã bị mình giết chết, Âu Dương cắn răng một cái. Hắn vốn định một mẻ lưới bắt hết Trịnh gia. Hiện tại
xem ra vẫn có cá lọt lưới. Nhưng không có cách nào khác. Bọn họ không có thời gian tiếp tục chờ đợi. Chân Linh Giới vừa mở ra, bọn họ nhất định
phải lập tưc tiến vào.