- Cầu Nại Hà!
Khi Ngụy Bỉnh Dập nói ra ba từ này, hắn liền giật nhìn lão bà bà trên cầu nói:
- Vậy đó có phải là Mạnh Bà trong truyền thuyết hay không?
- Không biết...
Âu Dương cũng không biết phải nói gì! Nếu đó quả thật chính là cầu Nại Hà, nếu đó quả thật là Mạnh Bà phân phát canh Mạnh bà, vậy hành lang luân hồi là gì? Hành lang luân hồi còn tồn tại sao? Hoặc là nói hiện tại vị trí bọn họ đang đứng chính là hành lang luân hồi?
- Chúng ta sẽ không đi qua chứ...
Thân thể Yên Hồng run rẩy, thoáng quay về phía sau. Kỳ quái chính là, vừa nãy rõ ràng vẫn tồn tại một con đường, hiện giờ đã biến mất. Yên Hồng thấy cảnh tượng như vậy toàn người đều nổi da gà.
- Ta đánh cho ngươi hiện ra.
Ngụy Bỉnh Dập xoay tay bổ vào hư không phía sau. Nhưng dù hắn đã dùng hết toàn lực, vẫn không thể mở thời không để rời khỏi đây.
- Đừng uổng phí khí lực nữa!
Âu Dương thoáng nhìn về phía sau nói:
- Chúng ta đã tiến vào thế giới sợ hãi. Ở chỗ này, chỉ cần các ngươi sợ hãi, như vậy các ngươi chính là con rối! Thông đạo thời không ở trước mặt các ngươi. Chỉ có điều các ngươi bị sợ hãi che mắt thôi!
Âu Dương nghiêm mặt nói. Giờ phút này Âu Dương thật ra có thể nhìn thấy thông đạo. Thậm chí Âu Dương biết, mình lùi về phía sau một bước là có thể bước vào trong đó.
Nhưng cùng một không gian, cùng một vị trí, không ngờ Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập lại không thể nhìn thấy.
Rất rõ ràng bởi vì trong lòng bọn họ tồn tại sự sợ hãi.
Thật vậy, theo lời đồn đại hành lang luân hồi chính là nơi linh hồn chuyển thế. Chỉ có lực lượng chí cao vô thượng mới có thể mở ra hành lang luân hồi, có thể truy tìm quá khứ tương lai của mỗi người. Nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện cầu Nại Hà như lời truyền trong dân gian, còn có Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà. Nếu như vậy, hành lang luân hồi kia còn có ý nghĩa gì nữa? Hoặc là nói luân hồi của thế giới còn chia làm hai nơi với sự quản lý khác nhau? Một loại hành lang luân hồi được quản lý theo cách thức cơ giới hoá. Mặt khác có một loại quản lý được nhân tính hóa thành Mạnh Bà?
Nói thế nào điều này cũng không đáng tin..
- Không nên bị con mắt đánh lừa!
Âu Dương khẽ mỉm cười, sau đó trực tiếp tiến về phía cầu Nại Hà!
Nhìn thấy Âu Dương đi về phía trước. Tuy rằng trong lòng Ngụy Bỉnh Dập và Yên Hồng vô cùng sợ hãi, nhưng hai người vẫn đuổi theo Âu Dương. Vào lúc này chỉ có thể đi theo Âu Dương. Trong nơi quỷ quái này, cho dù lực lượng mạnh hơn, trong lòng vẫn nảy sự sinh sợ hãi.
Từng bước đi lên cầu Nại Hà, Âu Dương gần như không thể tin tưởng! Một người hiện đại, đều nghe nói về cầu Nại Hà, nghe nói cái gì là canh của Mạnh bà. Không ngờ ngày hôm nay mình thật sự có cơ hội đi tới nơi này tận mắt thấy cầu Nại Hà, tận mắt thấy canh của Mạnh bà! Chỉ có điều không biết canh Mạnh bà có thật sự khiến người ta quên đi quá khứ của mình hay không.
- Mạnh Bà! Cho bát canh...
Ngay khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Âu Dương đã trùng kích cảm quan của bọn họ nói ra những lời như vậy.
Canh Mạnh Bà, theo lời đồn tại thế gian, uống canh Mạnh Bà thang sẽ quên đi những gì mình đã từng trải qua.
Đi vào luân hồi, câu nói đầu tiên chính là bỏ qua sinh mạng. Nhưng không ngờ Âu Dương lại đi tới trước mặt Mạnh Bà yêu cầu một bát canh?
- Tiểu hỏa tử, trong lòng ngươi có quá nhiều thứ không bỏ xuống được. Ta không thể độ ngươi được...
Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Bà lại không cho Âu Dương uống canh. Mà nói ra những lời khiến người ta không thể nào hiểu được.
- Nghe đồn canh Mạnh bà có thể khiến ta quên đi quá khứ, đối diện với tương lai. Hôm nay mới được nhìn thấy Mạnh Bà. Nếu như như chưa uống, làm sao biết được có độ được hay không?
Âu Dương nói rất cường thế. Trong lúc nói chuyện không ngờ Âu Dương lấy từ trong tay Mạnh Bà ra một cái bát ngọc bích. Sau đó hắn dùng cái bát ngọc bích này mục một chất lỏng vẩn đục từ trong thủnga.
- Kiếp này nhiễu loạn như nước trong chén. Uống cạn có thể quên được kiếp này đúng không?
Âu Dương cầm bát canh Mạnh bà trong tay hỏi dò Mạnh Bà.
- Tiểu hỏa tử, người thường khi tới cầu Nại Hà này đều là không muốn và lưu luyến. Tại sao ngươi lại muốn quên đi tất cả. đây cũng là một cái tội...
Trong lúc Mạnh Bà nói chuyện, Âu Dương đã uống cạn bát canh Mạnh bà trong tay. Yên Hồng đứng bên cạnh nhìn thấy không ngừng kêu lớn. Cho dù là Ngụy Bỉnh Dập giờ phút này cũng cảm thấy khó hiểu. Tốt cuộc Âu Dương muốn làm gì? Lẽ nào hắn không sợ thật sự quên đi tất cả sao?
Không sai, Âu Dương không sợ! Cầu Nại Hà này chính là con đường đi thông tới Phượng Hoàng thành. Thật ra địa ngục vô tận chính là Phượng Hoàng thành này. Mười sáu tầng địa ngục phía trước mỗi tầng đều là một tiểu thế giới. Nhưng bắt đầu từ tầng thứ mười bảy lại là một Đại thế giới. Nói trắng ra Phượng Hoàng thành bao gồm tất cả các tầng địa ngục từ tầng thứ mười bảy đến tầng thứ chín mươi chín.
Ở chỗ này, bất cứ lúc nào cũng không thể xuất hiện một chữ sợ. Nếu như trong lòng ngươi có một tia sợ sệt, vậy ngươi sẽ vĩnh viễn bị vây tại chỗ này. Vừa nãy, thời điểm Âu Dương uống xong canh Mạnh Bà hắn biết mình không có việc gì. Nếu như vừa nãy mình cũng giống như Ngụy Bỉnh Dập bà Yên Hồng sợ mất đi ký ức, như vậy có lẽ mình sẽ thật sự quên đi mất tất cả.
Sau khi uống bát canh Mạnh Bà hỗn độn vào bên trong, Âu Dương lau miệng, giống như uống cạn nước suối ngọt ngào nhất trong thiên hạ vậy. Sau đó hắn nói:
- Canh Mạnh Bà vốn là Cửu U Chi Thủy. Tác dụng duy nhất của nó chính là tìm nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất trong lòng ngươi sau đó khiến nỗi sợ hãi này được phóng lớn tới vô hạn. Nếu ta sợ quên đi quá khứ, như vậy nó sẽ khiến ta quên đi. Nhưng trong lòng ta không có bất kỳ sợ hãi nào, nó có thể gây khó dễ được ta sao?
- Trong lòng mỗi người đều có sợ hãi. Ngươi cũng có. Bằng không ngươi sẽ không đi tới chỗ này... Tiểu tử vào đi thôi. Từ khi các ngươi bắt đầu bước vào cánh cửa địa ngục Minh vương đại nhân đã chờ đợi các ngươi!
Mạnh Bà dùng một ngón tay chỉ về phía trước. Ngay khi ngón tay của Mạnh Bà vạch ra, tất cả bầu trời biến thành một màu đỏ rực. Một thành thị giống như trong hỏa diễm xuất hiện một cách rõ ràng ở phía bên kia của cầu Nại Hà!
Đây cũng chính là Phượng Hoàng thành. Vô số người đã nghe đồn về Phượng Hoàng thành. Nhưng từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên có người sống bước vào Phượng Hoàng thành.
- Đa tạ!
Âu Dương giao bát ngọc bích lại cho Mạnh Bà. Sau đó hắn đứng dậy bước vào Phượng Hoàng thành. Yên Hồng và Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau Âu Dương thoáng có chút nghi ngờ sau đó vẫn đuổi theo Âu Dươngcùng tiến vào trong Phượng Hoàng thành.
Phượng Hoàng thành. Phượng Hoàng này không phải là thần thú Phượng Hoàng. Hai chữ Phượng Hoàng này chính là thể hiện dục hỏa trùng sinh của Phượng Hoàng. Ý tứ là ở chỗ này có thể nhận được tân sinh nhận được luân hồi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là lời đồn ở bên ngoài. Còn trong Phượng Hoàng thành có phải thật sự như vậy hay không cũng không thể nói được