Ngụy Bỉnh Dập nói xong những lời này, thiên không bỗng nhiên bị bao phủ trong một màn sáng cực lớn! Lần này đổi thành các Tiên Tôn khủng hoảng!
Trước mặt lực lượng tuyệt đối, số lượng chỉ có thể là phù vân, điểm này bọn họ đều biết, chỉ sợ hiện tại tất cả bọn họ hợp lại, tuyệt đối cũng không làm gì được Ngụy Bỉnh Dập.
Nhưng tất cả đã quá muộn, bởi vì lúc này bọn họ đã bị bao phủ trong quang huy. Trừ phi bọn họ có năng lực đánh vỡ quang huy ác ma của Ngụy Bỉnh Dập, nếu không chỉ có thể ở bên trong, bị Ngụy Bỉnh Dập tàn sát!
- Giết đám người này! Giết sạch bọn họ, bọn họ căn bản không phải nhân tộc, bọn họ đều là lũ khốn khiếp!
Trong Minh Khê thành bắt đầu truyền ra tiếng mắng chửi.
- Bọn họ đã hoàn toàn trở thành chó săn của thiên đình, giết sạch bọn họ!
Lúc này rất nhiều người rốt cuộc cũng minh bạch, cái gọi là đồng tộc hoàn toàn không có ý nghĩa. Đồng tộc muốn giết bọn họ, còn người có thể cứu bọn họ lại là người được gọi là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, chuyện này thực sự là một loại châm chọc.
- Thấy rõ bộ mặt của thiên đình chưa? Nhân tộc các ngươi là chủng tộc không đoàn kết nhất. Các ngươi ngu ngốc cho rằng, bất luận thiên đình làm điều ác như thế nào, cũng là vì nhất tộc các ngươi. Nhưng các ngươi có biết? Người ta căn bản không đặt các ngươi trong mắt, trong mắt thiên đình các ngươi chỉ là con kiến hôi? Giúp đỡ thiên đình tấn công tiên giới liên quân! Ha ha ha! Thực sự là buồn cười, các ngươi biết, một khi phương bắc ngã xuống, một khi Thần Tiễn ngã xuống, hậu quả sẽ như thế nào không!
Ngụy Bỉnh Dập đứng trong quang huy ác ma, nhìn bao quát tất cả sinh linh dưới đất. Lời nói của hắn khiến mọi người đều cúi đầu.
- Là hủy diệt! Là triệt để hủy diệt! Thiên Vương muốn thành lập thế giới thuộc về hắn, mà phương bắc và Thần Tiễn chính là trở ngại cuối cùng của hắn. Một khi phương bắc bị chôn vùi, một khi Thần Tiễn ngã xuống, hậu quả là đám kiến hôi các ngươi đều sẽ tiêu diệt sạch sẽ! Sau đó trở thành bước đệm cho kỷ nguyên tiếp theo! Các ngươi cam tâm sao!
Ngụy Bỉnh Dập lớn tiếng gầm rú. Nếu là trước kia, khi hắn nói vậy, người trong Minh Khê thành khẳng định sẽ không tin tưởng hắn. Dù sao trong mắt nhân loại, quan niệm người khác tộc ắt có dị tâm đã thâm nhập nhân tâm, nhưng sự thực xảy ra trước mắt, cho dù bọn họ không muốn tin tưởng cũng không được.
- Chủng tộc gì chứ! Chúng ta muốn sinh tồn!
Bỗng nhiên trong Minh Khê thành có người kêu lên, hắn nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Nếu hôm nay ta không chết, ta nguyện đi khắp tiên giới công bố tội trạng của thiên đình, kêu nhân loại gia nhập phương bắc!
- Ta cũng nguyện ý!
- Còn có ta! Ta cũng nhất định làm như vậy, ta muốn triệt để lột bỏ bộ mặt của đám người khốn khiếp này. Đồng tộc gì đó đều là vứt đi.
Sau khi trải qua sinh tử, rất nhiều người rốt cuộc minh bạch, thiên đình không phải chỗ dựa lớn nhất của nhân loại, ngược lại nó là một quả bom cực lớn. Nó cũng không phải muốn hủy diệt dị tộc, cái nó muốn làm chính là hủy diệt tất cả, ngoại trừ bản thân nó.
- Được! Ta nhớ lời các ngươi nói, đừng để ta thất vọng! Hôm nay ta phải dùng máu cả hơn vạn Tiên Tôn này giật lại trận chiến phản kích của tiên giới!
Ngụy Bỉnh Dập hét lớn một tiếng, trong quang huy ác ma, Ngụy Bỉnh Dập phân hoá thành ngàn vạn Ngụy Bỉnh Dập. Mỗi một Ngụy Bỉnh Dập đều cường đại không thể tưởng tượng, trên vạn Ngụy Bỉnh Dập xung phong liều chết tiến vào trận doanh Tiên Tôn, triển khai tàn sát trắng trợn. Những Tiên Tôn chỉ cần phất tay có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ, lúc này đối mặt với chiến nhận của Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, không mạnh hơn một đứa trẻ bao nhiêu. Bọn họ hoàn toàn không có bất cứ năng lực phản kháng gì, kiếm quang của Ngụy Bỉnh Dập đi qua nơi nào, nơi đó máu tươi nhuộm đỏ bầu trời.
Nhìn thấy màn này, người trong Minh Khê thành không cảm thấy cái gì! Dù sao bọn họ đều minh bạch, nếu như những Tiên Tôn này không chết, như vậy lúc này người bị diệt vong chính là bọn họ.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Câu nói này hoàn toàn không sai, vì tiếp tục sinh tồn, con người có thể vứt bỏ tất cả. Đồng tộc gì đó đều là chó má, vì sinh tồn mọi luân lý thông thường đều có thể bị đánh vỡ! Ngụy Bỉnh Dập biết mục đích của mình đã đạt được. Tại sao nhân tộc ngưu bức? Bởi vì số lượng nhân tộc quá lớn, mặc dù tiên giới liên quân cường đại, nhưng trước mặt số lượng tuyệt đối, bọn họ cũng rất khó hoàn toàn tiến lên, cho dù một đường sát tới, số lượng nhân loại cực lớn cũng đủ khiến bọn họ tan vỡ!
Muốn làm tan rã tất cả những chuyện này, biện pháp tốt nhất chính là khiến nội bộ của bọn họ tan rã, để cho bọn họ thấy rõ bộ mặt của thiên đình, để bọn họ đứng lên phản kháng thiên đình, để bọn họ biết, phản kháng có thể sẽ chết! Nhưng không phản kháng nhất định sẽ chết!
Trước mặt nhất định chết và có thể chết, chỉ cần không phải kẻ ngu si nhất định sẽ lựa chọn cái sau. Đây chính là chuyện Ngụy Bỉnh Dập muốn làm. Ngụy Bỉnh Dập tin tưởng không đến mấy ngày, toàn bộ nhân tộc sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó bất luận thiên đình nói cái gì cũng vô ích, dù sao lần này người làm tan rã bọn họ không phải ngoại tộc mà chính là bản thân bọn họ.
- Sát!
Lúc này trên mặt Ngụy Bỉnh Dập đã nhuộm đầy máu đỏ, thời không bắt đầu bay đầu mưa máu. Những mưa máu này đều là máu của các Tiên Tôn, hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, máu rơi trên mặt đất từ từ kết băng!
Ngụy Bỉnh Dập đứng trên khong trung, hắn nhìn huyết vũ kết băng phía dưới, lớn tiếng nói:
- Không lâu nữa, trận tuyết đầu tiên của tiên giới sẽ đến, trận tuyết đó sẽ có màu huyết hồng.
Đây là lời Âu Dương từng nói, khi trận tuyết đầu tiên của tiên giới đổ xuống sẽ là ngày đồ tẫn nhân tộc của thiên đình! Không hề nghi ngờ, nếu như Âu Dương thực sự làm như vậy, trận tuyết đầu tiên của tiên giới tuyệt đối sẽ trở thành màu huyết hồng.
Từ xa, tốc độ của Âu Dương cũng không nhanh, đây không phải tốc độ cực hạn của Âu Dương, cho nên bốn người Khâu Vân Bình vẫn đuổi theo được.
Tiễn quang chợt lóe, rơi xuống Phật sơn. Âu Dương đứng trên Phật sơn, nhìn tứ đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, trong mắt mang theo vài phần châm chọc!
- Đừng giả bộ, cho dù ngươi có dị bảo có thể chống đỡ một kích của ta, ngươi cũng không thể đồng thời chiến thắng bốn người chúng ta, chỉ cần ngươi chết, tất cả sẽ kết thúc!
Khâu Vân Bình nhìn Âu Dương, hắn đã chuẩn bị giết chết Âu Dương!
- Người muốn giết ta rất nhiều, hiện tại tất cả bọn họ đều chết không có chỗ chôn!
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, khí phách tự nhiên sinh ra. Nhưng Âu Dương cũng không ngốc, lúc này một đối một hắn chắc chắn sẽ thất bại, một chọi bốn chắc chắn là muốn chết, cho nên Âu Dương quay về phía sau chém một kích, toàn thân trốn vào trong hư không!