Khi nghe xong tất cả những lời của Âu Dương, hắn rốt cuộc minh bạch vì
sao Âu Dương lại nói việc này liên quan đến sinh tử của toàn bộ Chiến
tộc.
Nếu như Âu Dương chết ở đây, như vậy Chiến tộc sẽ thực sự
tuyệt vọng. Trước kia khi Chiến Vương chết đi, mặc dù Chiến tộc tuyệt
vọng nhưng Chiến tộc vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng, cho nên bọn họ
có thể ẩn núp chờ đợi Âu Dương trở về, nhưng hiện nay nếu ngay cả Âu
Dương cũng ngã xuống, như vậy Chiến tộc thoáng cái sẽ biến thành con
rồng không đầu, đến lúc đó thật sự có thể là ngày diệt vong của Chiến
tộc.
- Ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?
Âu Dương đã nói hết những gì nên nói, tất cả những lời này hắn đều sử dụng ngôn ngữ của Chiến
tộc, chuyện này cho dù bên ngoài có người nghe trộm cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì ngôn ngữ của Chiến tộc chỉ có Chiến tộc mới có thể
minh bạch, đây không phải một loại ngôn ngữ dùng miệng nói ra, đây là
một loại ngôn ngữ của linh hồn.
- Thề sống chết hoàn thành sứ mệnh!
Lúc này Hầu Loan đã hoàn toàn minh bạch sứ mệnh của mình là cái gì?
- Lập tức xuất phát, cho dù ngươi một đường nghiền nát hư không mà đi, đến nơi cũng cũng cần một tháng.
Mà Chiến tộc chạy tới địa điểm cũng cần một tháng, ngươi không có bất cứ thời gian dư thừa!
Âu Dương nói đến đây đã đứng dậy, vài lần chớp động Âu Dương đã rời khỏi, biến mất trong bóng đêm.
Hầu Loan từ trên mặt đất đứng dậy, lúc này trong mắt hắn lộ vẻ kiên định,
hắn không nói nhiều, trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất trong lữ điếm,
tiếp theo hắn bất kể ngày đêm điên cuồng chạy đi.
Trong vòng một
tháng cần phải từ Thiên Nam đến phương bắc, tìm kiếm Chiến tộc, đem tất
cả những lời Âu Dương nói chuyển lại cho Chiến tộc, sau đó hoàn thành kế hoạch cuối cùng của Âu Dương.
Âu Dương cũng quay trở về Ngụy
gia, nhưng chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là sau khi Hầu Loan rời đi, Vương gia liền phiền phức. Dù sao Vương gia vốn
muốn dựa vào Hầu Loan làm con bài chưa lật của mình, nhưng hiện tại Hầu
Loan rời đi, Vương gia xác thực gặp rắc rối . . .
Sáng sớm hôm
sau, khi Vương gia phát hiện Hầu Loan không nói mà đi, đương nhiên là
một trận kinh hoảng, nhưng kinh hoảng cũng không vô dụng, đối với Hầu
Loan mà nói, Vương gia chính là cái rắm, nhiệm vụ Chiến Vương phân phó
mới là chân chính!
Dưới gốc cây quế, Tiểu Thiên và Mộng Hi nhìn
Âu Dương sắp sửa rời khỏi, hai người đều có chút cảm giác không muốn, dù sao hai người bọn họ đều minh bạch, lần này Âu Dương rời khỏi, sau này
không biết còn có thể gặp lại nhau hay không.
- Sống cho tốt. Tương lai còn phải mời hai người tới tham gia hôn lễ của Âu Dương ta!
Âu Dương mỉm cười nhìn hai người. Nhưng hắn càng nói như vậy, Tiểu Thiên và Mộng Hi lại càng cảm thấy khó chịu.
- Âu Dương đại ca yên tâm, bất luận như thế nào ta cũng sẽ tham dự hôn lễ của ngươi, hơn nữa đến lúc đó ta còn phải tặng ngươi một phong bao lì
xì thật lớn.
Trên mặt Tiểu Thiên cười khổ. Mặc dù bọn họ nói rất
dễ dàng, nhưng ai cũng biết, chuyện tương lai bọn họ đều không dám chắc
chắn.
- Chỉ cần các ngươi đến ta đã vô cùng hài lòng!
Âu
Dương cười ha ha, sau đó cũng không nói thêm cái gì, cùng với Ngụy Bỉnh
Dập rời khỏi Ngụy gia. Lúc này mới là hừng đông, trong Minh Khê thành
ngoại trừ một số người dậy sớm buôn bán, trên cơ bản cũng không nhìn
thấy những người khác.
Âu Dương cũng không muốn mình làm ra chút
chuyện oanh động trước khi rời đi, cho nên Âu Dương mới lựa chọn lúc
này. Hai người lặng lẽ đi tới bến tàu, lúc này trên bến tàu đã vì hai
người chuẩn bị một con thuyền thật lớn, thế nhưng Âu Dương và Ngụy Bỉnh
Dập đều chỉ mỉm cười, sau đó hai người cũng không lên du thuyền, mà cứ
như vậy đạp sóng cả mà đi. . .
Nói đùa, ngồi du thuyền? Nghi Quân nói không chừng đã sớm ngồi ở nơi nào chờ đợi hai người bọn họ, với
thân phận của hai người còn cần ngồi thuyền sao? Đây quả thực chính là
không có việc gì lại tự đi tìm việc!
- Ngươi nói Nghi Quân sẽ ở nơi nào chờ chúng ta?
Trên dòng sông, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đứng trên bè trúc, hai người phảng phất giống như hai ngư dân đang bắt cá trên sông, nhìn qua vô cùng tự
tại.
Nhưng bọn họ lại ăn mặc không giống như ngư dân, hơn nữa tốc độ của chiếc bè trúc này cũng thực sự quá nhanh, chiếc bè trúc đi ngược dòng mà giống như bay, đây đều là lực lượng của hai người gia trì tạo
thành.
- Không biết, nhưng trong thời gian ngắn có lẽ hắn sẽ
không xuất hiện, dù sao trước đó ta đã kêu người chuyển lời cho hắn, hắn luôn muốn bịa ra một lý do để chúng ta tin tưởng!
Âu Dương cười ha ha, còn Ngụy Bỉnh Dập càng thêm vui vẻ.
- Nhưng ngươi cũng thật xấu xa, rõ ràng đã kiếm cho người ta một lý do, còn kêu người ta suy nghĩ.
- Cái này không phải ta xấu, ta chẳng qua là vì sống sót mà thôi.
Âu Dương kỳ thực cũng không muốn đi tính toán bất cứ người nào, từ Thiên
Vương ban đầu đến bây giờ, Âu Dương đều là bị ép buộc bất đắc dĩ, nếu
như có thể an tâm vui vẻ sinh hoạt, Âu Dương thực sự nguyện ý vứt bỏ tất cả, hưng phấn hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải làm một đại nhân vật
gì đó trong thời đại này.
- Người chưa tiếp xúc với trình độ của
chúng ta luôn mộng tưởng một ngày kia có thể làm cho người khác ngưỡng
mộ. Nhưng bọn họ lại không biết, đôi khi thực lực càng cao trách nhiệm
cũng càng lớn.
Ngụy Bỉnh Dập nhiều năm ở địa vị cao, hắn đương
nhiên cũng có thể minh bạch, cường giả kỳ thực cũng không phong cảnh như trong tưởng tượng.
Một tiểu nhân vật, sau khi ngươi phạm sai
lầm, người khác sẽ không nắm gót chân A-sin của ngươi không tha, dù sao
ngươi không đáng để bọn họ làm như vậy, nhưng người như Âu Dương, nếu
như đi nhầm một bước, vậy khả năng chính là hạ tràng vạn kiếp bất phục.
- Một người bằng hữu của ta từng nói, càng cường đại lại càng cô đơn!
Âu Dương lần thứ hai nhớ tới câu nói Triệu Cương nói với hắn trước kia.
- Càng cường đại lại càng là cô đơn. . . Không sai, ngươi nhìn ta xem,
lại nhìn lại ngươi, còn cả tên Bạch Tinh ngu ngốc, chúng ta đều là những kẻ cô đơn đáng thương!
Trong mắt Ngụy Bỉnh Dập mang theo một vẻ
thương cảm. Càng cường đại lại càng cô đơn, khi Âu Dương còn là một tiểu nhân vật, bên người có vô số bằng hữu và hảo huynh đệ, nhưng cùng với
sự lớn mạnh ngày càng nhanh của Âu Dương, chỗ đứng càng ngày càng cao,
những người đứng bên cạnh cũng đồng dạng càng ngày càng ít, hiện tại Âu
Dương căn bản không thể cùng các huynh đệ chiến đấu trên chiến trường
như trước kia, cũng không thể cùng các huynh đệ bôn tẩu thiên lý đánh
lén người khác.
Đây chính là giá phải trả của cường đại, rất
nhiều người truy cầu cường đại, không biết, vì cường đại cái giá phải
trả cũng cực lớn. .
- Phía trước còn có một Nghi Quân đang đợi chúng ta, đừng nghĩ đến mấy thứ này nữa, làm thịt tên kia mới là chính sự!
Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên có thể hiểu được cảm giác cô độc của Âu Dương,
nhưng bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện cô độc, hiện tại làm sao làm
thịt Nghi Quân mới là vấn đề lớn nhất.