- Ánh mắt của ngươi thay đổi. Mặc dù vẫn là Âu Dương trước kia nhưng hình như lại có điểm không đúng. Nên nói câu thế nào đây...
Lưu Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Đúng rồi. Đúng là như vậy. Ánh mắt của ngươi sâu thẳm như ánh sao, khiến người có cảm giác như bị hút mất linh hồn.
Thành tích ngữ văn của Lưu Tĩnh tệ hại giống như Âu Dương, nên nàng vắt óc nửa ngày mới nghĩ ra được câu này.
- Vậy sao?
Nhìn Lưu Tĩnh, Âu Dương cố ý không khống chế hơi thở của mình. Dù lực lượng
Tiên Tôn không còn nhưng cảnh giới Tiên Tôn vẫn tồn tại. Âu Dương nhìn
Lưu Tĩnh ngồi trên sofa. Áp lực trời sinh đè ép khiến tinh thần nàng gần như thác loạn.
- Thật đáng sợ! Thật đáng sợ...
Lưu Tĩnh
ngồi trong sofa nhìn Âu Dương. Đây là Âu Dương sao? Nếu đổi là người
khác có lẽ nàng lập tức xoay người bỏ chạy. Một khắc kia Lưu Tĩnh nhìn
ánh mắt Âu Dương giống như nhìn thấy trời sập đất nứt.
Âu Dương không đùa giỡn với Lưu Tĩnh nữa. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi:
- Tĩnh Tĩnh, ngươi có tin trên thế giới này có loại xuyên việt thời không hay không?
- Xuyên việt thời không?
Nghe bốn chữ này, vẻ mặt Lưu Tĩnh lập tức trở nên mờ mịt.
Xuyên việt thời không, có lẽ ai cũng từng nghe nói về chuyện này. Thậm chí có một vài nhà khoa học đã làm các loại thí nghiệm quái dị nhưng cuối cùng vẫn không thể chứng thực, xuyên qua có thật tồn tại hay không.
Bây giờ Âu Dương đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, trong phút chốc Lưu Tĩnh không biết trả lời thế nào.
- Ta tin tưởng!
Qua một lúc lâu Lưu Tĩnh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương, nàng nói tiếp:
- Có phải tiếp theo ngươi định nói cho ta biết ngươi đã xuyên qua. Tiếp
đó ngươi lại xuyên qua trở về? Còn mang theo tiên thuật nghịch thiên để
chứng minh...
Lưu Tĩnh nói đến đây con ngươi mở to.
Đúng
vậy. Nàng trông thấy hình ảnh tuyệt đối không thể xảy ra! Một con rồng
nhỏ màu vàng không ngừng xoay quanh trên người Âu Dương. Con rồng mang
theo bá khí. Con rồng bỗng vọt lên cao, xẹt qua một vệt sáng đỏ. Một con cự cú huyết sắc từ trên trời giáng xuống. Móng vuốt sắc bén nắm lấy con rồng vàng nhỏ, xé ra thành hai nửa!
- Cái...cái này là kỹ xảo sao?
Lưu Tĩnh không biết nên nói gì. Nếu nói giây phút trước nàng chỉ tin mấy
phần thì giờ phút này nàng lại thấy mình giống như đang nằm mơ.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh, nói:
- Đây là lực lượng ta mang đến từ thế giới bên kia. Hơn nữa ta định nghỉ học. Bởi vì không lâu sau ta sẽ quay về thế giới đó.
Nếu nói ở thế giới này Âu Dương có gì lưu luyến, có lẽ chỉ có một mình Lưu
Tĩnh, bằng hữu của hắn từ nhỏ đến lớn, một hồng nhan tri kỷ không gì
không tâm sự được.
Lưu Tĩnh nghe Âu Dương nói thế, lập tức nhảy dựng lên, quát:
- Ngươi điên rồi! Ba ba mà biết chắc chắn sẽ nổi điên!
Âu Dương muốn nghỉ học? Âu Dương là trẻ mồ cô. Chuyện này bất kỳ ai cũng
biết. Tất cả sinh hoạt của Âu Dương đều do nhà trường cấp dưỡng. Nếu
nghỉ học hắn sẽ không có gì nữa.
Điều khiến Lưu Tĩnh không thể
chấp nhận được chính là nếu phụ thân của nàng biết hạt giống tuyển thủ
có thể leo lên thần đàn, tuyển thủ Âu Dương định nghỉ học chắc hẳn ông
sẽ phát bệnh tim.
- Cuộc đời của ta do ta tự chọn. Ta từng muốn
đứng trên sân đấu quốc tế, chứng minh cho toàn thế giới thấy tiễn thuật
của mình. Nhưng bây giờ đã không cần bữa. Ít nhất trên thế giới này
tuyệt đối không có ai vượt qua ta về phương diện tiễn thuật cả.
Âu Dương không nói khoác. Cái danh hiệu Thần Tiễn này không phải là nói
suông. Mất đi lực lượng không ảnh hưởng gì đến tiễn thuật. Nếu bây giờ
so về tiễn thuật, Âu Dương tuyệt đối có thể khiến cả thế giới phải chấn
động kinh ngạc.
- Ngươi...!
Lưu Tĩnh lắp bắp nửa ngày.
Nàng muốn châm chọc Âu Dương vài câu. Trước kia bọn họ đều như vậy.
Nhưng bây giờ nàng phát hiện mình thật sự không biết nói gì. Bởi vì từ
tự tin trên người hắn, đã khiến nàng hiểu được.
Vẻ mặt Lưu Tĩnh có phần lưu luyến nhìn Âu Dương, nói:
- Ngươi thật sự muốn nghỉ học sao?
Trong mắt Lưu Tĩnh, Âu Dương là người thân có thể so sánh với phụ thân Lưu
Khải Hàng của mình. Bây giờ hắn nói cho nàng biết, hắn sắp rời đi. Nàng
làm sao có thể buông tay ra được.
Âu Dương nhẹ gật đầu, nói:
- Tĩnh Tĩnh, ta không thể nói chuyện đã trải qua cho ngươi biết, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ giữ bí mật cho ta. Từ rất lâu, trái tim của ta đã
không ở thế giới này. Thế giới này có thể giữ được con người ta nhưng
không giữ được trái tim ta. Trái tim đã bay đi, ta chỉ có thể đuổi theo
nó.
Trong lòng Âu Dương có rất nhiều vướng bận không thể bỏ.
Điều này còn mãnh liệt hơn lúc Âu Dương mới xuyên tới thế giới kia. Ban đầu
khi mới xuyên qua thế giới kia Âu Dương từng cảm thấy mờ mịt. Nhưng vật
và người khiến hắn lưu luyến không thể từ bỏ lại không nhiều. Dù sao ở
xã hội hiện đại hắn là một trẻ mồ côi. Không người thân không nhà cửa,
cho dù có một bằng hữu có thể bày tỏ nỗi lòng nhưng bằng hữu chỉ là bằng hữu, có thể ở bên nhau cả đời không?
Hiện tại ở Tiên Giới có
huynh đệ, có người yêu, có mọi thứ của hắn. Âu Dương không thể từ bỏ,
cũng không khả năng bỏ mặc. Bởi vì tất cả quá nặng nề. Dù hắn muốn quên
cũng không quên được.
Cho dù không phát hiện ra vòng tay không
gian này, cho dù không có phương pháp thánh chiến, cho dù toàn thế giới
đều cho rằng hắn điên, Âu Dương vẫn nhất định phải thử để xe tải tông
thêm một lần nữa xem thử có thể quay về được hay không.
Lưu Tĩnh đứng dậy, nói:
- Âu Dương, xem ra ta không nhìn lầm ngươi. Ngươi thay đổi, đã không còn là Âu Dương trước đây nữa.
Âu Dương nhìn Lưu Tĩnh. Hắn biết nàng đang rất đau lòng. Bởi vì nàng chợt
phát hiện bằng hữu tốt nhất thay đổi, tất cả đã không còn như xưa.
Âu Dương rất muốn nói với nàng, hắn vẫn là hắn. Nhưng hắn không lên tiếng, cứ nhìn Lưu Tĩnh bị người gọi là 'Lưu gia' rơi lệ rời khỏi biệt thự.
- Ài, ta đúng là sao chổi. Đến đâu cũng làm người khác bị tổn thương.
Âu Dương vỗ đầu. Hắn không muốn lừa dối Lưu Tĩnh. Nếu không hắn hoàn toàn
có thể ra đi. Hiện tại nhìn Lưu Tĩnh dường như quyết liệt nhưng Âu Dương biết nhiều năm sau, khi lớn lên Lưu Tĩnh sẽ hiểu được tất cả.
Dù bây giờ hình dáng của Âu Dương chỉ có mười lăm, sáu tuổi nhưng hắn có
trí óc của trăm tuổi. Hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, trải qua quá nhiều
chuyện. Rất nhiều biến đổi khiến hắn có thể giải quyết hợp lý một vài
chuyện.
- Thật ra đây là kết quả tốt nhất. Thế giới này vốn không thuộc về ta. Sau khi ta rời đi không có người nào vướng bận cũng tốt.
Âu Dương nói xong lại lấy phương pháp thánh chiến ra, yên lặng tu luyện.
Tu luyện phương pháp thánh chiến cực kỳ khó khăn. Dù Âu Dương có được cảnh giới Tiên Tôn, muốn hồi phục cấp phi tiên xé rách thế giới rời đi, cũng cần một khoảng thời gian.
- Nếu có đủ linh dược thì tốt rồi.
Âu Dương bất đắc dĩ thở dài. Hắn hơi hối hận đã không bỏ nhiều đan dược
vào vòng tay. Từ lúc tiến vào Tiên Giới, Âu Dương đã vứt hết linh dược
của Chân Linh Giới. Nếu không lấy gia sản của hắn, uống thuốc cũng đủ
tạo ra một Đại Đế.