- Giao dịch? Ngươi có thứ khiến ta cảm thấy thoả mãn sao?
Âu Dương nở nụ cười khinh thường. Đừng xem đối mặt với hắn chính là vương
giả. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn có Tu La Vương trên người. Cho dù là Quỷ Vương cũng không có cách nào thương tổn tới hắn.
Quỷ
Vương nở nụ cười. Hắn lấy từ trong ngực của mình ra một ngọc bội nhìn
qua hết thảm hại. Chất ngọc của ngọc bội kia quá kém. Kém đến nỗi ra
ngoài sạp hàng dùng ba xu tiền có thể đổi lấy mấy cái như vậy. Nếu ném
nó xuống đất, ngay cả tiểu hài nhìn thấy cũng không chắc sẽ nhặt lên,
không chừng còn giẫm lên nó! Tuy nhiên ngọc bội này không thể chỉ nhìn
chất ngọc.
- Đây là ngọc trấn hồn! Theo tu vi của ngươi tăng cao, ngươi sẽ càng ngày càng không có cách nào khống chế được những oán linh này. Chung quy sẽ có lúc chúng nó cắn nuốt linh hồn của ngươi, cuối
cùng tiêu diệt ngươi. Ngọc trấn hồn này có thể bảo vệ linh hồn ngươi bất diệt trong mười năm, giúp ngươi vượt qua được khoảng thời gian nguy
nan, cho ngươi một cơ hội chuyển bại thành thắng!
Quỷ Vương nói có vẻ lưu luyến không rời.
Âu Dương nhìn ngọc bội trong tay Quỷ Vương. Hắn liền nắm trong tay nói:
- Thành giao!
- Được! Ta thích tính cách này của ngươi!
Quỷ Vương nở nụ cười. Thật ra ngọc trấn hồn này không chỉ đơn giản như lời
Quỷ Vương đã nói. Công hiệu của ngọc trấn hồn này chính là bất luận lúc
nào cũng có thể bảo đảm linh hồn ngươi bất diệt trong mười năm!
Cho dù Âu Dương bị ngàn vạn cường giả bao vây tấn công, ngàn vạn cường giả
đồng thời dùng pháp lực luyện hóa linh hồn Âu Dương, ngọc trấn hồn vẫn
có thể bảo đảm linh hồn của Âu Dương bất diệt mười năm. Đây chắc chắn là bảo vật có thể phản kích lúc tuyệt địa, xoay chuyển Càn Khôn. Thậm chí
tác dụng của bảo vật này còn hơn cả thánh binh thần khí. Thánh binh thần khí cường đại, nhưng chúng chỉ có thể trợ giúp ngươi chiến đấu không có cách nào bảo vệ tính mạng của ngươi.
Ai đi đêm, không có lúc
phải gặp ma quỷ. Mà lúc đó có lẽ thánh binh cũng không cứu nổi ngươi.
Nhưng ngọc trấn hồn này lại có thể bảo vệ tính mạng của ngươi trong mười năm, cho người ta một cơ hội phản kích lúc tuyệt địa!
Thời đại lớn xuất hiện, có ngọc trấn hồn này khác nào có thêm một mạng. Âu Dương cảm thấy cái này đáng để mình phiêu lưu.
- Trung tâm quỷ đảo chính là cửa lớn thông tới địa ngục. Ta hi vọng ngươi tiến vào trong địa ngục mở thế giới hắc ám cho ta, khiến hắc ám xuất
hiện tại quỷ tộc!
Quỷ Vương bắt đầu nói yêu cầu của mình.
- Tiến vào địa ngục? Hành lang luân hồi sao?
Tuy rằng vừa nãy Âu Dương còn chém nát cửa lớn địa ngục, nhưng hắn thật sự
chưa từng nghe nói địa ngục có tồn tại. Hắn chỉ mới nghe nói về hành
lang luân hồi.
- Địa ngục nối tiếp hành lang luân hồi. Tuy nhiên
thiên hạ không có người nào có thể mở ra hành lang luân hồi. Ngay cả chí cao vô thượng cũng không làm được!
Quỷ Vương bỗng nhiên nói ra những lời ấy.
- Thời đại lớn lần trước, vào thời khắc cuối cùng Thánh hiền Nhân tộc Sa
Lâm đã ngộ ra thiên cơ, đặt chân tới chí cao vô thượng. Hắn đi tới thế
giới nào không ai được biết, cũng có người nói hắn đã chết. Tuy nhiên
đây đều là cục diện mơ hồ. Nhưng có một vài điều ta có thể nói cho ngươi biết. Hắn không mở được hành lang luân hồi! Bằng không hắn đã không
chết!
Quỷ Vương nói như vậy.
- Ngươi noi vậy là có ý gì? Nếu Sa Lâm đã là chí cao vô thượng, hắn làm sao chết được?
Âu Dương thực sự cảm thấy khó hiểu.
- Chí cao vô thượng... Nếu như ta nói cho ngươi biết ta chỉ nhớ Sa Lâm đã chết, lại không nhớ rõ rốt cuộc Sa Lâm chết thế nào, thậm chí không nhớ rõ cuối cùng Sa Lâm làm thế nào trở thành chí cao vô thượng được. Cũng
không nhớ thời đại lớn đã kết thúc thế nào. Ngươi có tin hay không?
Quỷ Vương bỗng nhiên nói ra điều khiến Âu Dương khó có thể lý giải được.
- Vậy là có ý gì?
Âu Dương tiếp tục hỏi dò.
- Không biết. Không chỉ ta, Chiến Vương bị phong ấn sớm nhất, hắn không
có cơ hội chứng kiến chí cao vô thượng cuối cùng. Quỷ tộc không tham
chiến, cho nên người cuối cùng biết nhiều nhất chính là ta! Thời điểm Sa Lâm thành tựu chí cao vô thượng, mọi người dường như đã quên đi tất cả
những thứ này. Sau đó bọn họ liền bị phong ấn. Sa sợ sẽ bị thiên đạo
tìm, nên đã thuận theo tự mình phong ấn. Sau khi ta tỉnh lại đi hỏi dò
những gia hỏa đã nhận được truyền thừa. Bọn họ lại không thể nhớ nổi
cuối cùng thời đại lớn đã kết thúc thế nào. Ta đi hỏi dò Chiến Vương.
Cuối cùng ta nhận được một kết quả đáng sợ. Ngươi có muốn nghe không?
Quỷ Vương nhìn Âu Dương. Chuyện này giống như từ nơi sâu xa có một người
đang điều khiển. Bọn họ chẳng qua chỉ là quân cờ trong tay người kia.
Nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Âu Dương, Quỷ Vương mở miệng nói:
- Từ nơi sâu thẳm có người điều khiển tất cả những thứ này. Có thể thời
đại lớn không phải là phồn vinh hưng thịnh mà đại danh từ cho sự hủy
diệt. Bởi vì từ xưa tới nay không có ai biết thời đại lớn kết thúc thế
nào. Tương tự cũng không người nào biết sau khi thời đại lớn chấm dứt
rốt cuộc sẽ nghênh đón cái gì!
- Mỗi lần thời đại lớn xuất hiện,
đều là do cường giả của các chủng tộc tranh hùng thiên hạ, vì vị trí chí cao vô thượng kia. Nhưng thế giới này lại chưa bao giờ có chí cao vô
thượng. Có người nói chí cao vô thượng đều rời khỏi thế giới này. Nhưng
điều này không chính xác. Bảy lần chí cao vô thượng mỗi chủng tộc bọn họ đều có mặt. Nhưng không ai trong số bọn họ giữ được một chút tin tức
nào. Ngay cả một chút tin tức về chí cao vô thượng cũng không có. Cho
nên ta với Chiến Vương nghi ngờ bọn họ đều đã chết...
- Đã chết...
Vào lúc này, trong mắt Âu Dương cũng xuất hiện vẻ chấn động. Chí cao vô
thượng đều đã chết? Hoặc là nói ai trở thành chí cao vô thượng thì ngang với đi lên con đường tử vong. Những người khác lúc trước bị phong ấn ký ức. Sau khi bọn họ tỉnh lại vẫn giống như cũ, điên cuồng truy tầm chí
cao vô thượng. Bọn họ không biết điều bọn họ truy tìm căn bản không phải là chí cao vô thượng, mà một con đường tử vong.
- Thật buồn
cười! Thứ người trong thiên hạ tranh đoạt căn bản không phải là chí cao
vô thượng, mà là con đường tử vong. Không ngờ mọi người tranh nhau đi
chết. Vì đi chết không ngờ có thể đánh tới mức ngươi chết ta sống!
Trong mắt Quỷ Vương có sự trào phúng nói không ra lời.
- Vậy tại sao ngươi cũng muốn theo đuổi nó?
Âu Dương nhìn Quỷ Vương. Hắn không hiểu, đã biết rõ là một con đường chết, tại sao Quỷ Vương còn muốn theo đuổi?
- Bởi vì tử vong chỉ là suy đoán. Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, ta
cũng muốn đánh cược. Ta không giống với ngươi và Chiến Vương. Các ngươi
tu chính là phương pháp thánh chiến, thoát khỏi thiên địa. Cho dù các
ngươi không đi tranh đoạt, sẽ có một ngày các ngươi thể thoát khỏi tất
cả. Còn ta... Ta chỉ có thể đặt cược vào chí cao vô thượng hư vô mờ mịt
kia. Cho dù điều ta theo đuổi chính là một con đường tử vong, nhưng ta
lại không hối hận...