Nhưng đệ tử Vạn Tiên sơn không thể tha thứ một người, đó chính là Âu
Dương, thủ phạm mọi chuyện! Nếu như không phải hắn ở Mê Hồn Hải làm mưa
làm gió khiến hai Đại Đế Đạm Thai gia mất đi thì sao Đạm Thai Kha xuất
hiện tại đây? Nếu không phải bởi vì Âu Dương thì thái thượng trưởng lão
làm sao nguyên khí đại thương, bị người bức đến dưới thành không thể
không đốt hồn huyết chiến?
Tất cả đều bởi vì Âu Dương mà ra. Có thể nói lúc này đệ tử Vạn Tiên sơn hận Âu Dương, hận hung thủ này thấu xương.
Thời gian bốn ngày chớp mắt qua đi, trước sơn môn Vạn Tiên sơn các đệ tử lưu luyến quỳ lạy Vạn Tiên sơn. Hôm nay dù rời đi nhưng mỗi đệ tử đều tin
tưởng tương lai họ sẽ lại cai quản non sông này.
Lỗ Tu và tất cả trưởng lão đứng trước Cung Phụng đường, họ đang chờ Bạch Hủ Minh đi ra cùng họ lên đường.
- Sư huynh! Năm ngày sắp tới, chúng ta nên đi.
Lỗ Tu nói đến chữ đi thì trong mắt tràn đầy đau đớn.
Trong Cung Phụng đường không có hồi âm, nhưng mọi người cảm ứng được Bạch Hủ
Minh còn ở bên trong, lão không nói chuyện là vì lưu luyến hơn bất cứ
ai, lão yêu thích Bạch Hủ Minh hơn bất cứ ai.
- Sắp phải đi sao? Liệt tổ liệt tông, tội nhân Bạch Hủ Minh không giữ gìn được cơ nghiệp mấy vạn năm của Vạn Tiên sơn...
Cuối cùng Bạch Hủ Minh cúi đầu trước các pho tượng liệt tổ liệt tông. Bạch
Hủ Minh vốn định cùng Vạn Tiên sơn sống chết, nhưng lão biết không thể
làm vậy.
Dù sao sinh ra một cường giả ý chí viễn cổ quá khó khăn, nếu như lão chết rồi, Âu Dương không thể đạt thành thì sao? Cho nên
Bạch Hủ Minh không thể chết, lão phải giữ lại mạng sống tính toán cho
tương lai. Bạch Hủ Minh biết không thể chờ lâu hơn, vì thời gian sắp đến rồi. Nếu trong năm ngày không rời đi thì Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai Kha
sẽ không tha cho lão.
Bây giờ cách kỳ hạn năm ngày chỉ còn lại nửa ngày cuối, mình cũng nên đi thôi.
Bạch Hủ Minh mở cửa Cung Phụng đường, nhìn sư đệ và các trưởng lão đứng bên ngoài chờ đợi.
Bạch Hủ Minh cười cười nói:
- Đi thôi.
Một tia chớp đen xẹt qua không trung hướng tới Vạn Tiên sơn chạy nhanh như
bay. Mặc dù cách Vạn Tiên sơn còn vạn dặm nhưng Thần Sư Chi Nhãn của Âu
Dương có thể thấy Vạn Tiên sơn biến đổi.
Ngọn núi vốn tú lệ bị tàn phá, dù Thông Linh Hải lại hội tụ nhưng dấu vết bị sóng lớn gột rửa còn có thể thấy rõ.
Vạn Tiên sơn hộ sơn đại trận đã bị công phá, các đệ tử Vạn Tiên sơn quỳ
trước sơn môn! Đây là tình cảnh đầu tiên Âu Dương thấy ở Vạn Tiên sơn.
- Thật sự xảy ra chuyện!
Âu Dương nhìn thấy cảnh tượng này thì lòng run lên, hắn dùng tốc độ nhanh
nhất vọt hướng Vạn Tiên sơn. Âu Dương không biết Bạch Hủ Minh trấn giữ
Vạn Tiên sơn tại sao bị người ta đánh thành như vậy. Không lẽ Bạch Hủ
Minh bị thương? Âu Dương thầm nghĩ, hắn không hề biết chuyện liên quan
Bạch Hủ Minh bị thương.
Sau khi Âu Dương được Bạch Hủ Minh cứu ra thì lão rời đi, từ đó hắn không có liên lạc gì với Vạn Tiên sơn, cho
nên chuyện lão vì giữ gìn hắn không tiếc tự tổn thương tu vi hắn chưa
từng nghe nói, không hay biết.
Xa ngoài vạn dặm Âu Dương chớp mắt đến ngay. Lúc này trước sơn môn Vạn Tiên sơn ầm ĩ tiếng khóc, đương
nhiên có người khóc mệt mỏi rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn mấy chục
vạn người phủ kín sơn môn Vạn Tiên sơn, Âu Dương không biết trong lòng
mình đến tột cùng có cảm giác gì. Âu Dương biết, cách duy nhất tìm hiểu
chuyện gì đã xảy ra chính là đi tìm Bạch Hủ Minh để hỏi.
Ngoài
Vạn Tiên sơn hai ngàn dặm, Đạm Thai Kha và Khúc Hướng Tiền nhìn Vạn Tiên sơn như vậy, mặt lộ nụ cười. Họ biết từ hôm nay trở đi Vạn Tiên sơn
thật sự đi xuống thần đàn.
- Đạm Thai huynh, tại sao không chọn giết chết Bạch Hủ Minh?
Khúc Hướng Tiền biết muốn giết Bạch Hủ Minh lúc này là tốt nhất, dù cường
giả ý chí viễn cổ như lão không thể giết, nhưng nếu hai người liên hợp
đến lão không thể phản kháng, khi đó cũng không phải không thể giết chết lão.
- Bạch Hủ Minh là dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Coi như Chiến Đế tạm thời mắc cạn thì hắn vẫn là Chiến Đế, muốn giết hắn, không chừng ngược lại hai chúng ta đều đền mạng.
Có chút bí mật Khúc Hướng Tiền không biết nhưng Đạm Thai Kha thì hiểu rõ.
- Các đời liệt tổ liệt tông Vạn Tiên sơn ở Cung Phụng đường không đơn
giản, ở đó phong ấn một tia lực lượng của tất cả cường giả Vạn Tiên sơn. Xua đuổi Vạn Tiên sơn ít nhất khiến họ có tia hy vọng, cảm thấy còn có
thể trở về, không cùng ngươi ngọc thạch câu phần. Nhưng nếu ngươi muốn
đuổi tận giết tuyệt, vậy thì Vạn Tiên sơn chắc chắn sẽ kích động toàn
Cung Phụng đường, nhiều lực lượng cùng xông ra, coi như là ngươi với ta
cũng khó thoát chết.
Đạm Thai Kha không hề ngu ngốc, ban đầu lúc
phát hiện Cung Phụng đường gã liền biết, Cung Phụng đường và Bách Binh
các Đạm Thai gia bọn họ có điểm giống nhau, đều là điểm cuối ngọc thạch
câu phần.
Nếu ai muốn đuổi tận giết tuyệt Vạn Tiên sơn thì người
Vạn Tiên sơn tuyệt đối sẽ kích phát điểm nóng này đưa những kẻ đó về
chầu trời.
- Thì ra là vậy.
Khúc Hướng Tiền gật gù, thiên
cung cũng có chỗ như vậy, chẳng qua lúc đầu gã không nghĩ đến, giờ nghe
Đạm Thai Kha nói thì cảm thấy nếu thật sự đuổi tận giết tuyệt Vạn Tiên
sơn, vậy hai người sợ là sẽ chết chắc.
Đạm Thai Kha nói, mặt mang nụ cười âm độc:
- Ban đầu ngươi dùng thủy long muốn hủy đi Thông Thiên phong thì ta đã
muốn khuyên ngươi. Chỗ khác hủy được chứ Thông Thiên phong thì tuyệt đối không được đụng vào, một khi Thông Thiên phong bị hủy, vậy thì Vạn Tiên sơn sẽ phát cuồng.
Các trưởng lão nâng Bạch Hủ Minh, lúc này lão mất cả năng lực bay, chỉ có được Lỗ Tu nâng thì mới miễn cưỡng bay được.
Tốc độ đoàn người rất chậm, dường như họ muốn nhìn Vạn Tiên sơn lần cuối.
Khi họ sắp đến sơn môn Vạn Tiên sơn thì Bạch Hủ Minh bỗng ngẩng đầu.
Mặc dù lực lượng biến mất nhưng ý chí còn đó, Bạch Hủ Minh trợn to mắt nhìn chân trời, ngón tay chỉ ra xa, há hốc mồm không nói nên lời.
- Sư huynh? Sư huynh làm sao vậy?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh lộ vẻ giật mình đến thế, suy nghĩ đầu tiên là Đạm
Thai Kha, Khúc Hướng Tiền đến. Nhưng Lỗ Tu phát hiện vẻ mặt Bạch Hủ Minh không hoàn toàn là giật mình, còn có vui mừng.
Một đám trưởng lão vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Thái thượng trưởng lão làm sao vậy?
- Hai năm! Chỉ hai năm hắn đã trở lại!
Bạch Hủ Minh chỉ phía xa. Các trưởng lão đưa mắt nhìn chân trời, có tia chớp đen xẹt qua không trung, xé nát đám mây bắn hướng bên này.
Cái...cái này không phải là yêu khí! Đây là cái gì?
Lỗ Tu nhìn phương xa tia chớp bay đến, gã cảm giác rõ ràng đó không phải
yêu khí, thậm chí không tính là linh nguyên. Loại cảm giác này rất giống với khi Bạch Hủ Minh sử dụng ý chí trung hậu, lực lượng viễn cổ.
Bạch Hủ Minh nhìn phương xa, nói:
- Đây là lực lượng Thần Sư.
Mặc dù là Bạch Hủ Minh cũng không ngờ rằng Âu Dương nhanh trở về đến vậy, còn mang theo lực Thần Sư quay lại.
- Lực...lực Thần Sư!
Nếu là người khác nói ra lực Thần Sư thì có lẽ các trưởng lão này sẽ cười
cười, nhưng Bạch Hủ Minh chính miệng nói thì họ chắc chắn tin tưởng.