Viên Thiệu Nhất lắc đầu thở dài.
Bản thân Viên Thiệu Nhất không
có hài tử. Đứa cháu trai duy nhất này trên căn bản đã được hắn xem như
con mình. Nhưng nhìn thấy đứa cháu trai do một tay mình nuôi lớn từ nhỏ
nhưng lại suy nghĩ thiển cận như vậy, Viên Thiệu Nhất cảm thấy rất đau
lòng! Hắn như vậy bảo mình làm sao có thể yên tâm nhắm mắt giao vị trí
trưởng thôn vào trong tay cháu trai này đây?
- Nhị thúc.
Nghe thấy Viên Thiệu Nhất nói như thế, Viên Chính lập tức hiểu ra. Đúng như
lời Viên Thiệu Nhất đã nói. Hiện tại bọn họ có Âu Dương tọa trấn, sơn
phỉ không dám tới. Nhưng nếu như Âu Dương đi, không phải bọn họ sẽ lại
mặc cho người ta hiếp đáp sao?
Trong gian nhà tranh, Âu Dương nằm trên một cái giường cỏ. Hắn ngẩng đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Khi
dựng gian nhà tranh này tại, Âu Dương cố ý lưu lại một cánh cửa áp mái
như thế, để Âu Dương có thể nằm ở trên giường nhìn ra bầu trời.
- Bầu trời sao ở đây không giống như ở quê ta. Có thể vào lúc này mấy người bằng hữu ở quê ta cũng đang ngắm sao trời cũng nên!
Cũng không biết tại sao, từ sau khi Sở Yên Nhiên chết, Âu Dương cảm thấy rất thương tâm. Hắn thậm chí có chút hối hận tại sao mình lại trở lại thế
giới này, cuốn vào trong những phân tranh như vậy.
Nếu như mình
không trở về đến thế giới này. Nếu như mình chỉ sống trong thế giới này. Nếu như không tu luyện phương pháp thánh chiến kia, tuy rằng sinh mạng
cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy!
- Kẽo kẹt.
Ngay khi Âu Dương thở dài, cửa phòng của hắn bị người ta mở ra. Viên Thiệu
Nhất đứng ở trước cửa nhà của Âu Dương, vẻ mặt đầy áy náy. Viên Thiệu
Nhất tin chắc Âu Dương nhất định đã biết được những lời người dân trong
thôn nói trong thời gian gần đây. Sở dĩ Âu Dương không nổi giận hẳn là
do nể mặt mình.
Thật ra Viên Thiệu Nhất đã đoán đúng. Nếu như
không phải bởi vì lúc trước Viên Thiệu Nhất đã nói mấy lời đánh thức Âu
Dương, với tính cách của Âu Dương căn bản sẽ không quan tâm với sự sống
chết của mấy người này. Sợ là hắn đã sớm rời khỏi thôn này từ lâ.
- Viên lão bá!
Âu Dương nhìn thấy Viên Thiệu Nhất tỏ ra đau khổ như vậy, hắn liền từ trên giường ngồi dậy. Nói thật Âu Dương vẫn rất biết ớn đối với Viên Thiệu
Nhất. Nếu như không phải Viên Thiệu Nhất nói cảnh tính Âu Dương, có lẽ
Âu Dương sẽ tiếp tục đi trên lối rẽ đó. Có thể hiện tại hắn đã bị Trịnh
Tú Nhi chơi đùa đến chết.
- Âu Dương. Người trong núi này không hiểu chuyện. Có một số việc lão hủ tin tưởng ngươi vẫn có thể hiểu rõ!
Khi Viên Thiệu Nhất nói chuyện Âu Dương chợt vung cánh tay lên. Không ngờ
một bình nước chè xanh hình thành theo ý niệm của Âu Dương. Viên Thiệu
Nhất nhìn thấy hành động của hắn kinh ngạc không nói lên lời. Thủ pháp
sáng tạo như vậy, người bình thường tuyệt đối không thể làm được. Thậm
chí trong ấn tượng của Viên Thiệu Nhất. Cho dù là những Tiên đế tiên tôn tuyệt đối cũng không thể làm được như vậy.
Viên Thiệu Nhất cảm
thấy rất có lỗi đối với chuyện xảy ra gần đây. Dù sao gần đây những
người sống trong thôn đều lén lút bàn luận nói cái gì Âu Dương cũng
giống như đám sơn phỉ kia ham muốn bảo vật của lão tổ tông.
Viên
Thiệu Nhất biết, Âu Dương hẳn rất phiền muộn về chuyện này. Lúc trước
khi mình gặp được Âu Dương, dáng vẻ của Âu Dương thất hồn lạc phách
tuyệt đối không thể là giả vờ được. Đó rõ ràng là dáng vẻ chỉ xuất hiện
khi một người tâm tư rối loạn. Lúc trước bởi vì mình tìm thấy Âu Dương
như vậy, nên Âu Dương mới có thể nhận lời giúp mình.
Ban đầu mình kéo người ta đến đây, người ta hoàn toàn có thể nói là nghĩa vụ hỗ trợ. Đến bây giờ lại thành Âu Dương có thẻ có mưu đồ khác. Điều này bảo Âu
Dương làm sao chịu nổi, bảo Viên Thiệu Nhất làm sao chịu nổi...
- Không sao đâu Viên lão bá. Chuyện gần đây, trong lòng Âu Dương đều biết rõ ràng. Âu Dương không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi.
Âu
Dương chỉ khẽ mỉm cười. Đừng nói là trong sơn thôn nhỏ này, ngay cả
trong xã hội văn minh trước kia cũng sẽ có sơn thôn lạc hậu như vậy. Nói không chừng người ở đó nói còn độc địa hơn những người ở đây.
- Ôi... Âu Dương tiểu ca, ngươi có thể nghĩ như vậy trong lòng lão hủ coi như cũng dễ chịu một chút!
Viên Thiệu Nhất nhìn Âu Dương liếc mắt một cái với vẻ cảm kích. Hôm nay Viên Thiệu Nhất đặc biệt tới đây chính là muốn giải thích rõ với Âu Dương,
tránh cho Âu Dương lại hiểu lầm điều gì.
- Viên lão bá, thật ra ta có một vấn đề vẫn muốn hỏi một chút!
Âu Dương rót cho Viên Thiệu Nhất một chén nước chè xanh sau đó nói.
- Tiểu ca có cái gì thì nói cái đó. Lão hủ biết gì nói nấy tuyệt không giấu diếm.
Viên Thiệu Nhất rõ ràng cũng học quá vài thứ, bằng không không thể nào nói ra những lời như thế được.
- Thật ra cũng không có gì. Đây hoàn toàn chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ.
Âu Dương biết, nếu những lời này truyền ra ngoài có lẽ mình sẽ càng giống như có ý đồ riêng.
- Tiểu ca có cái gì thì nói cái đó. Tâm tư của tiểu ca thế nào lão hủ tự nhiên đã biết. Cho nên cũng không cần suy nghĩ nhiều!
Viên Thiệu Nhất hoàn toàn tin tưởng Âu Dương.
- Trong Loạn Thạch Cốc này rốt cuộc chôn dấu bí mật gì. Cái Vấn Tâm Thạch rốt cuộc là cái gì vậy?
Âu Dương hỏi những này hoàn toàn chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ, căn bản
cũng không có suy nghĩ khác. Dù sao cho dù Vấn Tâm Thạch là thần khí đối với Âu Dương thì có ý nghĩa gì? Thứ Kiêu Cung chính là thánh khí. Nhưng Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương liền giống như một phàm binh. Âu Dương chưa bao giờ thật sự vận dụng thánh binh lực của Thứ Kiêu Cung.
- Ôi... Tiểu ca, chuyện liên quan với Loạn Thạch Cốc này cho dù là lão hủ cũng biết rất ít. Viên gia thôn này đời đời sinh sống ở đây. Nhưng xưa
nay chưa từng có người nào thật sự tiến vào trong Loạn Thạch Cốc. Bởi vì nghe đồn Loạn Thạch Cốc chính là nơi tổ tiên chúng ta an nghỉ.
iên Thiệu Nhất giới thiệu sơ qua một chút về Loạn Thạch Cốc.
- Ồ? Chưa bao giờ có người đi vào sao?
Âu Dương không tin thật sự không có người đi vào. Dù sao Viên gia thôn
sống đời đời ở đây. Chẳng lẽ nói từ trước đến nay chưa từng xuất hiện
người nào vì hiếu kỳ mà tiến vào bên trong sao? Điều này hiển nhiên
không phù hợp Logic..
- Ôi...
Viên Thiệu Nhất lại thở dài một hơi nói:
- Thật sự có người đi vào. Tuy nhiên có người đi vào, nhưng lại có rất ít có thể đi ra.
- Vậy người đi ra miêu tả nó thế nào?
Âu Dương càng thêm tò mò. Mơi an nghỉ của tổ tông mình, nhưng đời sau của mình đi vào lại có nguy hiểm sao?
Địa phương nguy hiểm như mộ của Yêu tổ, đối với huyết mạch yêu tổ như Bạch
Tinh cũng không có uy hiếp gì. Phải biết rằng lúc trước nếu như một mình Bạch Tinh đi vào nói không chừng cũng không gặp nguy hiểm gì. Những
người khác hoàn toàn chỉ là làm nền. Có thể nói đều do Tháp Khắc tính
kế, bằng không sao có thể có nhiều người như vậy.
- Phát điên!
Viên Thiệu Nhất bỗng nhiên nói ra hai chữ như vậy, khiến Âu Dương vô cùng
sửng sốt. Phát điên? Phần lớn người đi vào, không đi ra được. Còn người
đi ra được đều phát điên? Chuyện này thực sự quá kỳ quái!