- Trịnh nguyên soái!
Âu Dương đi tới bên dưới thành. Hắn xoay
người từ trên ngựa nhảy xuống, quay về phía Trịnh Công Danh chắp tay
chào. Tuy rằng chiến tranh đã kết thúc, nhưng Âu Dương vẫn gọi Trịnh
Công Danh là nguyên soái.
- Người nào đang đứng bên dưới thành!
Trên mặt Trịnh Công Danh mang theo ý cười. Tuy nhiên nụ cười của hắn hết sức âm hiểm. Lúc này hắn đã nghĩ kỹ, trừ phi Âu Dương chịu cúi đầu nhận
sai, bằng không hắn tuyệt đối không thể nào mở cửa thành. Mà với hiểu
biết của hắn đối với gia hoả Âu Dương này, hắn không cho rằng người trẻ
tuổi này sẽ chịu cúi đầu.
Nói không chừng ngày hôm nay hắn giận
dữ rút mũi tên bắn mình. Nếu như Âu Dương thật sự dám ở trước Trấn Yêu
Thành rút tên ra, vậy hắn hoàn toàn có lý do để đánh chết Âu Dương ngay
tại chỗ!
- Trịnh nguyên soái, từ khi chia tay đến nay mới một tháng, lẽ nào nguyên soái lại không nhận ra Âu Dương sao?
Biểu hiện của Âu Dương vẫn rất khiêm tốn. Lúc này hắn thật sự muốn tỏ ra khí phách. Nhưng muốn khí phách, ngươi phải có lực. Bọn họ rõ ràng không đủ lực.
- Ai nha, ta còn tưởng là ai! Hóa ra là tiểu tử thích đùa
nghịch với mũi tên trên chiến trường sao? Bây giờ chiến tranh đã kết
thúc, ngươi dẫn người đến Tây Kỳ ta hẳn là muốn khiêu chiến phải không?
Trịnh Công Danh biết rõ ràng Âu Dương là người dẫn đầu đội tham dự hội võ tứ
quốc, nhưng hắn cố ý muốn gây khó dễ, tất nhiên có thể không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy.
- Nguyên soái hiểu lầm. Lần này Âu
Dương may mắn trở thành người đại diện của phía Đại Vận tham gia hội võ
tứ quốc. Ta dẫn theo mười một tinh anh trẻ tuổi của Đại Vận đến đây,
chính là để tham gia hội võ tứ quốc lần này!
Trong lòng Âu Dương đã sớm chửi hết mười tám đời tổ tông của Trịnh Công Danh.
Trịnh Công Danh đứng ở trên thành. Thật ra hắn sỉ nhục tới như vậy, Âu Dương
vẫn tỏ ra không hề tức giận. Đến lúc này sát ý trong lòng hắn đối với Âu Dương càng đậm. Một thiên tài kiêu ngạo trùng thiên không đáng sợ.
Nhưng một thiên tài biết chịu đựng lại rất đáng sợ.
- Hừ hừ, hội
võ tứ quốc, Đại Vận đều là do Lăng Thiên hoặc Sở Tương Hợp dẫn đầu.
Ngươi chỉ một hậu bối cũng dám tự xưng là người dẫn đầu. Thực sự là
khoác lác!
Trịnh Công Danh nói rất khó nghe. Đừng nói là Âu Dương, cho dù là đội viên phía sau hắn cũng nghiến răng nghiến lợi.
Tại Đô Thành, mỗi người bọn họ đều là nhân vật được người coi trọng. Lúc
nào lại bị người ta nhốt ở ngoài thành không cho vào như vậy? Tuy nhiên không chờ bọn họ có hành động, Âu Dương đã dùng tay làm động tác ra
hiệu bọn họ phải nghe theo hắn.
- Trịnh nguyên soái, ngài chính
là quý tộc hoàng tộc. Theo cách nói của ngài, Âu Dương chẳng qua chỉ là
một hậu bối. Tại sao nguyên soái lại phải khổ tâm gây khó dễ với Âu
Dương như vậy?
Âu Dương thực sự bỏ hết vốn liếng. Với tính cách
của hắn, nếu như không phải ngày hôm nay không có biện pháp khác, hắn
sao có thể chịu tự xưng là hậu bối?
Tuy rằng đầu lưỡi nói như
vậy, nhưng trong lòng Âu Dương đã hận Trịnh Công Danh thấu xương. Hắn
đang suy nghĩ, nếu như lần này có cơ hội tiến tới lục giai, dù như thế
nào cũng phải nghĩ cách đùa chết tên hồ ly Trịnh Công Danh này.
- Ha ha ha ha... Được! Nếu ngươi đã nói tới mức này, vậy ta cũng không muốn bắt nạt một hậu bối như ngươi nữa! Mở cửa thành!
Tuy rằng Trịnh Công Danh đang cười, trên thực tế trong lòng hắn đang suy nghĩ, phải làm sao mới có thể giết chết Âu Dương?
- Đa tạ!
Nhìn cửa thành từ từ mở ra, Âu Dương thoáng cười. Hắn vốn tưởng rằng Trịnh
Công Danh còn muốn gây khó dễ một hồi. Không ngờ được Trịnh Công danh
lại mở cửa thành. Điều này tốt hơn nhiều so với dự liệu của Âu Dương.
- Đội trưởng! Ngươi cần gì phải ăn nói khép nép với một con chó giữ cửa như vậy?
Tiêu Vân Cận nắm chặt nắm đấm. Ánh mắt hắn nhìn về phía Trịnh Công Danh đầy tức giận.
- Đừng nói lung tung. Nơi này không phải là Đại Vận. Ở đây tất cả phải
nhún nhường một chút. Tuyệt đối không nên gây ra xích mích.
Âu
Dương vẫn rất giữ bình tĩnh. Trịnh Công Danh không phải rất trâu bò sao? Lúc trước hắn đã nghe ngóng. Thông thường đội ngũ Tây Kỳ tham gia hội
võ đều là Lục Tiên và Huyễn Thuật Sư. Bọn họ lấy đấu pháp huyễn trận của Huyễn Thuật Sư đã xưng hùng một thời.
Âu Dương không sợ nhất
chính là Huyễn Thuật Sư. Hội võ tứ quốc lần này, Âu Dương đã quyết định. Đối tượng đầu tiên hắn muốn khai đao chính là Tây Kỳ! Ngươi cứ ngông
cuồng đi. Chờ lão tử giết hết thế hệ trẻ tuổi của nước ngươi trong hội
võ tứ quốc, đến lúc đó xem ngươi còn trâu bò được nữa không.
Mười hai người không cưỡi ngựa, mà dắt ngựa đi bộ tiến vào Trấn Yêu Thành.
Lúc này ánh mắt của binh sĩ đứng hai bên cửa thành nhìn về phía bọn họ
đều tỏ vẻ khinh thường. Rất rõ ràng bọn họ khinh thường chuyện Âu Dương
tự xưng hậu bối.
- A, Xem ta nhìn thấy ai đây? Đây không phải là con rùa đen rút đầu sao?
Một giọng nói có chút quái gở bỗng nhiên truyền ra. Âu Dương đưa mắt nhìn
tới. Chỉ thấy lúc này Trịnh Đan Đằng đang đứng ở phía sau cửa thành. Bên cạnh hắn có khoảng chừng hai mươi mấy người. Trên người những người này đều có sóng linh nguyên chấn động không tầm thường, Âu Dương cảm ứng
một chút. Những người này hẳn đều là cường giả tứ giai hoặc là ngũ giai. Từ tuổi và vẻ thù địch trên mặt bọn họ, Âu Dương hiểu rõ, hẳn những
người này là tuyển thủ tham gia hội võ tứ quốc lần này. Còn bọn họ thuộc về phương nào, tạm thời vẫn chưa biết được.
- Ha ha ha, hậu bối! Người Đại Vận đều là hậu bối!
Trịnh Đan Đằng và đám người ở bên cạnh không ngừng nhấn mạnh hai chữ hậu bối.
- Hậu bối thì thế nào? Một hậu bối cũng có thể bắn ngươi thành con nhím!
Âu Dương còn chưa mở miệng, Lưu Hồng Xương đã không nhịn được nói. Đối với cách làm của Âu Dương, tuy rằng hắn có thể lý giải, nhưng trong lòng
vẫn cảm thấy không thoải mái. Nhưng vừa nãy bọn họ thực sự không có cách nào khác. Hiện tại nếu đã vào thành, người này còn dám hung hăng càn
quấy, đây không phải là tự tìm sỉ nhục sao?
- Ngươi...
Từ
nhỏ đến lớn, Trịnh Đan Đằng mất mặt nhất chính là lần trước, khiêu chiến trước trận bị Âu Dương bắn thành con nhím. Đối với sỉ nhục lần đó, hắn
vẫn muốn tìm cơ hội để trả thù. Nhưng không ngờ bây giờ Lưu Hồng Xương
lại mở miệng dùng chuyện này để khiêu kích hắn. Hắn liền biến sắc.
- Thế nào ? Chẳng lẽ Tây Kỳ các ngươi ỷ vào mình là chủ nhà, muốn giết chết tất cả chúng ta trước sao?
Lưu Hồng Xương biết, từ giây phút bọn họ đi vào thành thị này, bọn họ đã an toàn. Chỉ cần bọn họ không chủ động ra tay, cho dù Tây Kỳ bá đạo hơn
nữa cũng tuyệt đối không dám chủ động đánh giết bọn họ. Bằng không Sở
Tương Hợp nhất định sẽ đến Tây Kỳ bọn họ đi dạo.
- Ta không thèm múa mép khua môi với đám người Đại Vận các ngươi. Tất cả chờ gặp trong trận đi!
Mắt Trịnh Đan Đằng lóe lên một tia sắc bén. Nghĩ tới chuyện hội võ được đặt tại Tỏa Yêu Tháp, hắn đã xem bản đồ Tỏa Yêu Tháp rõ như lòng bàn tay.
Trong khi đó người của Đại Vận lại hoàn toàn không hiểu gì về Tỏa Yêu
Tháp này. Hắn không tin những gia hoả này có thể bay lên trời.
-
Đúng! Múa mép khua môi không có tác dụng. Chúng ta không giống như những người khác, tận dụng một vài thủ đoạn để có thêm lời cầu khẩn!
Tiêu Vân Cận cũng mở miệng. Đương nhiên hắn muốn ám chỉ chuyện Trịnh Công
Danh đóng cửa thành. Chuyện này Trịnh Công Danh làm vậy quả thật có chút không chính đáng.
- Ít nói lời vô nghĩa đi. Tất cả chờ tới ngày
mai sẽ rõ ràng. Trịnh huynh cần gì phải phí lời với một đám người sắp
chết như vậy!
Bên cạnh Trịnh Đan Đằng, một nam tử cường tráng cao ít nhất hai mét, khiêng một cái lang nha bổng, mở miệng ồm ồm nói.
Âu Dương nghe người này nói, hắn không khỏi chú ý quan sát người này.
Người này ít phải là ngũ giai. Từ vũ khí yêu hóa và khổ người của hắn,
Âu Dương liền hiểu rõ, đây tuyệt đối là một đối thủ có lực lượng mạnh
mẽ. Tuy nhiên đúng như người này đã nói, tất cả chờ tới ngày mai sẽ rõ.
Âu Dương thoáng nhìn về phía đám gia hỏa rõ ràng tới để gây sự kia. Hắn
cũng không muốn thu thập những gia hoả kia tại đây. Lúc này danh không
chính ngôn không thuận. Chỉ còn thời gian một ngày, hắn vẫn có thể chờ
được.
- Tất cả bình tĩnh cho ta. Một lát ta chạy về phía nào, các ngươi cứ thế đi theo ta. Tuyệt đối đừng tách ra!
Âu Dương quay về phía các đội viên nhẹ giọng nói. Hắn biết, đám người kia
không thể nào thả bọn họ qua dễ dàng như vậy. Nhìn những người này có
thể thấy, ít nhất phải có bảy, tám Huyễn Thuật Sư. Hơn nữa trên mặt mỗi người bọn họ đều không có ý tốt.