Yêu Cung

Chương 1130: Chương 1130: Cố ý lừa bịp






- Chúng ta biết!

Hai người đồng thời gật đầu, nhưng lúc này ánh mắt bọn họ nhìn Âu Dương đã có chút biến hóa, điều này có thể là vì hai người bọn họ đều minh bạch, nếu như bọn họ là Âu Dương, sợ rằng tuyệt đối không có khả năng sở hữu kết cục huy hoàng như Âu Dương.

- Ta không tin số phận, ta cũng không tin thất bại!

Âu Dương nhẹ nhàng uống một ngụm rượu hoa quế trước mặt, sau đó mỉm cười nói:

- Đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói, Thiên Vương là tồn tại không thể chiến thắng, điều này giống như trước kia rất nhiều người nói với ta, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành một tu luyện giả. Trong mắt rất nhiều người, chuyện ta trở thành tu luyện giả, cho dù là tu luyện giả nhất giai của tiểu thế giới là hy vọng xa vời! Nhưng kết cục thế nào? Trên thực tế ta muốn nói cho bọn họ, các ngươi đã nhìn lầm Âu Dương ta, ta mới là người sáng tạo ra kỳ tích!

- So với từ bỏ, không bằng trực diện chiến đấu với tất cả!

Âu Dương khẽ mỉm cười, trên mặt hắn có vẻ bình thản không nói nên lời, lúc này hắn lại một lần nữa tìm được cảm giác phấn chấn trước kia, loại cảm giác hắn đã mất đi rất lâu. Bắt đầu từ thời khắc hắn trở thành cường giả tranh nhau phát sáng với thiên địa, Âu Dương đã thoáng có chút lười biếng, thế nhưng hiện tại hắn lại một lần nữa tìm được cảm giác này, loại cảm giác kích động không chịu thua, dũng cảm đối mặt với khó khăn tiến lên phía trước.

- Ta đã từng nói với đội viên của ta, tin tưởng ta, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi đây! Lần đó ta đã thất tín, lần đó tất cả đội viên của ta đều chết ở một nơi kinh khủng. Sau này ta lại nói với sư phụ có ơn cứu mạng với ta, sư phụ tin tưởng ta, một ngày kia ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây! Lần đó ta lại thất tín, ta không mang hắn đi, ta mở mắt trừng trừng nhìn hắn hao hết sinh mệnh ngã xuống trước mặt ta. Lúc đó ta cũng từng hoài nghi bản thân, hoài nghi mình có phải thực sự có năng lực. Sau đó ta đi tới thế giới này, ta nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này. Một người được xưng tụng là Thần Tiễn như ta trước mặt một tiên nhân bình thường tựa hồ lại đánh mất sinh mệnh, nhưng những chuyện này cũng không thể khiến ta ngã gục. Sau khi trải qua tất cả, ta hiểu được, trên thế giới này đã không còn cái gì có thể khiến ta ngã xuống! Nếu như có, vậy chỉ có mình ta!

Âu Dương nắm tay, ánh mắt hắn nhìn về hướng thiên đình ở phía xa, lúc này hắn không hề e ngại Thiên Vương gì đó, hắn có can đảm trực diện tất cả.

Nhưng khi ánh mắt của Âu Dương tản phát ra, trên mặt hắn lại xuất hiện một nụ cười, sau đó hắn nhìn Lục Nhân Đinh còn đang ở bên kia uống rượu, nói với hai bằng hữu:

- Chúng ta bị lừa rồi!

- Như vậy là sao?

Hai người không rõ tại sao Âu Dương lại bỗng nhiên thay đổi nhanh như vậy, một khắc trước còn đang chống lại số phận, một khắc sau lại nói mình bị lừa.

- Thiên Vương chưa sống lại, chỉ có điều thiên đình đã dùng phương thức chúng ta từng sử dụng đả kích lòng tin tất thắng của chúng ta.

Âu Dương lại khôi phục khẩu khí bình thản, loại cảm giác này nhìn qua khác biệt rất lớn với một khắc trước đó, thế nhưng bản thân Âu Dương minh bạch, hắn kỳ thực đã tìm được cảm giác vô địch trước kia.

- Ngươi nói thiên đình cố ý lừa bịp?

Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên biết ý tứ Âu Dương muốn nói, hắn nhìn thoáng qua Âu Dương, từ biểu tình trên mặt Âu Dương, hắn nhìn ra Âu Dương không phải đang nói giỡn.

- Hừ hừ, thú vị thật, Khâu Vân Bình, hắn có thể đã tính đến chúng ta sẽ tới nơi này, cho nên dùng một số người thường truyền miệng ra tin tức như vậy. So với thiên đình tự mình mở miệng nói ra, cách này có giá trị hơn, đáng tiếc hắn quá coi thường chúng ta!

Âu Dương loại uống một ngụm rượu. Nếu như vừa rồi hắn thực sự tin tưởng hoặc là thực sự sợ hãi, như vậy ba người bọn họ có thể đã len lén bỏ chạy, sau đó thiên đình chỉ cần làm ra một động tĩnh nho nhỏ là có thể triệt để hù dọa bọn họ, để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, như vậy cũng làm cho thiên đình tranh thủ được thời gian, đợi Thiên Vương thực sự sống lại.

Nhưng bọn hắn căn bản không ngờ, đối mặt với áp lực cực lớn là Thiên Vương, Âu Dương lại một lần nữa hoàn thành lột xác, chống chọi với áp lực cực lớn, trực tiếp dùng Quan Tâm Chiến Ý của mình quan sát thiên đình. Vừa nhìn Âu Dương đã xác định, Thiên Vương căn bản không ở trong thiên đình. Nếu như Thiên Vương thực sự ở nơi đó, như vậy nhận biết của Âu Dương sẽ bị bắt được, có lẽ lúc này toàn bộ Nam Tiên thành phỏng chừng đã hoàn toàn bị lực lượng của Thiên Vương triệt để hủy diệt. Lúc này phỏng chừng đã trình diễn tràng diện tam đại cường giả tiên giới đối kháng với Thiên Vương.

Nhưng nhận biết của Âu Dương lại không thu hút Thiên Vương, điều này đã nói rõ tất cả. Thiên Vương căn bản không phải thực sự sống lại, nhưng thiên đình dùng một số thủ đoạn lừa bịp, cố ý kéo dài thời gian đợi Thiên Vương sống lại mà thôi.

- Cẩu tặc Khâu Vân Bình muốn hù chết lão tử!

Ngụy Bỉnh Dập hiển nhiên cũng thở dài một hơi, nhưng hắn có chút cảm giác tự lừa dối mình. Dù sao cho dù hiện tại Thiên Vương chưa sống lại cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì một ngày nào đó hắn đi ra, trận đánh giữa Thiên Vương và tiên giới khẳng định cũng sẽ bạo phát. Cho nên bất luận như thế nào, một ngày nào đó Âu Dương cũng phải đối mặt với địch nhân cuối cùng này.

- Chúng ta có thể hù dọa thiên đình sợ tè ra quần, người ta đương nhiên cũng có thể làm như vậy.

Âu Dương thật ra không mắng chửi cái gì, dù sao uy hiếp lần này lại có công hiệu rất tốt với hắn, Âu Dương có một loại cảm giác, chờ sau khi hủy diệt thiên đình, mình nên rời xa trần thế. Trước khi Thiên Vương sống lại tìm kiếm xúc cảm cuối cùng thuộc về mình, để mình bước vào một bước cuối cùng.

Loại cảm giác này kỳ thực hiện tại đã xuất hiện trên người Âu Dương, Âu Dương hiện nay đã đạt được giai đoạn cực thịnh. Trước kia Âu Dương vẫn không rõ phải làm thế nào từ cực thịnh hoàn thành biểu hiện hóa đạo cuối cùng, hôm nay hắn đã minh bạch, đó chính là biểu hiện từ thần đến người.

Lấy thân hóa đạo, nghe ra có vẻ rất huyền bí, nhưng trên thực tế thì sao? Trên thực tế lại không kỳ bí như vậy. Tổng hợp lại những ngày Thiên Vương biến mất, Âu Dương cũng minh bạch, hắn minh bạch con đường cuối cùng Thiên Vương bước đi rút cuộc là con đường gì!

- Chờ giải quyết xong thiên đình ta sẽ rời khỏi!

Âu Dương nhìn hai gã đồng bọn bên cạnh, lời nói của hắn khiến hai người vừa sợ hãi Thiên Vương lại thêm một trận kinh hãi!

- Rời khỏi? Bế quan sao?

Bạch Tinh nhìn Âu Dương hỏi.

- Không! Vừa rồi trong nháy mắt ta đã tìm được con đường thông đến chí cao vô thượng!

Khi Âu Dương nói ra những lời này, Ngụy Bỉnh Dập và Bạch Tinh đều chấn kinh! Con đường thông đến chí cao vô thượng, đã bao nhiêu năm, bao nhiêu người tìm kiếm con đường này, lại đều ngã xuống trước mặt con đường này, hiện giờ Âu Dương lại nói với bọn họ hắn đã tìm được con đường thông đến chí cao vô thượng?

- Con đường đó là cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.