Sau khi bình tâm trở lại, trong nháy mắt Âu Dương lại khôi phục tâm tính sát thủ tàn khốc của mình, nhìn phệ hồn cuồn cuộn mà đến, Thứ Kiêu Cung của Âu Dương không ngừng kéo động, mũi tên trong tay hắn cấp tốc bay
ra, bắn về phía long đầu của phệ hồn.
- Vụt...
Cự trảo của Cốt Long từ trên không chụp xuống, một khắc trước khi móng vuốt của nó
giơ lên, chuẩn bị chụp xuống, Âu Dương đã hoàn thành di chuyển, xuất sắc hoàn thành phán đoán cận chiến lần đầu tiên với Cốt Long.
- Ầm... Ầm... Ầm...
Rung động không ngừng từ trong Thánh Thú Cốc truyền ra, lúc này đội ngũ của
Thiên Khung Nhai rốt cuộc không nhịn được đi tới cửa Thánh Thú Cốc nhìn
vào bên trong, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có thể làm cho phệ
hồn cuồng bạo như vậy, hơn nữa từ tiếng gầm rú đầu tiên đến bây giờđã
bốn năm phút đồng hồ, trong bốn năm phút này phệ hồn vẫn cuồng bạo gầm
rú, lẽ nào nói có người có thể chống đỡ với phệ hồn trong thời gian dài
như vậy.
Kinh Kha đi tới trước Thánh Thú Cốc, hắn cũng không có
gan tiến vào Thánh Thú Cốc, cho dù hắn là Huyễn Thuật Sư cũng tuyệt đối
không dám đụng vào huyễn trận bên trong. Đã có rất nhiều người chết
trong huyễn trận ở Thánh Thú Cốc, hắn không muốn trở thành người tiếp
theo, hơn nữa Thánh Thú Cốc kỳ thực cũng không lớn, cho dù đứng ở cửa
cốc cũng có thể nhìn thấy bên trong rút cuộc đang xảy ra cái gì.
- Hô...
Những tiếng hít khí lạnh đột nhiên từ phía sau Kinh Kha truyền đến, còn bản
thân Kinh Kha nhìn thấy tất cả mọi chuyện phát sinh trong cốc, cũng trực tiếp ngây người đứng tại chỗ.
- Chuyện... Chuyện này là thế nào?
- Làm sao... Làm sao có thể...
- Hắn là Thánh Thể sao?
- Hắn làm như thế nào?
Các loại nghi vấn nổi lên bốn phía, đám người của Thiên Khung Nhai đưa mắt
nhìn vào trong cốc, chỉ thấy một người mặc phục sức đệ tử Vạn Tiên Sơn,
tay cầm một cây chiến cung cổ quái, đang ở phía sau huyễn trận chiến đấu với phệ hồn long trời lở đất.
Cự trảo của phệ hồn phảng phất như có lực hủy thiên, mỗi lần đánh ra đều khiến đại địa run rẩy, ở trước
mặt cự trảo cự thạch thật giống như đậu hũ, không chịu nổi một kích.
Thế nhưng cự trảo cường lực như vậy lại hoàn toàn không thể tổn thương
người đó, mỗi lần cự trảo hạ xuống, người này giống như có thể biết
trước mau chóng né tránh.
- Điều này sao có thể! Phệ hồn chẳng lẽ là sủng vật của hắn?
Có người phát ra tiếng nghi vấn, nhưng lời hắn nói cũng không sai, chuyện
này xác thực quá quỷ dị. Trận chiến này giống như đã diễn luyện trước đó một trăm lần, móng vuốt của phệ hồn đập xuống chỗ nào, người này hình
như đều biết trước, lần nào hắn cũng dễ dàng né tránh, mặc dù hắn có vẻ
rất chật vật, thậm chí từđầu đến cuối đều không nhìn thấy hắn giật chiến cung cổ quái xạ kích phệ hồn, thế nhưng chỉ dựa vào công phu né tránh
đã có thể khiến đám đệ tử của Thiên Khung Nhai không biết nói gì.
- Ầm...
Hình như để chứng minh, ngay khi bọn họ vừa dứt lời, Cốt Long đột nhiên quét mạnh đuôi, Âu Dương né tránh không kịp bịđánh trúng, toàn thân trực
tiếp nện xuống nham bích, ngã nhào vào trong huyễn trận .
Mọi người đều đang tự hỏi, có phải tiểu tử này đã bị cái đuôi của Cự Long đập chết rồi hay không?
Nhưng hiển nhiên Âu Dương muốn để cho bọn họ thất vọng, vừa rồi toàn bộ tâm
tư của hắn đều đặt ở việc né tránh móng vuốt, quên mất còn có cái đuôi,
cho nên lúc đó hắn thật sự không còn chỗ nào để trốn, cũng may cuối cùng khi cái đuôi quét tới, hắn đã chắn Thứ Kiêu Cung ở trước người, lực
quét ngang cường đại chỉ quét lên Thứ Kiêu Cung, chứ không trực tiếp
trúng lên thân thể của hắn.
Thế nhưng cho dù như vậy, lực lượng
lần này cũng khiến hắn chấn động, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng phun
máu, nhưng Âu Dương căn bản không để ý đến mình, cả người hắn bỗng nhiên nhảy về phía sau, rất nhanh nhảy vào trong huyễn trận .
Trong
nháy mắt thân hình của hắn chui vào trong huyễn trận, móng vuốt khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp phá nát vị trí mặt đất chỗ Âu Dương vừa đứng, vô số đá vụn hỗn loạn bay ra.
Phệ hồn hình như rất
kiêng kỵ huyễn trận, nó điên cuồng rống to, cái đuôi điên cuồng quẫy
múa. Trong lúc nhất thời đá vụn bay loạn, vô số đại thụ và hoa cỏ bị phá hư không còn.
Âu Dương nằm bò vào trong trung tâm của huyễn
trận, miệng hắn còn đang chảy máu, lực quét vừa rồi khiến hắn cảm thấy
giống như mình bị một đoàn xe lửa chạy cấp tốc hung hăng đụng trúng. Hắn vội vàng đưa Thứ Kiêu Cung ra trước mắt, nhìn thấy Thứ Kiêu Cung, Âu
Dương rốt cuộc thở dài một hơi.
Lần này Thứ Kiêu Cung chống đỡ cũng không bị hao tổn, đây có thể là tin tức tốt nhất hôm nay.
- Trời đất... Cái này cũng không giết chết được gia hỏa này? Rốt cuộc ai mới là phệ hồn?
Đội ngũ Thiên Khung Nhai sớm đã bị Âu Dương làm cho phát điên.
Đơn thương độc mã sát nhập Thánh Thú Cốc, hoàn toàn xem thường bất cứ huyễn trận nào, đại chiến với phệ hồn trong Thánh Thú Cốc bốn năm phút, cuối
cùng bị thánh thú bắn trúng trốn vào trong huyễn trận không chết...
Chuyện này còn có thiên lý nữa không?
- Lại là Vạn Tiên Sơn!
Chẳng lẽ Vạn Tiên Sơn là nơi thiên tài tập trung? Đoàn đội Vô Địch vừa
xuất hiện, hiện tại lại xuất ra một kẻ biến thái có thể một mình chiến
đấu với thánh thú!
Đám người này đã hoàn toàn bị chấn động, nhìn
Âu Dương ung dung ngồi trong huyễn trận dưỡng thương, bọn họ thật sự
không biết nói gì.
Kinh Kha vừa nhìn Âu Dương, vừa lắc đầu nói:
- Xem ra Vạn Tiên Sơn mới là diễn viên chính lần này, xuất ra một đoàn
đội Vô Địch, bây giờ lại xuất hiện một tên biến thái, không biết nếu
ngoại giới biết được chuyện này sẽ cảm thấy như thế nào?
Thân ở
trong huyễn trận , Âu Dương thử ăn mảnh vỡ của yêu thú chi linh, thế
nhưng hắn phát hiện, trình độ yếu ớt của nó quả thực làm cho người ta
giận sôi.
- Xem ra muốn khôi phục chí ít cần ba ngày.
Âu
Dương kiểm tra thân thể của mình, mặc dù nội tạng bị chấn động một chút, thế nhưng yêu đan cũng không có tổn thương, cho nên chỉ cần hắn điều
động yêu khí chữa trị thân thể vẫn có thể khôi phục rất nhanh.
Nhưng khi Âu Dương đang ở trong này dưỡng thương, bên ngoài cũng đã xảy ra
biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thú triều sắp xảy ra, vô số cường giả
san sát trên đại thảo nguyên, tất cả mọi người đang chờđợi thú triều phủ xuống.
Nơi chôn xương, yêu thú vô số, cách một thời kì nhất định sẽ gặp một lần thú triều bạo phát, mặc dù thú triều nguy hiểm, nhưng
cũng là phương thức tốt nhất để thu hoạch yêu thú chi linh.
Lúc
này Thái Nhất Tông của Trịnh Khang đang ở khu vực giáp ranh với đại thảo nguyên, vị trí trung tâm không thuộc về bọn họ, bọn họ cũng chưa từng
nghĩ sẽ chiếm lĩnh trung gian, bởi vì nơi đó là giải đất tử vong thật
sự, nơi đó là trung tâm yêu thú trùng kích, muốn sống sót ở đó là chuyện rất khó khăn.
- Gần đây nơi chôn xương có chuyện gì không bình thường không?
Trịnh Khang hỏi mấy tên Huyễn Thuật Sư phụ trách thu thập tình báo.
- Có, thật ra là có, chỉ là có chút không thể tưởng tượng.
Một gã Huyễn Thuật Sư phụ trách dò đường vừa vò đầu vừa nói.
- Lẽ nào còn có chuyện không thể tưởng tượng hơn Vô Địch đoàn của Vạn Tiên Sơn?