Những giọng nói khinh thường và châm chọc truyền vào trong tai Âu Dương. Nhưng đúng vào lúc này bất kỳ thanh âm nào cũng không thể khiến Âu
Dương bất an. Hiện tại máu Âu Dương đang sôi sục.
Hắn biết mình
chỉ có một cơ hội. Mũi tên của mình chỉ có một cơ hội. Trịnh Càn Hâm
không biết mình có Chân Thực Chi Nhãn. Mình dám đối địch chủ yếu chính
vì mũi tên này.
Đưa lưng về phía Trịnh Càn Hâm, Âu Dương giống
như một hài tử lạc đường nắm được một ngọn cỏ cứu mạng không ngừng kéo
cung tiễn của mình bắn loạn xạ khắp nơi. Tuy rằng mũi tên của hắn có
cường lực nhưng lại bay loạn xung quanh. Nếu muốn thương tổn Trịnh Càn
Hâm vậy thật sự không có bất kỳ khả năng nào.
- Ha ha ha ha! Một
tiểu tử vắt mũi chưa sạch cũng muốn trảm Linh Sử sao? Hiện tại ta cho
ngươi biết cái gì gọi là vĩnh viễn rơi vào mê trận!
Trịnh Càn Hâm nhìn dáng điệu của Âu Dương buồn cười như vậy, rốt cuộc hắn không nhịn được bật lên tiếng cười điên cuồng.
- Không tốt!
Trịnh Càn Hâm không biết Âu Dương có Chân Thực Chi Nhãn. Đó là bởi vì hắn
hiểu về Âu Dương quá ít. Nhưng có một người biết. Đó chính là Trịnh Đan
Đằng. Năm đó Trịnh Đan Đằng cũng dùng Huyễn Trận định mê hoặc Âu Dương.
Nhưng người ta căn bản hoàn toàn không để mắt đến cái gọi là Huyễn Trận. Hắn vẫn không có nói chuyện này cho Linh Sử biết, bởi vì hắn có nằm mơ
cũng chẳng ngờ những gia hoả này lại dám làm như thế. Hiện tại Trịnh Đan Đằng quát to một tiếng chuẩn bị cao giọng nhắc nhở Trịnh Càn Nguyên.
- Khoan đã! Chết cho lão tử!
Huyết quang trên người Âu Dương bỗng nhiên bùng phát. Hắn đã chờ quá lâu. Tất cả những mũi tên vừa nãy đều chỉ làm nền cho mũi tên này. Hắn muốn một
chiêu thuấn sát Trịnh Càn Hâm.
Huyết quang tràn ngập. Chỉ một
thoáng, toàn thân Âu Dương đã biến thành một huyết nhân. Thứ Kiêu Cung
trong tay của hắn bỗng nhiên bốc cháy lên ngọn lửa huyết sắc quỷ dị.
Ngọn lửa kia giống như tới từ nơi sâu nhất trong địa ngục. Hai con cú
trên Thứ Kiêu Cung đã sống lại, cùng với con ngươi huyết sắc của Âu
Dương chăm chú nhìn Trịnh Càn Hâm đang cười cuồng ngạo.
- Bay đi!
Âu Dương kéo dây cung không. Hai con cú bất ngờđồng thời hóa thành mũi
tên. Tuy nhiên lần này chúng không phải hóa thành hai con mà là bốn
con. Bốn con cú huyết sắc. Bốn con đại biểu cho loại chim cú báo hiệu
không may mắn của thiên hạđã sống lại! Năm năm trước, Âu Dương bắn ra
Song Kiêu Tề Phi. Nhưng lần này Âu Dương lại kéo cung, khác với năm năm
trước, lúc này Song Kiêu Tề Phì đã biến thành Tứ Kiêu Tề Phi.
Cô...
Một tiếng cú kêu giống như mang theo linh hồn vang lên khắp hoàng thành.
Bốn con cú huyết sắc giang cánh hóa thành mũi tên linh hồn đáng sợ từ
trên dây cung của Âu Dương bay lên. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những
người đứng xem chiến ở phía ngoài còn không rõ vì sao. Dù thế nào bọn họ cũng không thể tin được một Yêu Cung Thủ thất giai có năng lực tổn
thương Huyễn Thuật Sư cửu giai.
- Chỉ là một mũi tên nho nhỏ có thể tổn thương tới ta sao?
Trịnh Càn Hâm căn bản không biết được sựđáng sợ của mũi tên linh hồn. Đó
không phải là lực lựng thuộc về con người. Đó là mũi tên tất sát không
để ý tới tất cả phòng ngự.
Mũi tên linh hồn có uy lực rất lớn,
gần như có thể thuất sát kẻ địch cao hơn hai giai thậm chí là ba giai.
Nếu như không phải cần thời gian chuẩn bị rất lâu, có lẽ Âu Dương đã vô
địch khắp thiên hạ từ lâu. Mà bây giờ Trịnh Càn Hâm đã phạm một sai lầm
dành cho Âu Dương thời gian ép lực bắn ra mũi tên linh hồn. Như vậy
chẳng khác nào đại cục đã định.
Con cú huyết sắc, mũi tên linh
hồn tất sát, không bắn trúng mục tiêu tuyệt đối không bay trở về. Âu
Dương nhìn bốn con cú huyết sắc xếp thành một hàng dài giống như kêu
lên những tiếng kêu giống như dưới địa ngục, bay về phía thân thể Trịnh
Càn Hâm đã hóa thành hư vô tiến hành né tránh, hắn biết, mình đã thành
công.
Cô...
Tiếng cú vẫn vang vọng. Trong giây lát bốn
con cú huyết sắc đã bay tới trước người Trịnh Càn Hâm. Nhưng lúc này
Trịnh Càn Hâm lại không hề hay biết về sựđáng sợ của con cú huyết sắc
này. Thậm chí hắn còn không né tránh, tính dùng thân thể hư vô để con cú huyết sắc bay qua.
A...
Cô...
Rốt cuộc, con cú
huyết sắc thứ nhất đã bắn vào thân thể hư vô của Trịnh Càn Hâm. Không
ngoài dự liệu. Hắn không phải là Thánh thể. Hắn không có lực phòng ngự
linh hồn của Thánh thể. Cho nên khi con cú huyết sắc thứ nhất trực tiếp
ngậm theo linh hồn của hắn từ trong thân thể hư vô đi ra. Tiếp đến là
con thứ hai, con thứ ba mạnh mẽ va vào trên thân thể hư vô của hắn.
Trong nháy mắt thân thể hư vô của một Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong đã bịđánh tan tác.
Sau khi con cú huyết sắc thứ nhất mang theo
linh hồn của Trịnh Càn Hâm đi ra, con thứ hai con thứ ba đánh nát thân
thể hư vô của Trịnh Càn Hâm, sau đó lại đánh vào bên trên linh hồn của
hắn.
Giống như than lửa rơi vào băng tuyết, khi con cú huyết sắc
đụng vào phía trên linh hồn của Trịnh Càn Hâm, không thể ngờđược linh
hồn của Trịnh Càn Hâm bắt đầu tan ra...
Trịnh Càn Hâm bị con cú
huyết sắc thứ hai, thứ ba đụng vào. Linh hồn từ trong thân thể hư vô bị
con cú huyết sắc thứ nhất mạnh mẽ lôi ra bắt đầu điên cuồng tan ra.
Trong giây lát linh hồn của Trịnh Càn Hâm đã bị tan ra một phần ba!
- A... A...
Những tiếng kêu gào đau khổ từ trong linh hồn của Trịnh Càn Hâm không ngừng
truyền ra. Đây là tiếng kêu gào tới từ sâu trong linh hồn. Nhưng hắn vừa kêu, tại thời khắc cuối cùng, con cú huyết sắc thứ tư chui vào trong
linh hồn của hắn.
- Nổ cho ta!
Một tay Âu Dương giơ Thứ
Kiêu Cung lên cao. Một tay chỉ lên trời gầm lên một tiếng. Ngày hôm nay
hắn muốn phá tất cả thường quy. Ai nói thất giai không thể tàn sát cửu
giai đỉnh phong. Hắn muốn chứng minh trước mặt mọi người, Âu Dương dám
Trảm Linh Sử à bởi vì Âu Dương hắn có năng lực mà người thường không có.
Một tiếng kêu vừa phát ra, con cú huyết sắc phân hoá thành vô số con cú
huyết sắc nhỏ, lên tới hàng ngàn, hàng vạn con cú nhỏ. Trong chốc
lát, chúng đã xé nát tất cả linh hồn của Trịnh Càn Hâm. Linh hồn bị xé
thành mảnh nhỏ, cho dù là thần cũng chỉ có thể chết.
- Chết!
Khi Âu Dương thốt ra một chữ chết, một mũi Tam Lăng Tiễn huyết sắc cắt
ngang qua trời cao mạnh mẽ xuyên qua thân thể hư vộ đã bịđánh vỡ hiện
nguyên hình dáng thực của Trịnh Càn Hâm. Mũi tên này không chỉ xuyên
qua. Sau khi xuyên qua thi thể của Trịnh Càn Hâm, không ngờ mũi tên này
mang theo thi thể của Trịnh Càn Hâm trực tiếp ghim trên tường thành của
hoàng thành Tây Kỳ!
Rút mũi tên bắn chết Linh Sử! Ngay hôm nay Âu Dương đã làm được điều đó. Lời nói của hắn khi trận đấu: phải treo đầu
tất cả bọn họ bên trên hoàng thành đã được thực hiện.
- Người thứ nhất!
Âu Dương duỗi một ngón tay ra. Đây mới chỉ là bắt đầu. Lúc này mới là
người thứ nhất. Đầu của bốn người khác cùng với đầu của Trịnh Đan Đằng
đều sẽ giống như Trịnh Càn Hâm bị hắn dùng mũi tên ghim bên trên hoàng
thành.