Liền thấy Minh Khâm ngẩng đầu nhìn Lăng Trung Thiên nói:
- Nếu là một trận chiến công bằng, vậy chúng ta đồng ý!
- Được! Nếu các ngươi đồng ý, vậy chọn ra mười hai người. Cuộc tỷ thí này chỉ có mười hai người có thể đi ra! Mười hai người cuối cùng đi ra khỏi bãi săn ở phía đông ngoại thành chính là người của nhóm Đại Vận sẽ tham dự hội võ tứ quốc lần này!
Lăng Trung Thiên chỉ chờ đợi câu nói
này. Đám thiên tài này ngạo mạnh đã lâu. Cần phải có một ác ma như Âu
Dương tới tẩy rửa bọn họ.
Lăng Trung Thiên nói ra câu cuối cùng
chỉ có mười hai người có thể đi ra, nhất thời khiến sự nhất trí kia tan
rã! Chỉ có thể có mười hai người đi ra. Nói cách khác trong cuộc tỷ thí
này chính là đao thật thương thật, sẽ phải chết mười hai người.
Tuy bọn họ có lòng tin đối với thực lực của mình, nhưng nghĩ đến kỹ thuật
bắn cung xuất quỷ nhập thần của Âu Dương cùng với thanh đoản kiếm như
độc xà của Tiêu Vân Cận, niềm tin của bọn họ đã bị đánh tan...
- Thế nào? Sợ tới mức nhũn cả ra rồi sao?
Lăng Trung Thiên nhìn đám người chỉ tùy tiện nói một câu đã có thể sụp đổ,
trên mặt của hắn đầy vẻ khinh thường. Nếu như đưa đám người kia ra chiến trường, Lăng Trung Thiên thực sự nghi ngờ liệu bọn họ có thể sẽ bị dọa
tới mức tè ra quần hay không.
- Sẽ không! Lưu Cầm, Hồ Nguyệt Nhi, Triệu Binh...
Minh Khâm bắt đầu gọi tên từng người. Không nghi ngờ chút nào, những người
lần này được hắn gọi tên đều là những người có thực lực xuất sắc. Nhưng
mỗi người bị Minh Khâm gọi đến tên, sắc mặt đều không tốt.
Đây
chính là cuộc chiến sinh tử. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại
chiến đấu này. Mặc kệ ngươi có thực lực mạnh hơn, nhưng trong loại chiến đấu này khả năng tử vong rất lớn. Làm vậy chỉ vì tranh đoạt một vị trí
trong danh sách, đáng sao?
- Chọn xong chưa?
Lăng Trung
Thiên nhìn mười hai người do dự đi ra, hắn giống như đang nhìn người
chết vậy, Ánh mắt kia có phần cổ quái nói không ra lời.
- Nguyên
soái đại nhân, bọn ta đều là tinh anh tương lai của Đại Vận. Lần này bọn họ chọn lựa đối đầu với sống chết có phải hơi quá rồi không? Nếu như
chúng ta thật sự giết chết mười hai người đối diện, vậy...
Minh
Khâm hiểu rõ thế nào là khái niệm thay thế. Hắn không thể nào nói bọn họ sợ chết. Hắn bắt đầu đẩy trách nhiệm về phía đối diện!
- Yên tâm đi! Không cần lo lắng cho Âu Dương. Ngươi cứ lo chuyện viết di thư cho mình trước đi!
Lăng Trung Thiên ăn muối còn nhiều hơn đám nhãi con này ăn gạo. Hắn làm sao
không hiểu ý của đám nhãi con này! Muốn dùng khái niệm thay thế để lừa
bịp qua cửa ải sao?
Nếu là lúc bình thường Lăng Trung Thiên sẽ
không muốn bức tử bọn họ. Nhưng lần này là hội võ tứ quốc. Nếu để một
đám ngay cả mâu thuẫn nội bộ còn không giải quyết được này đi Tây Kỳ,
hắn dám khẳng định, cuối cùng sẽ không còn một người trở lại.
- Nguyên soái có lòng tin đối với Âu Dương như vậy sao?
Lúc này không biết tại sao Khâm Minh chợt không còn tự tin đối với mười hai người bên mình nữa. Sở Tương Hợp và Lăng Trung Thiên là người thế nào?
Đây chính là cấp bậc hồ ly. Lúc này không ngờ bọn họ xem trọng Âu Dương
như vậy. Nói vậy bên Âu Dương nhất định phải có chỗ dựa.
- Tự tin? Tự tin bắt nguồn từ thực lực! Đi thôi!
Lăng Trung Thiên không định nói những điều vô ích với đám gia hoả này nữa.
Dù sao dưới cái nhìn của hắn, chẳng bao lâu nữa bọn họ đều sẽ biến thành người chết. Với tính cách của Âu Dương, nếu quả thật đám người kia tiến vào phía đông ngoại thành, tuyệt đối không có một người nào chạy thoát
được.
- Chuyện này...
Minh Khâm dừng bước. Không phải hắn
nguyện ý, mà giờ phút này phía sau hắn có mười một người đồng thời đánh
trống lui quân. Mỗi người đều đứng nguyên tại chỗ, không có dáng vẻ
chuẩn bị đi tới phía đông ngoại thành để đánh một trận như lúc nãy nữa.
- Sao vậy?
Lăng Trung Thiên nhìn mười hai người phía sau. Trên mặt của hắn lộ ra một
nét cười. Nếu như vào lúc này Minh Khâm lựa chọn biết khó mà lui, như
vậy hắn không chỉ không xem thường Minh Khâm, ngược lại sẽ cảm thấy Minh Khâm đáng là một tài năng. Biết rõ không thể làm mà làm, đó là kẻ lỗ
mãng, là ngu ngốc. Lùi bước có thể nhất thời bị người cười nhạo, nhưng
mọi người đều hiểu được đạo lý núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
- Quên đi nguyên soái. Chúng ta phục tùng mệnh lệnh của quốc sư đại nhân!
Chung quy Minh Khâm vẫn lựa chọn lùi bước. Mười một người bên cạnh mình không thể đồng tâm. Đoàn đội như vậy cho dù có thực lực cường đại nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của bên Âu Dương. Giờ phút này cuối cùng hắn
đã hiểu rõ tại sao Âu Dương không chọn bọn họ.
Nếu như lựa chọn
bọn họ, bọn họ tất nhiên không thể nào phục tùng Âu Dương. Một đội có
mẫu thuẫn nội bộ, đi tham gia hội võ tứ quốc, vậy kết quả đã rõ ràng.
- Nếu đã từ bỏ, vậy thành thật trở lại Lăng Hoa biệt viện đi.
Lăng Trung Thiên khẽ hừ một tiếng trực tiếp phi thân rời đi. Sau khi Lăng
Trung Thiên rời đi, một nhóm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Lúc này làm gì còn dáng vẻ cùng chung mối thù như trước đây?
Cơn bão táp này đến nhanh đi cũng nhanh. Tuy nhiên chuyện này vẫn bị một vài người
có tâm truyền bá khắp Đô Thành. Việc này qua đi, tên tuổi của Âu Dương
càng tăng lên. Có thể khiến cho một đám thiên tài không dám một lòng
đánh một trận, điều này chỉ rõ đây không chỉ là vấn đề vũ lực.
Năm ngày sau, một đội mười hai người trước sự đưa tiễn của bách tính Đô
Thành Đại Vận Đô, rời khỏi Đô Thành. Bọn họ chính là tiểu đội Đại Vận do Âu Dương dẫn đầu.
Đây cũng là đội ngũ được gọi là tinh nhuệ nhất của thế hệ trẻ tuổi Đại Vận. Bọn họ đi tới Tây Kỳ tham gia hội võ tứ
quốc. Cũng không ai biết lần này mười hai người đi, có thể có mấy người
trở về. Nhưng bất luận bọn họ có thể trở về hay không, tên của bọn họ
đều vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách. Bởi vì bọn họ là chiến đấu cho Đại Vận. Đây là vinh dự tuyệt đối.
Nhìn đội ngũ của Âu Dương phóng ngựa rời đi đoàn đội, Lăng Trung Thiên đứng ở bên cạnh Sở Tương Hợp mở miệng nói:
- Quốc sư đại nhân, chúng ta thật sự không cần đi cùng bọn họ sao?
Lăng Trung Thiên rõ ràng vẫn có chút lo lắng người Tây Kỳ sẽ gây chuyện.
- Yên tâm đi, tuy quyền hành của Trịnh Công Danh tại Tây Kỳ rất lớn,
nhưng hắn là một người thông minh. Cái gì có thể làm, cái gì không thể
làm hắn còn hiểu rõ hơn cả ta và ngươi. Lần này, cuộc hành trình của Âu
Dương có thể nói là cửu tử nhất sinh. Nếu như trong hoàn cảnh như vậy
hắn vẫn có thể khắc phục được tất cả, vậy tương lai của hắn chính là
tiền đồ vô hạn. Bằng không...
Mắt Sở Tương Hợp nheo mắt. Hắn
không nói tiếp. Dưới cái nhìn của hắn, con đường tương lai của một cường giả chân chính đều vô cùng gập ghềnh khó đi. Có thể đi qua sẽ trở thành cường giả tuyệt thế. Một khi ngã xuống chỉ có thể bị mai táng trong cát bụi của lịch sử. Cuối cùng, Âu Dương thành công hay thất bại tất cả đều chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.