Trên Bách Tôn Đảo, trong Bách Tôn Đường, chủ đề nghị luận của mọi người
đều là vấn đề liên quan đến Âu Dương có thể chạy thoát hay không.
Đối mặt với Đạm Thai gia tộc trong tứ đại gia tộc Chân Linh Giới, Âu Dương
muốn sống sót, cơ hội duy nhất là xuyên qua Mê Hồn Hải đến Đông phương
Lâm Hải Cảnh, sau đó lợi dụng truyền tống lệnh bài rời khỏi nơi này,
quay về Vạn Tiên Sơn.
- Chỉ cần có thể xuyên qua Mê Hồn Hải, Âu
Dương có thể quay về Vạn Tiên Sơn, ta không tin Đạm Thai gia tộc dám sát lên Vạn Tiên Sơn chúng ta!
Vương Tử Phong kỳ thực cũng chỉ là tự an ủi mình.
- Không đơn giản như vậy. . .
Mục Uyển mở miệng nói:
- Trên đường đi, trừ phi là Âu Dương không tiếp xúc với nước biển Mê Hồn
Hải, bằng không cho dù lệnh bài ở trong vòng tay cũng sẽ mất đi tác
dụng, khiến hắn cho dù ra khỏi Mê Hồn Hải cũng không có cách nào dùng
lệnh bài quay về Vạn Tiên Sơn. . .
- Vậy không phải nói Âu Dương nhất định sẽ chết?
Vương Tử Phong nghe đến đó thở dài ngồi xuống trên ghế.
- Cũng không nhất định, ngươi đã quên Tiểu Nhạc!
Mễ Bản đã ký thác tia hi vọng cuối cùng lên người Tiểu Nhạc, nếu như Tiểu
Nhạc thực sự có thể thỉnh được Bạch Hủ Minh, cho dù là Đạm Thai gia tộc
cũng phải tạm lánh phong mang .
- Hi vọng Thái thượng trưởng lão có thể sớm phát hiện ra Âu Dương.
Mễ Bản tính toán, với tốc độ của Âu Dương, trong thời gian bốn ngày này có lẽ đã bay ra hơn mười vạn dặm, muốn ra khỏi Mê Hồn Hải, chí ít còn cần
mười ngày không ngừng phi hành, đó là trong tình huống không có Đại Đế
truy sát, bằng không thực sự không biết thế nào.
Biển mây cuồn
cuộn, Âu Dương bước trên mây mà đi, con ngươi huyết sắc nhìn tứ phương,
hắn vẫn dùng các loại phương thức tránh né để né tránh một số địch nhân
có thể né tránh, theo đường đi về phía đông, trong lòng Âu Dương có một
loại cảm giác, quỷ xui xẻo xuất hiện rồi.
Thâm nhập biển rộng, Âu Dương không ngừng tiềm hành từ dưới đáy biển, mặc dù ở trong nước biển, tốc độ sẽ chậm đi rất nhiều, nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy đi dưới biển
sẽ an toàn hơn một chút.
Bởi vì hai ngày nay có vài lần sắp sửa
tao ngộ, Âu Dương chuẩn bị trốn xuống đáy biển đánh lén lại phát hiện la bàn của những người đó hình như mất tác dụng tiếp xúc với mình.
Đến lúc này Âu Dương bắt đầu hoài nghi nước biển này có gì cổ quái, thế
nhưng nước biển cổ quái hay không cũng không quan hệ đến mình. Dù sao đi nữa mình ở trong nước biển cũng không có chuyện gì không thích hợp, còn có thể biến nước biển thành chỗ lánh nạn của mình, như vậy có gì không
tốt.
Giống như một con cá, Âu Dương vui vẻ bơi lặn trong nước
biển, hai mắt không ngừng nhìn về phía đông, ý đồ tìm được chỗ của tên
Đại Đế kia.
- Chỉ có cơ hội nhất kích, nếu như một kích này không thể giết chết hắn, lực lượng của mình sẽ rơi xuống, từ Đại Đế đỉnh
phong biến thành Đại Đế bình thường, như vậy đụng phải một Huyễn Thuật
Sư Đại Đế muốn giết chết, cũng phải một phen triền đấu.
Âu Dương
cẩn thận suy nghĩ, hiện tại mình chỉ có cơ hội một kích cuối cùng, nếu
một kích này không thể tất sát, như vậy cơ bản sẽ không có cơ hội tất
sát Đại Đế nữa, chỉ có thể chạy trốn như một chó nhà có tang.
Âu
Dương ẩn núp trong biển, bỗng nhiên hai mắt hắn vô ý nhìn lướt qua đáy
biển, nhưng vừa nhìn Âu Dương lại khiếp sợ không gì sánh được.
- Thành thị! Một tòa thành thị dưới đáy biển!
Âu Dương nhìn tòa thành thị dưới nước biển màu xám, đó là thành thị trong
biển sâu, nếu như không phải hắn có chân thực chi nhãn, hắn tuyệt đối
không thể phát hiện ra tòa thành thị này.
- Tại sao nơi này lại có một tòa thành thị?
Âu Dương có chút mê man, thế nhưng lập tức dáng vẻ của tòa thành thị này
lại dấy lên một số kí ức của Âu Dương! Chính là ký ức trong viễn cổ tế
đàn.
Trước kia khi ở trong viễn cổ tế đàn, Âu Dương xuyên qua
thời không, trở về viễn cổ dò xét một số mảnh vỡ của viễn cổ chi mê.
Nhưng Âu Dương không thể dung hợp những mảnh vỡ này với nhau, dẫn đến
mặc dù hắn trở về viễn cổ, thế nhưng vẫn lọt vào trong sương mù.
- Đây hình như là tòa cổ thành thiên không phiêu đãng phía trên mặt biển trước kia!
Âu Dương nhớ kỹ, khi đại chiến trên biển kết thúc, bầu trời đột nhiên xuất hiện một tòa thành thị cực lớn trôi nổi trên không trung, nhưng lúc đó
Âu Dương cũng không quá chú ý, nhưng hiện tại nhìn thấy thành thị dưới
nước này, hắn mới nhớ lại.
- Có lẽ là đúng!
Âu Dương dừng
lại tỉ mỉ quan vọng tòa thành thị khổng lồ đã trầm tích dưới đáy biển
không biết bao nhiêu năm, mặc dù vô số biến thiên từ viễn cổ đến nay đã
bao phủ lên nó từng tầng phù sa dày đặc, thế nhưng thông qua một số hình thái kiến trúc, Âu Dương vẫn có thể nhận ra.
- Đi xem?
Trong lòng Âu Dương khẽ động, thế nhưng rất nhanh hắn phủ định suy nghĩ này!
Bây giờ còn chưa phải lúc đi tìm tòi bí mật viễn cổ, đó là cổ thành
thuộc về bầu trời, nhưng hiện tại lại xuất hiện dưới biển nhất định là
có bí mật gì đó, nếu là bình thường, Âu Dương nhất định sẽ liều lĩnh vào xem. Thế nhưng hiện tại Âu Dương cảm thấy vẫn nên làm thịt tên Đại Đế
kia trước.
Ghi nhớ mọi thứ xung quanh, Âu Dương tự vẽ ra trong
đầu một bộ địa đồ, chờ giải quyết xong tên Đại Đế chết tiệt kia, mình sẽ trở về tìm kiếm cổ thành thiên không chìm nghỉm này, nếu như bên trong
an toàn mình hoàn toàn có thể trốn ở đó mười ngày nửa tháng rồi rời
khỏi. Tiếp tục đi về phía đông, Âu Dương phát hiện mình đã có thể nhìn
thấy Bách Tôn Đảo ở phía xa. Khi Âu Dương đang hoài nghi có phải tên Đại Đế chết tiệt kia đã bỏ chạy, ánh mắt hắn rốt cuộc thấy được thứ mình
muốn.
- Hừ hừ! Không cần báo bất cứ hi vọng gì, Đạm Thai gia tộc
không chỉ bố trí phong tỏa dày đặc trên biển, còn hạ lệnh lấy mạng! Cho
dù Âu Dương bỏ chạy đến Lâm Hải Cảnh cũng sẽ đối địch với vạn người!
Đạm Thai Lang Khung lơ lửng giữa không trung, nhìn Mễ Bản và Mục Uyển ở dưới khinh thường nói.
Đạm Thai Minh cố gắng bảo vệ an toàn cho những người khác của Vạn Tiên Sơn, Đạm Thai Khước Tà cũng không muốn triệt để trở mặt với Vạn Tiên Sơn. Dù sao Bạch Hủ Minh cũng rất đáng sợ. Nếu như thực sự một lưới bắt hết
người của Vạn Tiên Sơn, Bạch Hủ Minh giận dữ sát đến Thánh Tà Đảo của
bọn họ, sợ rằng chỉ có thỉnh ra lão tổ tông mới có thể đánh một trận với Bạch Hủ Minh .
- Con đường của Âu Dương chính là sáng tạo kỳ
tích, kỳ tích với hắn mà nói cũng không tính là gì. Không phải ta hoài
nghi năng lực của Đạm Thai gia, mà là muốn giết Âu Dương xác thực rất
khó!
Khẩu khí của Mục Uyển cũng bất hảo. Mấy ngày này trên Bách Tôn Đảo, Đạm Thai Lang Khung vẫn tiến hành khiêu khích bọn họ.
Đám người Mục Uyển tự biết mình không phải đối thủ của Đạm Thai Lang Khung , tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng Đạm Thai Lang Khung ngày càng quá đáng.
Bất luận nói như thế nào Âu Dương cũng là đệ tử của Vạn Tiên Sơn.
- Đối với Đạm Thai gia tộc mà nói, trong thiên hạ không có người nào không thể giết!
Đạm Thai Lang Khung là một trong số ít biết sự tồn tại của lão tổ tông Đạm Thai gia.
- Hừ hừ, ta đã sớm nói rồi, Âu Dương sư thừa Bạch Hủ Minh, nếu Âu Dương
chết trận ở Mê Hồn Hải, với tính cách của Thái thượng trưởng lão, sợ
rằng Đạm Thai gia cũng không chiếm được tiện nghi.
Mễ Bản ở một bên mở miệng nói.
- Đừng lấy Bạch Hủ Minh ra hù dọa Đạm Thai gia tộc chúng ta!
Khẩu khí của Đạm Thai Lang Khung hòa hoãn không ít. Bạch Hủ Minh vẫn rất có
lực chấn động, tám trăm năm trước khi Bạch Hủ Minh sát đến Thánh Tà Đảo, hắn mới chỉ là một Pháp Thân cảnh, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ sau khi Bạch Hủ Minh liên tiếp chiến đấu với tứ đại trưởng lão, lại huyết chiến với Đạm Thai Khước Tà đời đó trên Mê Hồn Hải.
Tám trăm năm sau
Bạch Hủ Minh càng đột phá, tự thân đắc ngộ viễn cổ ý chí, ở sát biên
giới Lâm Hải Cảnh dễ dàng gạt bỏ một đỉnh phong Đại Đế. Bạch Hủ Minh như vậy, cho dù là đối thủ của hắn cũng phải tôn trọng.
Đây là tôn trọng với cường giả!.
- Vạn Tiên Sơn từ trước đến nay không phải tông phái sợ phiền phức, nếu
lần này Âu Dương trưởng lão chết trận ở Mê Hồn Hải, như vậy....
Mục Uyển nhìn Đạm Thai Lang Khung, nàng tin tưởng, nếu như Âu Dương thực sự bị giết, như vậy Vạn Tiên Sơn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó sợ rằng sẽ dẫn động Đạm Thai gia tộc và vạn tiên cùng sống mái với
nhau.
Nghe người của Vạn Tiên Sơn đối thoại với Đạm Thai Lang
Khung, U Nguyệt Ảnh ở bên cạnh từ đầu vẫn không nói gì. Kỳ thực U Nguyệt Ảnh đã nghe Trịnh Tú Nhi nói qua về tính cách hung ác lại cuồng ngạo
không gì sánh được của Âu Dương.
Đây là người chỉ cho phép hắn
xâm phạm người, không cho phép người khác xâm phạm mình. Bất luận người
nào có can đảm phạm đến hắn, cuối cùng đều bị hắn tận tay giết chết, đây quả thực là một ác ma.
Từ trong miệng Trịnh Tú Nhi, U Nguyệt Ảnh đã biết sự thực Âu Dương đồ sát cả nhà nàng. Nhưng như vậy Âu Dương
ngược lại càng thu hút sự chú ý của U Nguyệt Ảnh. Bởi vì U Nguyệt Ảnh đã thấy nhiều chuyện tàn khốc, biết kỳ thực thế giới này căn bản không có
công bằng và thiên lý. Nói một cách đơn giản, nắm đấm của ngươi lớn, lúc nào ngươi cũng có lý.
- Đạm Thai gia phải giết Âu Dương, cho dù phải khai chiến với Vạn Tiên Sơn cũng không tiếc!
Đạm Thai Lang Khung không muốn nói gì nữa với những người này. Đám người
của Vạn Tiên Sơn đều là xương cứng, cho dù đối mặt với Đại Đế cũng hoàn
toàn không sợ hãi. cũng một điểm đều nghiêm túc. Điều khiến hắn tức giận chính là, gia chủ đặc biệt dặn dò, bất luận như thế nào cũng không cho
phép đả thương người của Vạn Tiên Sơn, để tránh khỏi cái chết của Âu
Dương, cộng thêm cái chết của những người khác của Vạn Tiên Sơn gộp lại
biến thành trận chiến sinh tử.
- Hừ, muốn khai chiến với Vạn Tiên Sơn cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không!
Mục Uyển rất khinh thường loại cao ngạo như Đạm Thai Lang Khung.
Kỳ thực tất cả mọi người không biết, hiện tại trên Vạn Tiên Sơn sớm đã hỗn loạn. Chuyện Âu Dương đột nhiên biến thành Đại Đế, ở Bách Tôn Đảo chém
giết Đại Đế đã rung động toàn bộ Vạn Tiên Sơn.
Bạch Hủ Minh cũng
đã nhận được tin tức của Tiểu Nhạc, một mình rời khỏi Vạn Tiên Sơn. Mặc
dù Bạch Hủ Minh không nói gì, nhưng Lỗ Tu biết, sư huynh nhất định là
đến Mê Hồn Hải, đây là hắn không tiếc tất cả giá phải trả bảo vệ Âu
Dương.