Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Túc, lúc này Âu Dương mới biết, Sở Tương
Hợp không phải là một quốc sư đơn giản như vậy! Đây là lần đầu tiên hắn
nhìn thấy Lăng Túc quỳ một chân trên đất hành lễ người khác như vậy. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên. Nhưng Âu Dương nhìn ra được, lần này Lăng
Túc thật lòng.
- Tiểu tử Lăng gia, chớp mắt đã nhiều
năm trôi qua như vậy. Ngươi đã trở thành Lục Tiên! Xem ra thời gian này
thực sự quá nhanh!
Sở Tương Hợp đưa một tay kéo Lăng
Túc từ trên mặt đất lên. Lúc này hắn giống như một trưởng bối chứ không
phải là một quốc sư cao cao tại thượng.
- Lăng Túc vẫn
phải cảm ơn năm đó quốc sư đại nhân đã tặng Cửu Thiên Vân Động Quyết
cho. Nếu như không có Cửu Thiên Vân Động Quyết này, cũng không có Lăng
Túc ngày hôm nay!
Lăng Túc hiểu rõ ân tình này. Cửu
Thiên Vân Động Quyết chính là do Sở Tương Hợp tặng cho hắn. Chính nhờ có Cửu Thiên Vân Động Quyết nên hắn mới có thể tích lũy lực lượng lâu dài
sử dụng một lần. Hắn biết, điều này đã tạo một cơ sở tốt cho tương lai
của hắn.
- Ha ha, ta không thể ở lại đây lâu. Hôm nay
ta tới đây chủ yếu là muốn hỏi xem các ngươi có nguyện ý theo ta trở về
Đô Thành hay không?
Sở Tương Hợp không tiếp tục nói
việc nhà. Phải biết rằng bản thân hắn là quốc sư. Mỗi ngày hắn đều có
rất nhiều chuyện phải xử lý. Lần này nếu như không phải vì Âu Dương hắn
không thể nào chạy đến tiền tuyến này. Hiện tại gặp được hai người Lăng
Túc và Âu Dương, tất nhiên hắn muốn hỏi xem hai người có đi với hắn hay
không.
- Tất cả đều nhờ quốc sư đại nhân làm chủ!
Lăng Túc tất nhiên không có vấn đề gì. Đi theo Sở Tương Hợp trở về Đô
Thành tu luyện, đây là mơ ước của hắn lúc còn nhỏ. Bây giờ rốt cuộc hắn
đã trưởng thành đến trình độ này, tất nhiên không thể nào cự tuyệt.
- Được! Vậy còn Âu Dương ngươi thì sao?
Sở Tương Hợp nhìn Âu Dương. Từ trên mặt của hắn, Âu Dương có thể nhìn
ra vẻ chờ mong. Sự chờ mong của Sở Tương Hợp đối với hắn thậm chí còn
hơn cả thiên tài như Lăng Túc. Âu Dương biết, Sở Tương Hợp có thái độ
như vậy đều bởi vì những bí mật trên người mình. . .
- Ta?
Âu Dương có chút lúng túng. Thật ra hắn biết, lần này Sở Tương Hợp tới
đây mục đích chủ yếu chính là mình. Nhưng hắn thật sự không thể đi.
- Đúng vậy. Nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta về Đô Thành, vậy ngươi có thể ở lại quý phủ của ta. Ta sẽ đích thân dạy cho ngươi!
Sở Tương Hợp mỉm cười nhìn Âu Dương. Hắn cảm thấy trong Đại Vận quốc sẽ không có người nào từ chối yêu cầu như thế.
Quả nhiên, hắn vừa nói ra câu này, Bì Ba và Hồ Hiểu Thông đứng bên cạnh đều bối rối. Thậm chí Lăng Túc mới nãy còn vui mừng cũng ngây ngẩn cả
người! Sở Tương Hợp là cấp bậc thế nào? Hắn tự mình dạy người? Trong
biệt viện Lăng Hoa có bao nhiêu Yêu Chiến Sĩ và Lục Tiên? Thậm chí cũng
có không ít Huyễn Thuật Sư thiên phú trác tuyệt. Nhưng bọn họ có mấy
người có thể thường xuyên nhận được sự hướng dẫn của Sở Tương Hợp?
Ba người thực sự không nghĩ ra được rốt cuộc Âu Dương có điểm nào khiến Sở Tương Hợp coi trọng như thế! Lẽ nào Chân Thực Chi Nhãn kia đáng sợ
như vậy sao?
- Ta... Ta...
Âu Dương
nhìn bốn người. Sở Tương Hợp có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ba người kia
lại dùng ánh mắt ước ao đố kị nhìn mình. Tất nhiên hắn biết tại sao ba
người này lại có dáng vẻ như vậy. Tại Đại Vận, Sở Tương Hợp chính là
thần. Người có thể được hắn chỉ điểm thực sự quá ít. Bây giờ mình lại
có cơ hội như thế.
- Âu Dương đồng ý đi! Mau đáp ứng đi!
Lăng Túc nhìn thấy Âu Dương vẫn đang do dự, hắn còn tưởng rằng Âu Dương không hiểu rõ về Sở Tương Hợp. Không phải nói khoa trương, chỉ cần có
thể bái vào môn hạ của Sở Tương Hợp, cũng có nghĩa là sẽ nhanh chóng
thăng chức. Cũng có nghĩa là ngươi trực tiếp được kéo từ dưới chân núi
lên giữa sườn núi. Lên tới đó, đường còn lại sẽ trở nên bằng phẳng khác thường.
Âu Dương nhìn Lăng Túc một chút. Hắn biết Lăng Túc chỉ muốn tốt cho mình. Nhưng đáng tiếc mình quả thật không thể bái
vào môn hạ của Sở Tương Hợp. Nếu như vậy, hắn căn bản sẽ không có cách
nào tu luyện. Cho dù là nửa phế vật, nếu như mất đi bãi săn bắn, vậy hắn sẽ không là gì cả. Âu Dương không phải là kẻ ngu ngốc. Tương lai của
mình chỉ do mình nắm giữ.
- Thật xin lỗi. Quốc sư đại nhân, ta vẫn muốn ở lại đây...
Rất lâu sau, Âu Dương mở miệng cự tuyệt Sở Tương Hợp. Hắn vừa mở miệng
nói ra câu nói này. ba người đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã trực tiếp
phát điên. Đây quả thực chính là một miếng bánh nhân thịt từ trên trời
rơi xuống. Cái bánh này rơi xuống đầu bất kỳ ai, người đó không phải sẽ
mừng tới phát điên sao? Nhưng tại sao Âu Dương lại ngốc như vậy? Không
ngờ hắn lại cự tuyệt!
- Âu Dương, ngươi điên rồi!
Lăng Túc lập tức tóm lấy cánh tay Âu Dương, nhưng từ trong mắt Âu Dương hắn nhìn thấy lại vẻ tươi cười và kiên định!
Nhìn thấy dáng vẻ của Âu Dương như vậy, tay Lăng Túc đang cầm cánh tay
của hắn từ từ thả ra. Tuy rằng Âu Dương rất ít nói chuyện, nhưng Lăng
Túc lại hiểu Âu Dương. Trên thực tế Âu Dương là một người rất có chủ
kiến. Một khi hắn đã xác định chuyện gì, như vậy sẽ không thể nào thay
đổi nữa.
- Tại sao?
Sở Tương Hợp đứng
bên cạnh cũng cảm thấy thất vọng. Hắn thông qua Bì Ba biết được Âu Dương chỉ cần hai tháng đã từ bán yêu giả biến thành một yêu cung thủ nhị
giai. Tốc độ thăng cấp này thực sự quá đáng sợ! Sở Tương Hợp rất muốn
dẫn Âu Dương trở về cố gắng nghiên cứu xem Âu Dương đã làm như vậy bằng
cách nào. Cho nên hắn mới nói như vậy. Nhưng hiện tại Âu Dương mở miệng
cự tuyệt hắn cũng không có cách nào.
- Quốc sư đại
nhân, Âu Dương tự do quen rồi. Nếu thật sự đến Đô Thành, có thể sẽ gặp
rắc rối. Cho nên Âu Dương ở lại chỗ này là được rồi!
Âu Dương nói nửa thật nửa giả. Cái gì mà tự do quen rồi? Cái gì mà sẽ gặp
rắc rối? Với tính cách cao ngạo của Âu Dương, thật sự phải tới Đô Thành, nơi công tử bột đầy đường, quý tộc nhiều như chó, hẳn Âu Dương sẽ thật
sự không nhịn được.
Sở Tương Hợp nghe Âu Dương nói vậy, hắn gật đầu. Thật ra hắn biết đây chẳng qua chỉ là lý do của Âu Dương
mà thôi. Trở thành đệ tử của Sở Tương Hợp hắn, tất cả Đại Vận, ngoại trừ hoàng đế ra, cho dù gặp Thái tử cũng có thể đứng ngang hàng. Cho dù
ngươi muốn gặp rắc rối, chỉ sợ cũng không có cơ hội.
-
Được rồi, mỗi người đều có con đường của chính mình. Nếu Âu Dương ngươi
chọn lựa như vậy, ta không còn gì để nói nữa. Nhưng có vài điều ngươi
nhất định phải nhớ kỹ. Ngươi là người của Đại Vận ta. Bất cứ lúc nào
ngươi cũng là...
Sở Tương Hợp biết, với tính cách của
Âu Dương và năng lực cổ quái của hắn, sau này hắn nhất định sẽ trở nên
bất phàm. Bởi vậy hiện tại hắn mới nói với Âu Dương nghe những lời này.
- Xin quốc sư đại nhân yên tâm. Bất cứ lúc nào Âu Dương cũng là người
của Đại Vận quốc. Huynh đệ thân thuộc của Âu Dương đều đang ở Đại Vận!
ưng tu luyện giả khác không thể so sánh với Trận Đồ Sư. Bọn họ nắm giữ
những năng lực mà tu luyện giả khác không thể so sánh được. Những tu
luyện giả khác chỉ có thể bắt đầu từ nhất giai. Nhưng Trận Đồ Sư trời
sinh có trận đồ, trận đồ hoàn thành đó là thất giai. Người khác nhọc
nhằn khổ sở cả đời đều không thể chạm đến điều mà trời sinh ra bọn họ đã được nắm giữ..