- Được! Ta thu hút hỏa lực, lão Ngụy ngươi phụ trách chém ra ngoại vực, tốc độ của Bạch Tinh nhanh hơn ngươi, hắn thích hợp đẩy thiên đình hơn!
Âu Dương nhìn hai kẻ thoái thác trách nhiệm, cuối cùng quyết định mình sẽ là người đi thu hút hỏa lực. Hơn nữa cho dù Âu Dương tự mình quyết định, cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có một kết quả như vậy, dù sao Âu Dương biết, làm như vậy bọn họ không những bảo tồn được sinh lực lớn nhất, cũng chỉ có như vậy bọn họ mới có thể phát huy tốt hơn khi đối mặt với tứ đại cường giả thiên đình.
Bốn vị cường giả thiên đình cũng không phải quả hồng mềm, nếu như một người trong số ba người bọn họ bị thương nặng, rất có thể sẽ bị vây công trong đại chiến tiếp theo.
Theo Âu Dương thấy, phương thức tốt nhất là mình trực tiếp đối đầu với Khâu Vân Bình và Lý Thu Linh, để Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập đối kháng Phiến Công Tử và Kim Chung Đồng Tử, chỉ cần mình có thể dây dưa với hai người kia thành công, Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập khẳng định có năng lực đánh chết một người trong số đó. Chỉ cần bất cứ người nào trong bốn người chết đi, đừng nói là chết, chỉ cần là bị thương nặng cũng có thể khiến bọn họ triệt để tan vỡ.
Một đấu một, Âu Dương đấu với ai người đó chết. Một đấu hai, Âu Dương muốn giải quyết bất cứ người nào trong thời gian ngắn cũng không có khả năng, chỉ có thể tiêu hao, tiêu hao đến cuối cùng vẫn là không có vấn đề gì. Còn một đấu ba, trên cơ bản Âu Dương chỉ có thể chạy....
Trước kia một ngày một đêm liên tục giết chết ba gã tổ cấp cường giả hoàn toàn là nhờ vận may. Người thứ nhất Hàn Sa trực tiếp bị giết chết, hơn nữa lúc đó Hàn Sa đại chiến với Bạch Tinh lâu như vậy, lực lượng thặng dư không đủ tam thành, giết hắn đương nhiên không có vấn đề.
Hai người còn lại hoàn toàn là vì bị hù dọa đến vỡ mật, nếu như hai người bọn họ có thể liên hợp thành một khối ngay từ đầu, Âu Dương nhiều nhất chỉ có thể phóng ra vài câu ngoan độc để bọn họ rời khỏi mà thôi, dù sao lúc đó hình thái vô địch của Thứ Kiêu Cung còn chưa xuất hiện.
Ba người thảo luận chi tiết, một đêm nhanh chóng trôi qua. Sáng sớm hôm qua, phong tuyết vốn đã nhỏ dần lại một lần nữa điên cuồng tàn phá. Hơn nữa lần này phong tuyết trở nên lớn hơn, ở Thiên Nam rất hiếm khi gặp phải bạo tuyết phủ xuống như vậy.
Ba người Âu Dương bước đi trong hoa tuyết mềm mại, bọn họ từng bước tiến về phía Thiên Nam. Lúc này trong Nam Tiên thành ngoại trừ một số người đi chơi đêm về nhà, hầu như không còn ai khác.
Thiên đình vẫn lơ lửng giữa không trung, tứ phương trận kỳ mà Bạch Tinh bố trí đã bị phá. Thế nhưng lúc này không ai quản tứ phương chiến trận có bị phá hay không, bởi vì lần này đại chiến của bọn họ căn bản không tiến hành ở Thiên Nam, mà trực tiếp chuyển ra ngoại vực tiến hành.
Nói đến đây, Âu Dương bỗng nhiên phát hiện một vấn đề, đó chính là bách tính Nam Tiên thành thật sự rất bình tĩnh. Biết rõ siêu cấp cường giả trong tiên giới liên quân sắp sửa chiến đấu sinh tử với bốn vị cường giả thiên đình, nhưng bọn họ không định rời khỏi Thiên Nam! Lẽ nào bọn họ đều không rõ? Một khi đấu võ, phỏng chừng một nửa Thiên Nam sẽ bị những gi hỏa điên cuồng này đánh không ra hình dạng gì nữa.
Kỳ thực suy nghĩ này của Âu Dương cũng có rất nhiều người suy nghĩ, nhưng Âu Dương bỏ qua một vấn đề, đó là ở Nam Tiên thành cường giả hầu như đều đã gia nhập thiên đình, còn lại một ít đồng học cấp tàn phế cũng không ai có năng lực chạy ra khỏi Thiên Nam trong thời gian ngắn.
Đối với cường giả như Âu Dương mà nói, một đường nghiền nát hư không mà đi, từ Thiên Nam đến phương bắc chỉ cần nửa ngày là đủ rồi. Nhưng đổi thành những người khác, cho dù là Tiên Tôn muốn từ Thiên Nam đến phương bắc, không mất một tháng cũng đừng mơ tưởng đến được. Ở Thiên Nam, cường giả cấp Tiên Tôn đều thuộc về thiên đình, bọn họ trốn không thoát. Còn lại Tiên Đế gì đó có lòng muốn đào tẩu cũng thật sự vô lực!
Từ Thiên Nam chạy trốn tới phương bắc, đối với bọn họ mà nói chính là tính toán bằng năm, nếu như hai bên thực sự muốn liều mạng va chạm, phỏng chừng bọn họ còn chưa kịp đào tẩu, va chạm cũng đã sản sinh, Thiên Nam gần như bị hủy, cho nên bất luận bọn họ liều mạng trốn như thế nào, cuối cùng trên cơ bản cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Thiên đình cũng thật tự tin!
Âu Dương nhìn thoáng qua, tư thái cõng rắn cắn gà nhà này rõ ràng chính là đang chờ bọn họ tới cửa.
- Một lát nữa ta sẽ đánh cho mẹ bọn chúng cũng không nhận ra bọn chúng!
Ngụy Bỉnh Dập cũng có chút tức giận, không phải chỉ là một đống pho tượng sao? Hù dọa ai chứ, chẳng qua nơi này là tiên giới, nếu như ở ngoại vực, không cần ba người bọn họ liên thủ, bất luận một người nào toàn lực một kích, nếu như người còn có thể tìm được tồn tại của thiên đình, vậy xem như phế bỏ cường giả tổ cấp này đi!
Tiên giới dù sao cũng là một thế giới, ở đây có thế giới cực hạn, nhưng ở ngoại vực hầu như không cần lo lắng vấn đề này. Ở ngoại vực, một quyền của cường giả tổ cấp đánh vỡ một hành tinh cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Ta lên đây, chúc ta may mắn đi!
Âu Dương giơ ngón tay cái, sau đó nhìn thấy trên người hắn hỏa diễm ngút trời, hỏa diễm này phảng phất giống như một cái máy đẩy của Âu Dương, trực tiếp đẩu hắn bay về phương hướng thiên đình.
Lúc này trên thiên đình, khi Âu Dương bay tới, hầu như tất cả cường giả đều cảm thụ được lực lượng sản sinh có thể trấn áp thiên thể. Rất nhiều người sắc mặt âm trầm, cho dù thiên đình có nhiều pho tượng như vậy tồn tại, nhưng hung danh của Âu Dương thực sự quá thịnh, hơn nữa trên người Âu Dương phát sinh quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng, muốn nói người thiên đình không sợ hãi là chuyện không có khả năng.
- Hừ! Âu Dương, ngươi vẫn chạy tới tìm cái chết!
Bỗng nhiên, một thanh âm từ thiên đình truyền đến, sau đó thấy thiên đình ầm ầm bạo mở ngũ sắc thần quang. Trong nháy mắt thần quang này bạo phát ra, cho dù ở ngoài thiên lý cũng có thể dễ dàng nhìn thấy.
Lúc này toàn bộ Nam Tiên thành đều bị quang mang thiên đình bạo vọng chấn kinh rồi. Mọi người biết, đại chiến giữa thiên đình và Âu Dương đã bạo phát.
Trong ngũ sắc thần quang, hỏa diễm phảng phất như một bàn tay khổng lồ trực tiếp bắt về phía ngũ sắc thần quang. Hỏa diễm vừa xuất hiện không lâu, liền nhìn thấy trong thiên đình từng đạo ánh sáng phảng phất như từ ngoài trời kéo đến. Mỗi một đạo ánh sáng đều khiến thế giới run rẩy, trong lúc nhất thời ngàn vạn đạo ánh sáng giống như độc xà muốn thôn phệ thế giới quấn về phía Âu Dương đang lao tới.
Hỏa quang và ánh sáng ngũ sắc va chạm, vô số người trong Nam Tiên thành đều đang cầu khẩn, bọn họ đều minh bạch, một khi trận chiến này xảy ra, sợ rằng toàn bộ Nam Tiên thành trực tiếp sẽ hóa thành tro tàn, hôm nay sợ rằng cũng chính là ngày diệt vong của bọn họ!
- Phá!
Một tiếng nổ truyền đến, sau đó toàn bộ chân trời bắt đầu rung động, đại địa bắt đầu điên cuồng vỡ ra. Hỏa diễm của Âu Dương lần đầu tiên bị đánh tan, nhưng điều này cũng không phải nói linh hồn hỏa diễm yếu, cho dù linh hồn hỏa diễm cường thịnh hơn nữa cũng chỉ là lực lượng tổ cấp mà thôi.