Thứ Kiêu cung đỏ rực xuất hiện trong tay Âu Dương, hắn nhảy vọt lên đầu
thuyền, tay giương cung nhìn cổ thuyền to lớn không ngừng tới gần.
Mặc dù Hoàng Thiên Đại Đế là người sống nhưng đây là Tu La Huyết Hải, Âu
Dương không cho phép xảy ra chuyện gì sơ sót. Mặc kệ Hoàng Thiên Đại Đế
ôm mục tiêu gì đến đây đều không thể ảnh hưởng Âu Dương, nếu Hoàng Thiên Đại Đế có điểm gì xung đột với hắn thì hắn sẽ không để ý tiêu diệt
người đã từng là mục tiêu của hắn.
- Thật mạnh! Hắn rất mạnh!
Năng lực cảm giác của Vệ Thi vượt xa Âu Dương, nàng bỗng nhíu mày nhìn phía xa, cảnh giác nói với hắn:
- Hắn giống như ngươi, có được ý chí vĩnh sinh, hủy diệt và bất khuất, hắn cũng là cường giả ý chí tam phương!
- Ý chí tam phương!
Âu Dương nghe Vệ Thi nói vậy thì giật mình. Lúc trước Hoàng Thiên Đại Đế
rời đi Chân Linh Giới bước lên Xuyên Vân thuyền lần thứ hai thì chỉ có ý chí hủy diệt, vạn năm qua đi, y chẳng những không chết mà còn ngộ đạo
hai loại ý chí trở thành cường giả ý chí tam phương.
- Phải không? Vậy phải chào hỏi hắn mới được!
Nghe nói Hoàng Thiên Đại Đế từng là mục tiêu của mình nhưng lại cùng là
cường giả ý chí tam phương, Âu Dương bỗng bốc lên chiến ý, giơ lên Thứ
Kiêu cung. Âu Dương tay trái giương cung, tay phải nhẹ búng dây cung
thẳng tắp.
Cái búng này dù nhẹ nhưng phát ra tiếng ngân vang,
tiếng ngân chấn ngàn dặm. Âu Dương thấy được phía xa Hoàng Thiên Đại Đế
nghe thấy tiếng này thì lộ nụ cười, hai tay vịn kiếm xoẹt một tiếng rút
ra.
Hoàng Thiên Đại Đế tay trái cầm kiếm, mũi kiếm chỉ hướng Âu Dương, làm động tác khiêu khích.
- Hừ! Đệ nhất nhân vạn năm trước, Hoàng Thiên Đại Đế được ca tụng vô cùng kỳ diệu, hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!
Âu Dương nói rồi kéo căng dây cung.
…
- Tắt Viễn Cổ Thần Quang này đi!
Âu Dương nói với Vệ Thi. Thời gian dài như vậy, đối với Viễn Cổ Thần Quang trên thuyền Âu Dương đã có được một chút lý giải, nếu như Viễn Cổ Thần
Quang vẫn còn đang ở trên Xuyên Vân Thuyền, có thể dùng lực lượng tạm
thời áp chế nó, thế nhưng vẫn cần phải có một điều kiện tiền đề, đó
chính là lực lượng của ngươi phải là lực lượng thuộc về con người.
Bởi vì Viễn Cổ Thần Quang này kỳ thực chính là tồn tại để khắc chế anh
linh, bất kể anh linh cường đại như thế nào sau khi đi qua Viễn Cổ Thần
Quang cũng đều sẽ bị suy yếu trên diện rộng, hơn nữa dùng lực lượng của
họ cũng không có khả năng tắt đi Viễn Cổ Thần Quang.
- Ngươi đã nghĩ kỹ rồi à?
Vệ Thi nghe thấy Âu Dương nói vậy thì hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới
chiến ý của Âu Dương lại quá mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên lại muốn tắt đi
thần quang để đánh một trận cùng với Hoàng Thiên Đại Đế.
- đối thủ như vậy, bất kể thế nào hôm nay cũng phải đánh một trận.
Âu Dương chiến ý ngập trời, đối mặt với Hoàng Thiên Đại Đế này, vô luận ra sao cũng phải đánh với hắn một trận. Kỳ thực Âu Dương hoàn toàn không
có ý so bì mạnh yếu với người, có thể nói hắn đã nghe về truyền thuyết
Hoàng Thiên Đại Đế mà trưởng thành tới nay, Hoàng Thiên Đại Đế thủy
chung luôn ở trong lòng hắn, mà hôm nay rốt cuộc cũng có được một cơ hội để chiến thắng Hoàng Thiên Đại Đế, làm sao Âu Dương có thể bỏ qua.
- Được rồi!
Vệ Thi lắc đầu, sau đó bắt đầu sử dụng hồn lực của bản thân áp chế thần
quang, đối với hồn lực này thần quang cũng không có sự bài xích, chẳng
qua hồn lực muốn đi áp chế thần quang thì vẫn thua xa không thể dễ dàng
được như yêu khí của Âu Dương được, cũng may tu vi của Vệ Thi vô cùng
cường đại, không đến một phút đồng hồ, thần quang ở bên ngoài Xuyên Vân
Thuyền liền đã bị hồn lực của Vệ Thi áp chế mở ra một phần ở phía trước.
Sau khi một phần này được mở ra, hai mắt Âu Dương trấn định nhìn Hoàng
Thiên Đại Đế, tay hắn nhẹ nhàng buông, một mũi tên thăm dò từ trên dây
cung của Thứ Kiêu Cung đang không ngừng lóe lên bay vút ra, trực tiếp
xuyên qua mê vụ Huyết Hải bay nhanh về phía Hoàng Thiên Đại Đế.
Hoàng Thiên Đại Đế phảng phất như có dự cảm được điều gì, lập tức từ trên
cánh buồm của cổ thuyền khổng lồ không gì sánh được kia nhảy xuống, khi
thân hình hắn nhảy đến giữa không trung, kiếm trong tay liền chém thẳng
về phía trước, mũi tên đang bay đi như một luồng sáng mà Âu Dương bắn ra vậy mà trực tiếp bị một kiếm này của Hoàng Thiên Đại Đế chặt đứt.
Kiếm thuật như vậy, sự phán đoán như vậy, quả thực khiến Âu Dương giật mình
không thôi, từ khi bản thân xuất đạo đến giờ hắn chưa bao giờ thấy ai có thể dùng phương thức như vậy để phá tên của mình, một kiếm này của
Hoàng Thiên Đại Đế đã chứng tỏ được sự cường đại của hắn cũng không phải là lời đồn đại.
Hoàng Thiên Đại Đế cũng không đáp xuống cổ
thuyền, mà cả người hắn lại hạ xuống Tu La Hải màu máu, chẳng qua hắn
cũng không rơi vào trong biển, mà đến khi chạm tới mặt biển, hai chân
hắn liền đạp lên mặt biển, toàn thân tựa như đi ở trên đất bằng, dùng
một phương thức di động vô cùng nhanh điên cuồng lao về phía này.
- Để xem chân ngươi nhanh hay là tên của ta nhanh!
Âu Dương nói xong, tay không ngừng kéo mở Thứ Kiêu Cung, từng đạo quang tiễn từ trên thân Thứ Kiêu Cung bay ra.