Yêu Cung

Chương 888: Chương 888: Đi quốc sư phủ uống trà




Bản thân hắn sĩ diện, cũng không xem thử những người trên này là người thế nào sao. Hắn có khả năng sao?

- Chuyện này...

Lý tiên sinh nghe Ngụy Bỉnh Dập nói như thế, dáng vẻ có chút khổ sở. Tuy nhiên còn không chờ hắn phản ứng lại đã phát hiện năm người trước mặt sớm biến mất không thấy bóng dáng!

Không sai. Chính là biến mất không còn tăm hơi, giống như từ trước đến nay không hề tồn tại vậy. Cảm giác đầu tiên của Lý tiên sinh chính là chỗ này nhất định có Huyễn Thuật Sư cường đại. Nhưng rất nhanh, hắn liền thấy quốc sư Đa Thành đi về phía bên này.

Đa Thành chính là Yêu Chiến Sĩ. Yêu Chiến Sĩ cửu giai cũng không có năng lực bay. Cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng chỉ có thể bước đi hoặc là chui xuống đất mà đi.

Lúc này khi Đa Thành vừa đi tới phía dưới, Lý tiên sinh vội vàng cung kính chạy tới kể lại chuyện vừa rồi!

- Biến mất không còn tăm hơi? Hừ hừ, xem ra trong bọn họ có Huyễn Thuật Sư cường đại. Lý Ngọc chuyện tối hôm qua ngươi nói không chừng chính là huyễn thuật do bọn họ lừa gạt thôi!

Đa Thành tự tin nói. Thật ra vừa nãy Lý Ngọc nói tất cả những điều đó cho hắn nghe, hắn đã nghi ngờ có phải có Huyễn Thuật Sư quấy phá hay không. Hiện tại đột nhiên năm người vừa biến mất, vặn xác nhận suy đoán của hắn.

Nếu quả thật là tiền bối cao nhân, tại sao lại ra đi không từ giã. Lẽ nào bọn họ sợ mình? Đa Thành nghĩ như thế. Nhưng hắn không biết thời điểm hắn nghĩ như vậy, năm người đã sớm xuất hiện trong phủ đệ của hắn. Bạch Tinh một tay sử dụng yêu thuật cực kỳ quỷ dị trực tiếp khiến người trong toàn phủ quốc sư quên đi quá khứ. Trong mắt bọn họ chỉ có năm người này là chủ nhân.

Vào lúc này năm người đang ngồi trong đại điện phủ quốc sư nhàn nhã uống trà.

- Thật muốn lập tức nhìn thấy sắc mặt của tên quốc sư kia khi nhìn thấy chúng ta!

Tiểu Nhạc cười hì hì.

- Ngươi có thể thấy được ngay lập tức!

Bạch Tinh thổi lá trà trong chén khẽ mỉm cười. Khi hắn vừa nói dứt lời, phía xa đã thấy có một đội xa mã xuất hiện trên đường cách phủ quốc sư không xa...

Dễ dàng chiếm phủ quốc sư như vậy, đừng nói là Đa Thành, chỉ sợ người của Đa La cũng không thể tưởng tượng được có người trong tình huống không động tới bất kỳ người nào đã có thể ngênh ngang tiến vào phủ quốc sư như vậy.

Bạch Tinh một tay đùa bỡn với Yêu thần thương của mình. Bên cạnh của hắn là mấy nam tử mặc trang phục võ tướng đang quỳ rạp ở bên cạnh giống như hạ nhân làm chỗ đặt chân cho hắn! Mấy người này chính là quan viên đương triều của Đa La. Từ việc mấy người này có thể tiến vào phủ quốc sư chờ đợi, có thể tưởng tượng được quan chức của mấy người này chắc chắn không thấp.

Mà bây giờ Bạch Tinh không quan tâm ngươi là quan lớn hay quan nhỏ. Ngày hôm nay vận may của hắn kém không gặp được hoàng đế. Nếu không lúc này người hắn đặt chân lên chỉ sợ chính là quân chủ Đa La này.

Đại đội nhân mã đã trở về phủ quốc sư. Nhưng khi bọn họ đến trước cửa phủ quốc sư, Đa Thành lại phát hiện có chút không đúng. Nếu như bình thường, xa mã của mình trở về, người trong phủ hẳn phải đi ra nghênh đón mới đúng. Nhưng lần này người trông cửa tại phủ đệ của mình vẫn tiếp tục trông cửa. Người quét sân tiếp tục quét sân, giống như hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ vậy.

- Dừng lại!

Đa Thành rống to một tiếng. Nhưng sau khi Đa Thành gầm xong câu này, hắn lại càng thêm giật mình, Lúc này xa mã của hắn không hề có ý định dừng lại, bất ngờ cứ thế tiến vào trong phủ

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Đa Thành lật tung trần che xe ngựa xa hoa lên, từ trong xe ngựa chui ra. Mọi người đều giống như không nhìn thấy cảnh tượng này. Không ngờ tất cả đều giống như không có liên quan tiếp tục tiến vào phủ đệ!

- Chẳng lẽ là huyễn thuật của Huyễn Thuật Sư?

Đây là điều duy nhất Đa Thành có thể nghĩ tới lúc này. Nhưng Đa Thành không thể nào hiểu được, rốt cuộc phải là Huyễn Thuật Sư cường đại tới mức nào mới có thể mê hoặc được nhiều người như vậy.

Không sai. Huyễn Thuật Sư thật sự có thể mê hoặc người. Nhưng Bạch Tinh sẽ dùng mê hoặc cấp thấp như vậy sao? Yêu thuật của Bạch Tinh đã đạt đến mức độ hơi một tí có thể hoàn toàn khống chế lòng người. Có thể nói chỉ cần Bạch Tinh nguyện ý, có thể trong nháy mắt khống chế tất cả mọi người trong vương thành Huy Hoàng này, khiến bọn họ hoàn toàn biến thành con rối.

Đùng đùng đùng đùng...

Đa Thành liền giật mình. Đó vốn là phủ đệ của hắn. Người trông cửa chạy tới trước người hắn. Lần này người trông cửa không hề hành lễ đối với hắn mà dùng một loại ánh mắt giống như đang nhìn ăn mày để nhìn Đa Thành. Nhìn thấy ánh mắt này, Đa Thành thiếu một chút thì tức chết tại chỗ. Tại toàn Đa La này, không có người nào dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn.

- Chủ nhân nói, lão già nhà ngươi không có lễ phép. Hiện tại thu nơi ở của ngươi. Nếu như còn dám khiêu khích, liền thu cả cái mạng già của ngươi!

Sau khi người canh cửa nói xong liền kiêu ngạo xoay người chuẩn bị trở về phủ đệ. Đa Thành thiếu chút nữa đã bị người canh cửa này làm tức chết. Hắn giơ tay lên liền chuẩn bị đánh chết người canh cửa này. Nhưng hắn vừa giơ tay lên liền nhìn thấy người canh cửa xoay người lại đạp hắn một cái. Với lấy thân thủ của hắn không ngờ trong nháy mắt lại không rõ tên canh cửa này đã ra tay như thế nào.

Một cước này mạnh mẽ đá vào ngực Đa Thành. Đa Thành liền giống như bị xe lửa đụng phải vèo một tiếng liền bay ra ngoài.

Sau khi ngã xuống đất, Đa Thành che ngực dùng bộ dạng khó có thể tin được nhìn hai tên canh cửa mà bình thường hắn chẳng thèm ngó ngàng tới. Hắn quả thực khó có thể tin tưởng được, tên tiểu tử này sống ở trong nhà hắn nhiều năm như vậy, không ngờ thực lực còn cường đại hơn hắn!

Thật ra không chỉ có người canh cửa, lúc này tất cả mọi người trong phủ quốc sư, từ người gác cửa cho tới đầu bếp, cho tới người nhà khách quen, trên căn bản mỗi người đều có lực lượng đỉnh phong mà thế giới này có khả năng chịu đựng được. Đây đều là từ Bạch Tinh. Đối với Bạch Tinh mà nói, giao cho những người này chút lực lượng nho nhỏ quả thực còn nhẹ nhàng hơn cả ăn cơm.

Đa Thành nhìn phủ đệ của mình. Lúc này hắn có chút bối rối. Hắn ngã xuống đất, không thể nào tưởng tượng được đã xảy ra chuyện gì. Tại sao người canh cửa lại lợi hại như vậy. Tại sao không có ai nhận ra mình?

Đa Thành biết, lực lượng của chính mình cũng không hề bị suy yếu, vừa nãy mình bổ ra một chưởng kia tuyệt đối với bình lúc không có gì khác nhau, cửa đồng một cước kia lại thực tại ngoài Đa Thành dự liệu.

Ngay khi Đa Thành đang ngã ngồi dưới đất tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra, hắn liền nhìn thấy trên bầu trời có một đám mây lớn màu đen che khuất cả mặt trời khiến phạm vi trăm dặm trong vương thành Huy Hoàng chìm trong bóng tối.

Đa Thành ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Vừa nhìn Đa Thành thiếu chút nữa đã sợ đến mức miệng sùi bọt mép. Đây không phải là mây đen. Trên trời chính là một con đại bằng lớn đang bay! Con đại bằng này giương cánh ra thậm chí phải lớn tới mấy trăm dặm. Chỉ thấy đại bằng bay lượn trên bầu trời này. Mỗi lần nó vỗ cánh đều khiến hư không xung quanh vỡ vụn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.