Nhưng ai có thể ngờđược nửa đường lại xuất hiện một Âu Dương có khả năng biết không thể thành có thểđây? Nếu như lần đầu tiên Âu Dương thật sự
ôm lấy nhiều yêu thú chi linh như vậy, tuyệt đối sẽ không có đoàn đội
tinh anh Vạn Tiên Sơn như bây giờ.
Nếu như không có Âu Dương toàn tâm toàn ý ở phía sau trợ chiến cho các đội hữu, khiến tất cảđội hữu
đều tín nhiệm lẫn nhau, vậy tuyệt đối không có đoàn đội tinh anh ngày
hôm nay. Tất cả những thứ này đều là ngẫu nhiên, nhưng tất cả cũng là
điều tất nhiên.
Nhưng lúc này bên ngoài xảy ra chuyện gì lại
không có bất kỳ quan hệ gì với đoàn đội tinh anh. Đã nhiều ngày nay bọn
họ không tiếp tục xuất kích. Bởi vì trong vòng trăm dặm xung quanh, bọn
họ đã không tìm được mục tiêu nào có thể ra tay. Những thế lực kia tình
nguyện đi chung một chỗ, tính kế với nhau cũng không muốn khiến Vạn
Tiên Sơn còn chưa rõ thực lực cụ thể kia là địch.
Đây là khiếp
sợ, đây là hoàn toàn là khiếp sợ. Tuy nhiên đám người Lữ Phong không bởi vì như vậy mà cảm thấy đau đầu. Ngược lại, bọn họ còn cảm thấy có chút
may mắn. Bởi vì hắn biết không bao lâu nữa dãy núi này sẽ biến mất. Nơi
này sẽ biến thành cái gì không ai biết. Thú triều cũng sắp đến. Hiện
tại hẳn là bọn họ đang chuẩn bịđối kháng thú triều.
- Ôi ôi ôi... Tiểu tử ngươi cắm cái đó làm gì? Ngươi có thể chuyên nghiệp một chút được không?
Lữ Phong khinh bỉ nhìn Thời Phong. Từ sau khi nhận được Sa Hồn Phiên từ
chỗ Linh Thiên Tông, mỗi ngày hắn đều muốn thử cắm Sa Hồn Phiên. Tuy
nhiên đáng xấu hổ chính là, hắn làm đều sẽ xuất hiện hoặc nhiều hoặc ít
vấn đề.
- Rõ ràng tiểu tử này cố ý. Thiên phú của hắn tốt hơn ta, nếu như không quái như vậy, lực chiến đấu của hắn tuyệt đối phải mạnh
hơn ta.
Bản thân Miêu Vận Tiến là một Huyễn Thuật Sư, hắn tự nhiên đứng ngoài nhìn nói vào như vậy.
- Khà khà...
Thời Phong vò đầu cười. Tuy nhiên hắn chỉđổi lấy các loại ánh mắt khinh bỉ.
- Được rồi được rồi, mọi người tới đây một chút.
Lữ Phong mở ra một tấm bản đồ đơn giản ra. Đây là bản đồ dãy núi, cũng là bản đồ của các thế lực gần đây nhất.
Một nhóm người ngồi vây quanh bên cạnh Lữ Phong. Mỗi khi nghiên cứu chuyện
gì, bọn họ đều trở nên rất nghiêm túc. Tuyệt đối không người nào dám đùa linh tinh. Dù sao đây là cũng là chuyện lớn có liên quan tới sinh tử.
- Dự tính trong vòng ba ngày nữa, dãy núi này nhất định sẽ biến mất. Ta vốn định tới quấy nhiễu tại đây!
Lữ Phong chỉ vào vị trí thế lực của Bích Tuyền Môn nói:
- Ban đầu ta tính chúng ta sẽ xuống núi, sau đó đi đường vòng tới đánh
chớp nhoáng Bích Tuyền Môn. Nhưng bây giờ xem ra, thời gian không cho
phép.
- Không hơn kém ba ngày là mấy!
Một người mở miệng nói.
- Không được! Nếu như chúng ta nhanh chóng tập kích bất ngờ sợ là một
ngày rưỡi mới có thể hoàn thành. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, sau
khi chúng ta hạ sơn có thể sẽ có đụng phải những thế lực khác. Như vậy
một khi kéo dài dài thời gian, kế hoạch liền rối loạn.
Lữ Phong vẫn rất cẩn trọng.
- Đụng tới những thế lực khác thì không dễ diệt sao?
Lại có người hỏi.
- Ngu ngốc! Ngươi không cảm thấy như vậy có chút ngu ngốc hay sao?
Thời Phong chỉ vào người này, chẳng biết xấu hổ nói:
- Thời gian chúng ta ở trên núi lâu như vậy, căn bản không biết tình
trạng phía dưới thế nào. Cho nên nhất định phải để Huyễn Thuật Sư dò
đường. Dò đường như vậy cũng cần phải hơn một ngày. Nếu như chúng ta ở
phía dưới gặp phải những thế lực khác, như vậy không phải cục diện bên này coi như xong.
- Ách?
Người này bị Thời Phong trách móc một trận đã nghe ra vấn đề. Hắn cười nói:
- Đúng vậy. Vẫn là nghe theo đội trưởng...
- Đúng, Thời Phong nói không sai. nếu như chúng ta muốn dò đường, ít nhất phải một ngày. Mà đây lại là thời gian tối thiểu nhất!
Lữ Phong nhấn mạnh một chút, mọi người đều hiểu rõ. Ít nhất, tình hình còn chưa xuất hiện, bằng không sẽ lỡ mất thời cơ.
- Cho nên nói, trong thời gian ba ngày chúng ta không thể hoàn thành được một lần tập kích bất ngờđường dài!
Lữ Phong đã nghĩ rất nhiều. Bản thân hắn là đội trưởng. Hắn muốn đảm đương trách nhiệm của một người đội trưởng nên làm. Hắn không thể bị thắng
lợi phía trước làm choáng váng đầu óc cảm thấy bọn họ thật sự vô địch
nên không chút kiêng kỵ lao ra. Nếu là, như vậy, hắn sẽ dẫn theo đội
viên của hắn đi chịu chết.
- Ý của đội trường là thế nào?
Âu Dương ở bên cạnh vẫn không có mở miệng. Tuy nhiên sự trầm ổn của Lữ
Phong trước sau vẫn khiến hắn ở trong bóng tối không ngừng gật đầu.
Không nghi ngờ chút nào, Lữ Phong chắc chắn một đội trưởng tốt, chí ít
tốt hơn nhiều so với một kẻ đắc ý vênh váo như hắn rất nhiều.
-
Chúng ta đợi ở chỗ này, xem tiếp theo địa hình sẽ biến thành cái gì. Nếu như tiếp theo vẫn dãy núi, như vậy chúng ta cứ dựa theo kế hoạch tập
kích bất ngờđường dài. Nếu như biến thành cái khác, vậy chỉ có thể bàn
bạc kỹ càng lại một lần nữa!
Lữ Phong thoáng nhìn về phía mọi người. Khi hắn mở miệng nói ra những lời này, mọi người đều gật đầu biểu thị hài lòng.
- Được rồi, ba ngày cuối cùng mọi người không nên mất cảnh giác. Âu Dương ngươi vất vả một chút. Công tác quan sát tình hình quân địch vẫn do
ngươi chịu trách nhiệm. Hai người Thời Phong cùng Miêu Vận Tiến mở rộng
huyễn trận cho ta. Âu Dương chú ý quan sát. Phải mở rộng góc nhìn!
Lữ Phong phân phó một phen. Thật ra hắn cũng có chút xấu hổ. Dù sao nhiều
ngày như vậy, đều là do hai Huyễn Thuật Sư và Âu Dương bận rộn. Bọn họ
trước sau đều được nghỉ ngơi.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, một đoàn
đội không thể nói chuyện của ai quan trọng hơn. Mỗi người chủ yếu quản
lí tốt chức vụ của mình. Cũng chính bởi vì như vậy, ba người Thời Phong, Miêu Vận Tiến và cả Âu Dương từ trước đến nay đều không nói một câu oán hận. Người có tài thì ra sức nhiều, đây là điều tất yếu.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai ngày sau, trong lúc Âu Dương đang tuần tra trong khu vực bọn họ chiếm đóng, hắn chợt cảm giác thấy một sự chấn
động kịch liệt đột nhiên truyền đến.
- Cẩn thận! Địa hình sắp biến hóa. Lục Tiên mang theo người bay lên!
Khi Lữ Phong vừa cảm giác được sự chấn động, hắn liền hiểu rõ đã xảy ra
chuyện gì. Tuy rằng hắn dựđoán là ba ngày, nhưng ba ngày này chỉ là một
thời gian đại khái. Hiện tại mới hơn hai ngày đã bắt đầu phát sinh biến
hóa.
- Lần này sẽ biến thành cái gì?
Âu Dương được Lữ
Phong kéo một tay lơ lửng trên không trung. Nhìn dãy núi dưới chân bọn
họ giống như quả khí cầu mất đi không khí từ từ lún xuống. Cảm giác này
thật sự quá mức quỷ dị.
Dãy núi kéo ngàn dặm, lấy tốc độ cực
nhanh biến mất ở trước mắt ngươi, này chỉ sợ ngoại trừ nhìn thấy trong
các thiên tai, những nơi khác căn bản không có cơ hội nhìn thấy.
- Sau núi thông thường chỉ có hai khả năng. Đó chính là thảo nguyên và hải dương!
Lữ Phong vẫn có hiểu biết nhất định về nơi đây. Hắn biết bình thường một
địa phương nào đó sau khi hình thành địa hình núi sông, tiếp đó rất có
khả năng là hải dương hoặc là thảo nguyên.