Bọn họ căn bản không phải một đoàn đội! Linh hồn của ba mươi tám cá nhân đã sớm dung hợp lại cùng nhau, bọn họ là một chỉnh thể, bọn họ là một cây chiến đao vô địch.
- Cảm tạ tiền bối!
Lúc này Uân Thanh cũng hiểu rõ, ý nghĩa của ba mươi tám pho tượng này sợ rằng còn quan trọng hơn toàn bộ kênh đào. Kênh đào xác thực có thể khiến Đại Vận càng thêm phồn vinh, nhưng bất luận một quốc gia phồn vinh như thế nào, nhưng binh sĩ quốc gia kém cỏi cũng rất dễ bị khi dễ.
Nhìn ba mươi tám pho tượng này, Âu Dương phảng phất như quay về chiến trường trước kia, sơn thôn trước kia, phảng phất như lần đầu tiên sải bước chiến mã, phảng phất lại thấy được Lăng Túc cầm Thứ Kiêu Cung giao cho hắn!
- Các huynh đệ, tin tưởng ta, một ngày kia chúng ta còn có thể gặp lại!
Âu Dương nói xong câu đó, toàn thân hắn hóa thành một đạo thiểm điện hắc sắc bay về phương bắc.
Trên bầu trời, hoa tuyết vẫn lả tả bay xuống.
Lúc này, Tôn Hành Quyền cũng nhận được tin tức tới đây, nhưng hắn không nhìn thấy Âu Dương, mà chỉ thấy ba mươi tám pho tượng đang sừng sững trong hoàng cung.
Trong nháy mắt nhìn thấy ba mươi tám pho tượng này, Tôn Hành Quyền cũng đoán được lai lịch của nó. Sát khí nồng nặc, nhãn thần sắc bén, hơn nữa số lượng cũng vừa khớp, ba mươi tám pho tượng này chỉ có thể là trung đội thứ bảy được xưng là truyền thuyết bất bại.
Một cái bóng lướt qua bầu trời Đại Vận, bay về phía bắc, thân ảnh của hắn giống như một đạo thiểm điện, cho dù là người mạnh nhất của thế giới này cũng đừng mơ tưởng nhìn thấy thiểm điện này.
- Chính là ở đây.
Âu Dương nhìn dưới chân, lúc này cơ bản đã tới cực bắc của Đại Vận, nhưng lại cách phương bắc hai trăm dặm. Đây là suy nghĩ của Âu Dương, hắn sẽ không trực tiếp mở kênh đào đến biên cảnh, bởi vì như vậy cũng không có chỗ tốt gì. Một khi phương bắc thất thủ, kênh đào sẽ bị phá hư, như vậy toàn bộ phương bắc sẽ rơi vào trong đình trệ, cho nên lưu lại một giải đất giảm xóc vẫn rất cần thiết.
- Mở!
Hai tay Âu Dương xé rách đại địa, trong nháy mắt, bất cứ nơi nào của tiểu thế giới cũng có thể cảm thụ được nhịp đập đến từ đại địa.
Đại Vận nằm ở phía đông của tiểu thế giới, mặc dù nói ở đây là phía đông, nhưng trên thực tế nơi này cũng đồng dạng được xem là khu vực tương đối gần kề trung tâm thế giới. Lúc này Âu Dương lợi dụng lực lượng của mình muốn mạnh mẽ xé mở toàn bộ Đại Vận, sau đó xây dựng một kênh đào cực lớn rộng trăm thước, điều này có thể không khiến người khác kinh hãi sao.
Cũng may vài ngày trước, khi biết được Âu Dương muốn tặng kênh đào cho Đại Vận, Lưu đại nhân đã phái người sơ tán toàn bộ hộ gia đình ven đường, bằng không, không biết lần này sẽ có bao nhiêu hộ gia đình ven đường phải bỏ mạng.
Đại địa chậm rãi mở ra, theo đại địa rạn nứt, toàn bộ con đường Đại Vận bị chia làm hai khối, một cái hào rộng xuất hiện trước mặt Âu Dương.
- Nước đâu! Đến đây!
Ngón tay Âu Dương vẽ lên thiên không, nhìn thấy nơi khởi nguyên của kênh đào phía bắc, trong hào rộng khô cạn bắt đầu điên cuồng tuôn ra dòng nước. Lúc đầu tốc độ của dòng nước rất chậm, nhưng theo sự khống chế của Âu Dương, tốc độ dòng nước càng lúc càng nhanh, sau đó hình thành làn sóng cực lớn giống như sóng triều bắt đầu đấu đá lung tung trong hào rộng.
Dòng nước này đương nhiên không thể tự nhiên sinh ra, chỉ có điều không ai nhìn thấy Âu Dương đã xây dựng một trận pháp nho nhỏ dưới đất, dẫn nước biển của đại hải phía đông vào trong kênh đào, khiến sau này kênh đào sẽ không bao giờ khô cạn. Chiêu thức này cũng chỉ có Âu Dương mới có thể làm được, nếu là người bình thường của tiểu thế giới tiến hành sửa chữa, sợ rằng chỉ riêng vấn đề dòng nước cũng cần giải quyết rất lâu mới có thể nghĩ ra biện pháp thích hợp.
Nhưng Âu Dương căn bản không cần phiền phức như vậy, một trận pháp nhỏ có thể giải quyết tất cả vấn đề. Dẫn nước biển đổ vào kênh đào, sau đó lại để nước biển chảy về biển. Như vậy chẳng khác nào một dòng sông vĩnh viễn không bao giờ đứt đoạn, cho dù thời tiết phương bắc Đại Vận vô cùng lạnh lẽo, tuyệt đối cũng không thể đông lạnh kênh đào Âu Dương tạo ra.
Như vậy kênh đào này sẽ mãi mãi không bao giờ khô cạn, chỉ riêng điểm này đã vượt xa kênh đào Đại Vận phải hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực kiến tạo ra.
Nhìn kênh đào mình mở ra, Âu Dương biết, đây có lẽ là tiếp xúc cuối cùng của mình với vương triều Đại Vận, cũng là lần cuối cùng giúp đỡ vương triều này. Về phần sau này vương triều vì kênh đào mà càng thêm hưng thịnh, hay vì kênh đào mà suy sụp hiển nhiên không phải chuyện Âu Dương phải suy nghĩ.
- Kênh đào này chính là một cây kiếm hai lưỡi, nếu như Đại Vận sử dụng phòng thủ và phát triển, như vậy nó sẽ là tấm chắn vĩnh viễn của Đại Vận. Nếu như Đại Vận sử dụng nó xâm lấn người khác, nó đồng dạng cũng sẽ trở thành con quỷ hút máu tát cạn huyết dịch Đại Vận!
Âu Dương nghĩ rất rõ ràng, sau khi có kênh đào này, lực lượng phòng thủ của Đại Vận chẳng khác nào tăng hơn gấp bội, nhưng sau khi có kênh đào, một ngày nào đó Đại Vận sẽ bởi vì phồn vinh quá độ mà muốn mưu đồ thiên hạ.
Cái này gọi là "thịnh cực thì suy", một khi Đại Vận chỉ đầu mâu vào thiên hạ, như vậy cho dù Đại Vận có thể dựa vào quốc lực cực mạnh thống trị thế giới này, cuối cùng sẽ có một ngày Đại Vận sẽ tan vỡ.
- Bất luận như thế nào đây cũng là nơi bắt đầu giấc mộng của ta, cuối cùng ta tặng cho các ngươi một đạo bùa hộ mệnh!
Âu Dương điểm ngón tay, nhìn thấy một đạo huyết quang từ bầu trời bay thẳng đến Đại Vận đô thành, sau đó bay vào trong Đại Vận hoàng thành, cuối cùng huyết quang này rơi vào trong ba mươi tám pho tượng biến mất không thấy.
- Cái này coi như thần thủ hộ cuối cùng ta tặng cho Đại Vận, hi vọng bọn họ vĩnh viễn không sống lại. . .
Âu Dương nhìn thoáng qua tiểu thế giới này, nơi này chính là nơi bắt đầu giấc mộng của hắn, nhưng sau hôm nay, sợ rằng hắn và quốc gia này cũng không còn quan hệ gì nữa, hắn phải đi rồi!
Nhẹ nhàng buông lỏng khống chế với thân thể của mình, Âu Dương thuận gió bay lơ lửng trên không trung. Sau khi Âu Dương hoàn toàn buông tha khống chế của mình, trên người hắn phát ra lực lượng, mở ra cánh cửa thông đến Chân Linh Giới, sau đó cánh cửa này lại truyền ra một luồng lực lượng mở rộng cánh cửa thông đến tiên giới.
Thần quang tiếp dẫn đủ loại màu sắc bao phủ trên người Âu Dương, lúc này vô số người trong tiểu thế giới nhìn thấy người trực tiếp từ tiểu thế giới hoàn thành mọc cánh phi tiên. Đương nhiên, mọc cánh phi tiên này chỉ là bọn họ nghĩ mà thôi, trên thực tế Âu Dương căn bản không tính là mọc cánh phi tiên, nhiều nhất hắn chỉ khiến quy tắc thiên địa phát hiện hắn không nên tồn tại trong thế giới này, sau đó mạnh mẽ ném hắn ra khỏi thế giới này đến tiên giới mà thôi.
- Sau khi lực lượng đạt đến đỉnh phong, thế giới này sẽ không lưu ta lại, sẽ ném ta vào một thế giới khác. Trong Chân Linh Giới cũng như vậy, lẽ nào nói sau này tiên giới cũng sẽ như vậy?