Nhưng càng lĩnh ngộ Thánh Chiến phương pháp thì Âu Dương hiểu ra, Chiến
tộc không đơn giản như hắn đã nghĩ. Bọn họ không có thể chất, thiên phú
được ưu đãi, họ không thể trưởng thành giống Tiên Giới, thậm chí không
bằng người thế giới Dị tộc, họ tu chỉ là một trái tim. Thánh Chiến
phương pháp ghi chép rằng khi Thánh Chiến phương pháp đại thành thì
trong lòng suy nghĩ chính là ý niệm đạt thành!
Đây là khái niệm
gì? Sợ là đã vượt qua chí cao vô thượng, đã tới phạm trù thần linh!
Trong lòng suy nghĩ chính là ý niệm đạt thành, cường giả loại trình độ
này sẽ xuất hiện sao?
Âu Dương không xác định, trên Thánh Chiến
phương pháp cũng không ghi rõ ràng, nhưng dù là lòng suy nghĩ chính là ý niệm đạt thành này là thật hay giả thì vô thượng chiến ý trong Thánh
Chiến phương pháp rất rộng lớn tinh thâm, đây là cách tu luyện mà Âu
Dương chưa từng nghĩ tới, chưa từng nghe qua.
Thánh Chiến phương
pháp không tu thể, không tu thân, không tu pháp, có thể nói là thiên hạ
bất cứ cái gì tu nó đều không cần tu. Thánh Chiến phương pháp chú trọng
là nguyên do tâm sinh, tất cả đều lấy trong lòng làm gốc bản.
Âu Dương mỉm cười lẩm bẩm:
- Cách tu luyện thật kỳ diệu. Nếu ta không đạt đến tôn cấp thì có lẽ đã
chọn cách tu tâm này! Nhưng dù là vậy thì bên trong có nhiều thuật pháp
ta có thể học.
Hiện tại Âu Dương đã đạt đến Tiên Tôn, hắn không
thể nào từ bỏ lực Tiên Tôn tu lại Thánh Chiến phương pháp này, cho nên
hắn chỉ có thể học ý, muốn mơ tưởng liền thành thì hơi khó.
- Mười lăm năm, ta đi vào đây chớp mắt đã mười lăm năm. Mười lăm năm đối với tu luyện giả thật là không có ý nghĩa gì.
Ngón tay Âu Dương như đao xẹt qua mặt, râu mọc rất dài bị cạo rớt. Âu Dương
cắt đứt tóc dài, chỉnh lý thân hình một phen, từ trạng thái gần như
người rừng lại biến về vương giả tràn đầy quý khí.
*Ầm!*
Một đoàn lửa không ngừng nhảy múa trong lòng bàn tay Âu Dương, ngọn lửa
không ngừng chuyển đổi trở thành người, vật, hoa, chim, có thể nói là
cực kỳ linh động. Âu Dương cảm nhận được yêu khí xung quanh đậm đặc, hắn biết ở tại đây tuyệt đối là chân chính vương giả, nếu không ra ác ma
chi địa thì hắn gần như có được sức chiến đấu vô tận.
Ở đây dù Âu Dương có tiêu hao lực lượng nhanh bao nhiêu đều dễ dàng bổ sung về.
- Bây giờ chắc ta đã mạnh hơn cả Diệp lão năm đó.
Âu Dương phất tay chém hư không, khônga gian bị hắn xé rách, một con đường đi thông Tiên Giới hiện ra ở trước mặt của hắn.
Nhìn con đường đi thông Tiên Giới, Âu Dương rất muốn bước vào trong đó,
nhưng bây giờ hắn còn chưa thế. Âu Dương còn có rất nhiều việc cần hoàn
thành tại đây.
Tay phẩy một cái, con đường không gian biến mất,
Âu Dương từ trong vòng tay không gian lấy ra áo choàng của mình, lại đốt lên ngọn lửa phù trùm toàn thân. Âu Dương đạp bước không trung đi vào
trong Linh Hồn Liệt Diễm.
Hiện tại Linh Hồn Liệt Diễm không giống như trước có thể trói buộc Âu Dương, hắn chậm rãi bước trong Linh Hồn
Liệt Diễm, giống như tinh linh lửa không bị ngăn cản chút nào.
-
Chỗ này có thể làm nơi tị nạn, sau này nếu bị ai truy sát trốn vào đây,
dù có đối địch toàn thế giới của không ai làm gì được ta.
Âu Dương mỉm cười, hắn suy nghĩ quá xa, lấy tu vi hiện tại của hắn nếu là ở ác ma chi địa dù đụng phải Chủ Dị tộc cũng không sợ.
- Ác ma chi địa này có thể phóng đại lực lượng của ta gấp trăm lần, tại đây ta chính là vương gia ngạo nghễ thiên hạ.
Âu Dương ngẫm nghĩ, ác ma chi địa này đối với người khác thì thật sự là ác ma chi địa, nhưng đối với hắn lại là chỗ tu luyện rất tốt, tại sao hắn
không biến nơi này thành đại bản doanh của mình?
Âu Dương xuyên
qua biển lửa linh hồn tiến vào khu đất từng kéo hắn xuống. Vùng đất ác
ma chi địa này vẫn có sức hút rất mạnh, nhưng lấy tu vi của Âu Dương
không còn sợ gì nữa.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn, Âu
Dương phá đất chui ra, toàn thân ánh lửa bập bùng tựa như một thần linh
trong ngọn lửa. Âu Dương đưa mắt nhìn bốn phía, ác ma chi địa vẫn hoang
vu như vậy, điều duy nhất khác biệt là tại đây xuất hiện nhiều bóng quỷ
ẩn núp xung quanh.
Những bóng quy này không phải là quỷ quái gì,
đó là tai mắt Ngụy Bỉnh Dập để lại. Nếu là lúc trước thì Âu Dương không
thể trông thấy bọn chúng nhưng hiện tại hắn là tôn cấp, càng được yêu
khí ác ma chi địa gia thân, đủ để đấu với Chủ Dị tộc, bóng quỷ nho nhỏ
sao thoát được pháp nhãn của Âu Dương?
Giọng Âu Dương như chuông vang vọng toàn ác ma chi địa.
- Hừ! Bắt đầu từ hôm nay tây bộ chính là của Âu Dương ta, tên nơi này là Yêu Giới! Ta chính là Vạn Yêu Chi Tổ!
Các bóng quỷ mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chiếm đất thành của riêng thế này là khiêu khích Chủ Dị tộc ra mặt, ai mà dám to gan đến thế?
- Muốn chết!
Một bóng quỷ cách Âu Dương khá gần lóe người đi tới bên cạnh Âu Dương,
nhưng gã chưa ra tay đã bị Linh Hồn Liệt Diễm trên người hắn đốt đến
hình thần đều diệt.
Hình ảnh này khiến nhiều người trợn to mắt,
người mới ra tay có tu vi Tiên Đế, thế mà không kịp ra tay đã bị đốt
chết, Âu Dương này mạnh bao nhiêu?
- Cút! Hãy chuyển lời của ta cho chủ tử các ngươi, nếu hắn không phục thì đến Yêu Giới của ta lý luận!
Âu Dương liếc khung trời, tất cả người ẩn giấu đều bị hắn thấy rõ ràng.
Một chữ cút mang theo rung động chấn linh hồn, mọi người có cảm giác trái
tim bị bóp chặt, loại cảm giác này họ từng cảm nhận từ một người, đó là
Chủ Dị tộc Ngụy Bỉnh Dập.
Hiện tại cảm giác lại xuất hiện, suy
nghĩ đầu tiên của họ là biến thiên! Dị tộc xuất hiện một sự tồn tại đáng sợ có thể đối kháng với Chủ Dị tộc.
Chốc lát sau ác ma chi địa
không còn bóng quỷ, nơi này lại trở về bình tĩnh như xưa. Âu Dương đứng
chính giữa ác ma chi địa, Phong Bạo thành luôn bị Âu Dương giấu trong
người giờ bay ra, đón gió biến thành tòa thành thị rung động thiên địa.
Thành thị bềnh bồng trên bầu trời ác ma chi địa.
Âu Dương nhẹ gật đầu, nói:
- Tên ác ma chi địa làm người ta rất sợ, kể từ hôm nay sửa lại tên.
Âu Dương dứt lời, một khối đá to khổng lồ ở trên ngọn núi đen phía xa bị
tước, hắn phất tay hướng bia đá, hai chữ to Yêu Giới hiện ra trên bia
đá.
- Yêu Giới sinh ra sợ là sau này sẽ không ngừng hỗn loạn,
nhưng ta hy vọng nơi này là vùng đất bình yên, vậy thì gọi nó là chỉ qua chi địa vậy!
Âu Dương hai tay khắc, bốn chữ chỉ qua chi địa hiện ra trên bia đá, bốn chữ mang theo chiến ý vô tận.
Nơi đây là chỉ qua, nếu có kẻ đến xâm phạm thì sẽ chiến đấu! Đây là ý nghĩa chỉ qua chi địa của Âu Dương.
Vạn Yêu Chi Thành mấy ngày nay rất bình tĩnh. Ngụy Bỉnh Dập trở về trước
sau như một, không nói nhiều với Mộng Hi. Mộng Hi nhiều lần muốn hỏi
nhưng cuối cùng không mở miệng, bởi vì nàng thấy nét mặt Ngụy Bỉnh Dập
có mờ mịt.
Mộng Hi rất muốn dùng thuật dự ngôn phán đoán kết quả
lần này, nhưng nàng thử rất nhiều lần vẫn không có được đáp án. Mộng Hi
hiểu không phải thuật dự ngôn của nàng không nhạy mà bởi vì người nàng
muốn dự ngôn đã vượt qua cực hạn thuật dự ngôn.