Nhà tranh không có bất kỳ biến hóa gì, mà lúc này phía trước nhà tranh
cũng không có bất kỳ người nào ở đó. Trông thấy một màn này, Âu Dương
phảng phất nhớ tới sau khi xuyen việt không lâu, mỗi này còn chưa thể
thích ứng được với cuộc sống mới, không ngừng hô lên ta muốn đặc quyền
xuyên việt.
- Nhìn ngươi kích động như vậy, đây từng là nhà ngươi sao?
Vệ Thi chính là xuất thân nữ vương, nàng rất khó hiểu rốt cuộc phải thảm
hại tới trình độ nào mới có thể ở bên trong một nhà tranh rách nát như
vậy.
- Ừm!
Âu Dương đáp lời rồi một mình đi tới phía trước nhà tranh, vươn tay đẩy cửa ra, bên trong nhà tranh cơ bản không có bất kỳ biến hóa gì, ngoại trừ cỏ tranh được lợp lại một lần ra, hầu như tất cả đều được giữ gìn nguyên trạng.
Âu Dương đi tới trước giường
gỗ, đưa tay lục lọi bên dưới gầm chiếc giường đã rất cũ kỹ, dưới ánh mắt quan sát không giải thích nổi của Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế, Âu
Dương lôi ra một tấm huy hiệu thủy tinh.
Trên huy hiệu này có điêu khắc hai chữ lớn - Âu Dương!
Huy hiệu này chính là thứ duy nhất mà hắn mang theo được khi xuyên việt đến thế giới này, vẫn luôn được Âu Dương coi là bảo bối cất kỹ dưới gầm
giường, không ngờ nhiều năm như vậy, huy hiệu vẫn còn nằm ở đó như cũ.
Âu Dương tay cầm tấm huy hiệu có chút mừng rỡ, kỳ thực sở dĩ lựa chọn đi
tới nơi này một chuyến, trên cơ bản chính là vì tấm huy hiệu này.
- Kẻ nào! Kẻ nào dám xông vào nơi ở cũ của Thần Tiễn đại nhân! Quả thực là to gan lớn mật!
Ngay khi Âu Dương còn đang cười cười, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn!
Nghe được thanh âm này, ba người Âu Dương đồng thời nhíu mày, ba người này
bất kể là đi tới địa phương nào cũng đều đủ để đập nát hết thảy cuồng
nhân, mà lúc này Âu Dương về nhà cầm đồ của mình lại bị người ta quát
tháo, đương nhiên rất khó chịu.
- Bỏ thứ trong tay ngươi ra! Đồ của Thần Tiễn đại nhân mà ngươi dám động vào sao?
Một đội vệ binh từ đằng xa chạy tới bên này, bọn họ liếc mắt liền thấy
chiếc huy hiệu trong tay Âu Dương dưới ánh nắng mặt trời đang không
ngừng tỏa sáng lấp lánh.
Mấy thập niên trước khi kiến tạo tòa
thành thị này, chiếc huy hiệu đã bị người khác phát hiện ra, chất liệu
của huy hiệu này không phải vàng không phải đá, người ở thế giới này
chưa từng nhìn thấy qua.
Rất nhiều cường giả coi huy hiệu này là
một kiện bảo vật, thậm chí còn có người đoán rằng, Âu Dương sở dĩ có thể có được như ngày hôm nay đều là do huy hiệu tạo thành, sở học cả đời Âu Dương đều ở trong huy hiệu này.
Cách nói huyền bí này xuất hiện
liền truyền đi khắp nơi, phong ba cũng vì thế mà liên tục nổi lên, khi
đó vô số cường giả tụ tập lại đây, nghiên cứu bao nhiêu năm nhưng không
phát hiện ra thứ gì hữu dụng trên chiếc huy hiệu này, về sau mọi người
mới dần dần bỏ cuộc, cuối cùng chiếc huy hiệu cũng trở về được nơi này.
Hôm nay vệ binh thấy thậm chí có người dám cầm lấy di vật của Tiễn Thần Âu
Dương, bọn họ tự nhiên vô cùng phẫn nộ, một đội vệ binh không nói hai
lời lập tức xông về phía ba người Âu Dương.
- Muốn chết!
Hoàng Thiên Đại Đế dùng ngón cái búng vào chuôi kiếm trong tay, Phá Thiên
Kiếm liền muốn lao ra khỏi vỏ uống máu. Chẳng qua còn không chờ hắn ra
tay, đám vệ binh kia liền khựng lại tại chỗ không thể động đậy được.
Đây là do Âu Dương xuất thủ, tuy rằng những người này muốn lao tới bắt
người, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng coi như đã tận trung với
cương vị, hơn nữa còn là vì thủ hộ di vật của mình, mình không thể tận
mắt nhìn những người này bị Hoàng Thiên Đại Đế chém chết được.
Đám vệ binh đột nhiên bị Âu Dương ra tay khống chế mở trừng đôi mắt, bọn họ thực sự không rõ vì sao bản thân lại bị khựng lại tại chỗ không tài nào nhúc nhích được.
Âu Dương lúc này lên tiếng:
- Thần Tiễn
đã rời đi từ lâu, Kháo Sơn thôn cũng không còn nữa, hà tất phải lưu lại
ngôi nhà tranh này mà làm nhiễu loạn tâm thần mọi người! Hôm nay ta sẽ
thu hồi tất cả nơi này!
Âu Dương nói xong liền vung tay lên, một
đoàn hỏa diễm từ trong tay hắn bắn ra, chỉ nháy mắt đã thiêu hủy hoàn
toàn ngôi nhà tranh cùng với mọi thứ bên trong.
Đám vệ binh trông thấy nơi ở cũ của Thần Tiễn bị người khác phá hủy, trong lòng quýnh
lên, nếu như nơi này gặp phải chuyện gì, vậy thì bọn họ cũng không cần
phải sống nữa.
- Đây là thứ duy nhất đi cùng với ta tới thế giới
này, nó tuy chỉ là một đồ vật bình thường đến cực điểm, nhưng với ta mà
nói nó lại có ý nghĩa vô tận, hôm nay ta sẽ thu hồi tất cả...
Âu Dương nhìn tấm huy hiệu trong tay, hiện tại bản thân sắp bước vào đem, Âu Dương cũng không muốn bỏ nó lại nơi này.
Nghe Âu Dương nói vậy, cả đám vệ binh đều tỏ vẻ ngờ vực, bởi vì lời nới của
Âu Dương khiến cho bọn họ nghe có chút khó hiểu, vì sao người trẻ tuổi
này lại nói là quay trở về lấy đồ của mình? Trong khi đám vệ binh còn
đang mê man, vị đội trưởng đội vệ binh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Hắn đã từng may mắn được đi một chuyến tới đô thành, từng được chiêm
ngưỡng bức trượng Thần Tiễn, mà lúc này hắn nhìn Âu Dương trước mắt so
với bức tượng hắn từng thấy kia lại rất giống nhau.
- Chúng ta nên đi thôi, dù sao cuối cùng vẫn phải bước vào trong đó!
Âu Dương liếc mắt nhìn Hoàng Thiên cùng Vệ Thi, hắn biết, bọn họ phải khởi hành, phải bước lên con đường mà chưa từng có người nào dám bước lên.
- Đi thôi! Ta còn nhớ Tỏa Yêu Tháp ở ngay bên kia!
Hoàng Thiên Đại Đế đưa tay chỉ về hướng Tây Kỳ, sau đó toàn thân hóa thành
một đạo kiếm quang trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
- Tỏa Yêu Tháp, bức họa viễn cổ mở ra, chắc hắn Hoắc Khải Phong trong Tỏa Yêu Tháp có lẽ cũng đã sống lại...
Vệ Thi lẩm bẩm, sau đó thân thể nhảy vút lên cao, hóa thành lưu quang bay về phương xa.
Âu Dương cấp chiếc huy hiệu vào trong ngực, cuối cùng mở miệng nói với những vệ binh kia:
- Thần Tiễn đã đi rồi, hà tất còn phải giữ gìn những thứ hư vô này!
Nói xong, Âu Dương hóa thân thành một luồng thiểm điện màu đen, chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Khi Âu Dương biến mất trong khoảnh khắc, toàn bộ vệ binh đều khôi phục lại được tự do, bọn họ mở lớn đôi mắt nhìn lên bầu trời.