- Giống như ngươi nói, ngươi chính là gió trên trời cao. Bất kỳ ai cũng
không thể nắm ngươi trong tay. Ngươi chỉ lưu lại cho ta bốn mươi năm
ngăn ngắn. Nhưng bốn mươi năm này lại là thời gian đẹp đẽ nhất của ta!
Lý Uyển Như khẽ mỉm cười. Giờ nào khắc nào, trong lòng của nàng cũng bị nam nhân kia làm cho mâu thuẫn, bối rỗi.
Cũng dưới ánh trăng, Chúng Thần Điện bây giờ đã không huy hoàng bằng năm
xưa. Sau một trận chiến tại rừng rậm tây nam, cường giả của Chúng Thần
Điện đã chết gần hết. Đám người Lăng Túc bị cho là nội gian. Chúng Thần
Điện giống như xuống dốc không phanh. Từ lâu Chúng Thần Điện đã là nơi
không có bóng người, chỉ còn lại một rừng núi hoang vu và một đại điện
sừng sững tại chỗ không có người nào quét dọn, nói rằng nó đã có một
thời huy hoàng!
Ánh trăng như nước, dường như có thể soi sáng tâm linh người ta. Nhưng giờ phút này ánh trăng lại không cách nào khiến Vệ Thi nhận được một tia an ủi. Trong rừng mai, nàng nhẹ nhàng vuốt ve
cánh hoa mai. Bây giờ, rừng mai này có thể nói là nơi duy nhất trong
Chúng Thần Điện còn có người lưu lại mỗi ngày.
- Vệ Thi, hắn đã biến mất...
Một giọng nói từ dưới rừng mai truyền đến. Tiếp theo liền thấy một nam tử
mặc long bào từ dưới vách núi nhảy một cái đã đi tới trước người Vệ Thi.
- Biến mất? Lần trước hắn biến mất bảy ngàn năm. Lẽ nào lần này hắn cũng muốn như vậy sao?
Vệ Thi khẽ mỉm cười. Nhưng trong nụ cười của nàng lại mang theo một sự đau thương.
Mình đã từng hứa sẽ đợi Âu Dương bảy ngàn năm. Nhưng bảy ngàn năm đã qua.
Năm tháng xóa nhòa đi rất nhiều người, nhưng không cách nào san bằng
trái tim của Vệ Thi. Từ trong sâu thẳm, Vệ Thi vẫn có cảm giác như vậy.
Sẽ có một ngày hắn biết trở về. Sẽ có một ngày hắn bất chấp tất cả trở
về đây mang theo mình đi! Sau đó cho mình một lời hứa hẹn còn lớn hơn
trời. Hắn sẽ dùng cả một đời, dùng tất cả đi thủ hộ cái hứa hẹn này!
- Vu tổ chính là một kẻ địch chuyển thế của hắn. Người này với hắn có thù không đội trời chung. Bây giờ bằng hữu của Âu Dương gần như đã bị hạ
độc thủ. Lần này Âu Dương lại không thể ngăn cơn sóng dữ giống như năm
xưa. Hắn bất ngờ biến mất.
Hoàng Thiên rất bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong ấn tượng của hắn, Âu Dương chính làngười đi xuyên qua Tu La Hải,
dám hai lần cưỡi Xuyên Vân Thuyền liều lĩnh phá con đường viễn cổ. Nhưng bây giờ Âu Dương lại trốn tránh khắp nơi.
- Hắn không phải một người vô duyên vô cớ trốn tránh như vậy. Khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì đó!
Vệ Thi hình như rất thông hiểu Âu Dương. Nàng đã nói như thế.
- Đúng, có một chuyện được truyền từ trong Chiến tộc ra!
Hoàng Thiên liếc mắt nhìn Vệ Thi một cái. Thật ra hắn cũng không muốn nói
chuyện này cho Vệ Thi nghe. Nhưng bây giờ hắn biết mình nhất định phải
nói ra, bằng không sợ là Vệ Thi không thể nào an tâm được.
- Nói đi!
Vệ Thi có vẻ rất bình tĩnh. Chuyện đến nước này còn có gì khiến nàng không thể tiếp nhận được nữa? Âu Dương đến chết cũng không tới Chúng Thần
Điện thu hồi Thứ Kiêu Cung. Lúc Tiễn Thần ra đi, nàng không phải là
người ở bên cạnh chờ đợi. Không ngờ hắn thà chết cũng không trở về gặp
mình. Vệ Thi đã từng rất hận hắn. Nàng muốn hỏi Âu Dương một chút, trong mắt hắn mình rốt cuộc là cái gì? Nếu như chỉ là một người tồn tại cũng
được mà không tồn tại cũng được, vậy mình chờ đợi còn có ý nghĩa gì nữa? Mình cũng có trái tim, mình cũng có quyền tìm kiếm con đường của mình.
Tại sao mình lại phải ngây ngốc tiếp tục chờ đợi hắn?
Sau đó, Vệ
Thi dần dần nghĩ được rõ ràng. Trong tim Âu Dương, không cần nói cũng
biết tầm quan trọng của Thứ Kiêu Cung. Thứ Kiêu Cung đối với Âu Dương
chính là sinh mạng thứ hai. Nhưng không ngờ Âu Dương lại nhẫn tâm chặt
đứt liên hệ với Thứ Kiêu Cung. Có lẽ hắn làm vậy cũng không phải bởi vì
Lý Uyển Như. Có lẽ hắn chỉ không biết nên đối mặt với mình như thế nào.
Mà lần Âu Dương đến Chúng Thần Điện lấy Thứ Kiêu Cung, ánh mắt của hắn đã
nói rõ tất cả những điều này. Lúc đó hắn không hề nói với mình câu nào,
bởi vì hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với mình. Vệ Thi biết,
ngay cả trời Âu Dương cũng không để mắt tới. Hắn có can đảm nghịch
thiên, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất yếu đuối. Chí ít trên phương
diện tình cảm hắn vô cùng yếu đuối.
- Tất cả những điều này đều
liên quan với một nữ tử tên là Sở Yên Nhiên. Sở Yên Nhiên này chính là
thánh nữ Yêu tộc. Có người nói lúc trước Âu Dương tiến vào mộ của Yêu tổ đã kết bạn với Sở Yên Nhiên. Kết quả lại trúng tình cổ...
Hoàng Thiên bắt đầu kể về một vài lời đồn đại ở bên ngoài. Vệ Thi ở bên cạnh lắng nghe trước sau vẫn rất bình tĩnh.
- Cuối cùng Âu Dương mang theo thi thể của Sở Yên Nhiên rời khỏi đó. Ta nghĩ hắn nhất định rất thương tâm...
Hoàng Thiên nói một hơi hết những sự tình liên quan đến Âu Dương và Sở Yên
Nhiên. Thật ra lời đồn đại bên ngoài cũng không kém với sự thực là mấy.
Trên cơ bản Hoàng Thiên nói đúng chín phần mười. Chỉ có điều hắn không
biết cuối cùng Sở Yên Nhiên đã làm cho Âu Dương một món ăn có tên là
không oán không hối hận. Theo lời đồn bên ngoài Âu Dương vô cùng yêu
thích Sở Yên Nhiên. Hắn cảm thấy vô cùng áy náy trước cái chết của Sở
Yên Nhiên, thậm chí không tiếc ẩn thế mai danh. Điều này là sai.
Ngay cả một khắc trước khi Sở Yên Nhiên chết, Âu Dương vẫn biết tình cảm của mình đối với Sở Yên Nhiên còn chưa tới mức muốn gần nhau cả đời. Giống
như Âu Dương đã nói, bọn họ có thể làm hồng nhan tri kỷ, nhưng không
cách nào làm tình nhân.
Sở Yên Nhiên là rất ưu tú, thực sự là
thiện giải nhân ý, cũng có thể kích thích sự háo sắc của nam nhân, nhưng Âu Dương không phải là một người háo sắc. Đây cũng là lý do tại sao hắn ở chung với Sở Yên Nhiên một chỗ trong thời gian lâu như vậy vẫn có thể tương kính như tân.
- Hắn không thương Sở Yên Nhiên kia!
Sau khi Vệ Thi nghe xong tất cả những điều này bỗng nhiên nói ra lời ấy!
Lời nói này khiến Hoàng Thiên thực sự có vài phần giật mình.
-
Hắn không thương tại sao lại ẩn thế mai danh vì nữ nhân này? Theo lời
đồn đại bên ngoài Âu Dương muốn chờ đợi bên cạnh thân thể của Sở Yên
Nhiên một đời, muốn lấy chân tình đánh động trời xanh, khiến trời xanh
cho Sở Yên Nhiên sống lại!
Hoàng Thiên lặp lại lời đồn đại bên ngoài.
- Đó chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm!
Vệ Thi khẽ mỉm cười nói:
- Từ trước tới nay Âu Dương đều không làm chuyện gì đánh động trời xanh
cả. Nếu như hắn thật sự yêu, sợ là khó có thể kiềm chế. Nếu vậy sợ là nữ tử Sở Yên Nhiên kia cũng sẽ không tự sát mà chết. Sở Yên Nhiên bỏ mình
đã nói rõ tất cả. Âu Dương là một người rất coi trọng tình cảm. Nếu như
không phải vì đều này, hắn cũng sẽ không có mối thù lớn đối với Vu tổ
như thế. Lúc trước Âu Dương đi nhầm một bước hại chết mười mấy chiến
hữu. Vì chiến hữu đã chết, Âu Dương có thể một đêm khuynh thành. Sở Yên
Nhiên trong mắt Âu Dương chẳng qua chỉ là một người hồng nhan tri kỉ.
Muốn tăng lên một cấp trở thành người yêu, sợ là hắn vẫn không làm được!