Lăng Túc thoáng nhìn về phía Âu Dương. Đối với ngườiđội viên đã từng
theo hắn trải qua vô số chém giết và chinh chiến này, Lăng Túc thấy hắn
trưởng thanh như ngày hôm nay, trong lòng rất vui mừng.
Nhớ lại
năm đó, vẻ mặt mất mát của Âu Dương khi lần đầu tiên nghe nói mình không có cách nào tu luyện, vẻ mặt quái dị khi lần thứ nhất đột phá trở thành Yêu Chiến Sĩ. Sau đó là tiến vào Sinh Tử Cảnh trở thành Tu Phục Tông Sư đi ra. Tiếp đó là trảm Linh Sử. Hắn gần như đều tự mình trải qua. Nếu
như nói trong những người này, ai có tình cảm đối với Âu Dương nhất, chỉ sợ ngoại trừ Lý Vĩ chính là Lăng Túc.
- Âu Dương, hôm nay từ
biệt, không biết lúc nào ngươi và ta mới có thể gặp lại. Tuy nhiên ta
tin tưởng với thiên phú của ngươi bước vào Thông Thiên Phong khẳng định
không có vấn đề. Cho nên ngươi nhớ ở Thông Thiên Phong chờ ta.
Lăng Túc không hề nói những lời quá tình nghĩa. Bởi vì giữa bọn họ không cần những thứ này.
Âu Dương chỉ nắm lấy tay Lăng Túc. Trong ánh mắt của hai người đã lộ rõ
tất cả. Sau đó liền gặp Lăng Túc cũng đi vào thông đạo biến mất không
còn bóng dáng.
- Đa tạ hai vị sư huynh, Âu Dương cũng đi.
Âu Dương là người cuối cùng. Hắn xoay người quay vềLý Xu và Vương Tử Phong đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, ôm quyền thi lễ sau đó xoay người
tiến vào thông đạo biến mất.
Sau khi Âu Dương biến mất trong
thông đạo, Vương Tử Phong và Lý Xu nhìn nhau. Hai người đều nhìn người
kia nở nụ cười. Chợt nghe Lý Xu nói:
- Tên Âu Dương này không đơn giản. Có thể lung lạc lấy lòng nhiều người như vậy, sợ rằng tương lai
trong bảng tiểu phượng hoàng cũng sẽ có một vị trí của hắn.
- Ồ? Lần đầu tiên thấy đại sư huynh xem trọng một người như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Tử Phong nghe thấy Lý Xu tán thưởng một người như vậy. Một người mới tiến vào Chân Linh Giới, Lý Xu đã dám nói tương
lai hắn có cơ hội tiến vào bảng tiểu phượng hoàng. Nếu như tin tức này
truyền đi tuyệt đối sẽ gây ra chấn động.
- Hắn có một thể chất mà chúng ta chưa từng thấy. Hơn nữa ngươi không phát hiện sao? Trên người
của hắn trước sau đều có một cỗ sát khí nhàn nhạt. Đây hẳn là sát khí đã trải qua vô số sinh tử mới xuất hiện.
- Đúng! Trên người hắn thực sự có không ít sát khí. Tuy nhiên so về thiên tư, hắn hẳn không bằng TrậnĐồ Sư kia.
Vương Tử Phong vẫn tương đối xem trọng Lý Vĩ. Dù sao điều kiện Tiên Thiên của Lý Vĩ vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Đừng quá lưu ý tới Trận Đồ Sư. Từ cổ chí kim tuy rằng cơ hội Trận Đồ Sư tiến vào cảnh giới Đạo Nhất vượt xa người thường, nhưng một khi bước
vào Đạo Nhất, ưu thế của Trận Đồ Sư trong thời kỳ trước đó liền biến
mất.
Thật ra Lý Xu cũng biết về ưu thế của Trận Đồ Sư. Nhưng
ngươi không thể bởi vì Trận Đồ Sư có ưu thếliền hoàn toàn phủ định những người khác. Chí ít lần này theo Lý Xu thấy có mấy nhân vật tương lai có cơ hội trở thành cấp trưởng lão.
- Đúng. Điều này cũng đúng. Đại sư huynh, nếu không suy huynh dẫn ta đi Thông Thiên Phong xem thử Trận
Đồ Sư mới tới sẽ nhận được đãi ngộ thế nào?
Tuy rằng Vương Tử
Phong có thiên phú không tệ, nhưng với Thánh thể tam giai của hắn vẫn
không có tư cách vào Thông Thiên Phong. Trong Thông Thiên Phong đều là
những đệ tử có cơ hội trùng kích Pháp Thân nhất của Vạn Tiên Sơn. Tương
tự cũng là đệ tửđược đãi ngộ tốt nhất.
- Đi thôi. Bây giờ đại sư tỷ ngươi đang ở Thông Thiên Phong. Tta nghĩ nàng nhất định rất muốn được nhìn thấy ngươi.
Lý Xu nói xong không tự chủ được nở nụ cười.
Phải nói rằng gia hoả Vương Tử Phong này, về thực lực trong số những thế hệ
trẻ tại Vạn Tiên Sơn khôngđược tính tài năng xuất chúng, nhưng tiếng tăm của hắn tuyệt đối không thua kém mình.
Băng tiên tử Thị Thanh
Vạn Tiên Sơn, tuyệt đối là tồn tại khiến tất cả các đệ tử trẻ tuổi trong Vạn Tiên Sơn chỉ dám ngưỡng vọng. Nhưng gia hoả Vương TửPhong này lại
dám đùa giỡn Thị Thanh. Suy nghĩ một chút tới bộ dạng mỗi lần Thị Thanh
nhắc đến Vương Tử Phong đều nghiến răng nghiến lợi, Lý Xu thật sựkhông
nhịn được phải phì cười.
- Mộc Xuân!
Lý Xu quay về phía Mộc Xuân đang đứng một mình có chút ủ rũ, đánh tiếng nói:
- Một lát nữa ngươi theo ta đi tới Thông Thiên Phong. Vạn Tiên Sơn chúng
ta có trưởng lão Tu Phục. Tuy nhiên cụ thể có thể được nhận phục hồi hay không vẫn phải xem ý trưởng lão thế nào.
- Đa tạ sư huynh.
Mộc Xuân nhìn thấy rốt cuộc đã đến phiên mình, trên mặt của hắn liền xuất hiện vẻ tươi cười, nhưng cũng rất lo lắng.
Kiếm linh bị tổn hại. Có thể nhận được phục hồi hay không cũng không ai
biết. Một người mới vào tông phái, thậm chí chỉ có thể nói là đệ tử có
cơ hội nhập tông phái, cuối cùng có thể được trưởng lão tông phái trợ
giúp đỡ hay không, cũng không ai có thể nói chắcđược.
- Đừng quá
lo lắng. Cho dù ngươi bị cự tuyệt ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để ngươi ở
lại Thông Thiên Phong làm một vài công việc vặt. Phải tin tưởng vào bản
thân mình, chân thành đến kiên định.
Lý Xu an ủi Mộc Xuân một
chút. Phải nói rằng thiên phú của Mộc Xuân thực sự không tồi. Nhưng chỉ
dựa vào điều này, cũng không thể chắc chắn hắn có dược trưởng lão trợ
giúp phục hồi hay không.
Dẫn theo Mộc Xuân, ba người Lý Xu hóa thành mộtđạo lưu quang, bay về phía Thông Thiên Phong xuyên thẳng vào mây xanh kia. . .
Một đạo hào quang màu xanh chợt hiện lên. Âu Dương cảm giác mình giống như
đang đi thang máy. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã xuất hiện ở mộtđỉnh
núi nhìn qua có vẻ cực kỳ hoang vu.
Kiến trúc bị tàn phá. Cỏ dại
rậm rạp. Ngoài ra còn có mấy con phi điểu bị hắn làm kinh hãi. Nhìn thế
nào nơi đây cũng không giống là tiên sơn gì cả. Ngược lại nơi này giống
một ngôi miếu đổ nát trong phim ảnhđến mấy phần.
- Ta ngất? Lẽ nào ta lại xuyên qua?
Âu Dương có chút kinh dị nhìn chung quanh. Tuy nhiên rõ ràng ý tưởng này
của hắn là sai lầm. Cách đó không xa về phía phía nam có thể nhìn thấy
Thông Thiên Phong. Có thể nhìn thấy Thông Thiên Phong chứng tỏ thuyết
pháp xuyên qua của hắn không được thành lập.
- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy? Sao ngay cả một bóng người cũng không có?
Giờ phút này Âu Dương tủ nhụ trong lòng.
- Không sai, đây chính là địa phương quỷ quái. Tính cả ngươi nữa, trong Âm Vân Phong này chỉ có ba người. Vào đi. . .
Dường như có thể biết được suy nghĩ của Âu Dương, một giọng nói từ trong kiến trúc hoang tafn chậm rãi bay vào lỗ tai của Âu Dương. . .
Âm thanh này xuất hiện quá đột ngột. Đột ngột đến mức khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hét lên.
Dù sao cảnh tượng này cũng giống như trong phim kịnh dị. Bỗng nhiên xuất
hiện một âm thanh như thế, cho dù năng lực chịu đựng của Âu Dương cực
cường cũng bị dọa.
Âu Dương theo hướng âm thanh kia nhìn vào kiến trúcđổ nát. Chỉ thấy một lão nhân ăn mặc rách nát nhắm mắt ngồi ở trong kiến túc đổ nát đã lộ thiên. Mắt lão nhân đóng chặt. Trên người gần như không cảm giácđược bất kỳ sự chuyện động nào của khí tức. Xa xa nhìn
tới thật sự giống như một cái xác khô.