Còn Thiên Cổ, ngày nào Thiên Cổ cũng tươi cười, nhìn con gái khoác áo cô dâu, Thiên Cổ cảm thấy mình rất hạnh phúc, mặc dù không có được quyền
lợi tiền tài, nhưng lại có thể nhìn thấy con gái ngày ngày trưởng thành, kết hôn, đây là hạnh phúc vô cùng đáng giá.
- Cường giả chỉ thủ
che thiên, nhưng hạnh phúc cường giả muốn lại xa xôi như vậy, cách đây
rất lâu ta cũng giống như ngươi, ta bước trên con đường không ngừng phấn đấu, nhưng sau nhiều lần luân hồi, ta tự hỏi mình, ta đang truy cầu cái gì? Chỉ vì muốn trở nên mạnh hơn thôi sao? Kỳ thực không phải, thứ ta
truy cầu chính là hạnh phúc, quay đầu nhìn lại, kỳ thực bất cứ lúc nào
hạnh phúc cũng ở bên mình, chỉ có điều ta chưa bao giờ nhìn thấy. Chỉ
khi ta quay đầu lại, trên lưng ta đã đeo quá nhiều thứ, bước chân của ta đã không thể dừng lại.
Trên mặt Âu Dương lộ ra nụ cười bình thản, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Thiên Vương.
- Nếu như ta không truy cầu quá nhiều như vậy, có lẽ bây giờ ta còn đang ở Chân Linh Giới thậm chí đã chết, có lẽ trên thế giới này sẽ không có
Thần Tiễn cũng không có thánh khí Thứ Kiêu Cung, thậm chí không có ai
nhớ đến tồn tại của Âu Dương, nhưng ít ra cuộc đời ta vẫn hạnh phúc. Con người không phải sống vì người khác, mà là sống cho chính mình.
Âu Dương tự nói với bản thân mình.
Thiên Vương cầm chén rượu trên bàn, kỳ thực hắn đã thay đổi rất nhiều, nếu
như là trước đây, hắn khẳng định sẽ không uống mấy thứ này, nhưng hiện
nay trong tay Âu Dương, tâm trí hắn bắt đầu rối loạn, hắn bắt đầu hoài
nghi truy tìm ban đầu của mình có phải không chính xác hay không.
- Thiên Vương, ngươi rất mạnh, trong mắt ngươi có thể ngoại trừ ta ra,
những người khác đều là kiến hôi, thế nhưng ngươi tự hỏi mình xem, ngươi thực sự lý giải đám kiến hôi đó sao?
Âu Dương uống một ngụm rượu tiếp tục nói:
- Hơn nữa không ai trong chúng ta thực sự lý giải thế giới này, hóa đạo!
Đúng vậy, hóa đạo nắm trong tay thế giới này, nhưng ngươi dám xác định
thế giới này có phải cũng là tiểu thế giới trong mắt cường giả mạnh hơn? Có lẽ chúng ta cũng chỉ là một trong số kiến hôi đó mà thôi?
- Ta vì cường đại mà vứt bỏ tất cả, ta còn có thể quay đầu lại sao?
Thiên Vương đột nhiên ngẩng đầu.
- Ta cũng đã từng hỏi mình vấn đề này, ngươi nói ta còn có thể quay đầu lại không?
Âu Dương không trả lời, mà hỏi ngược lại, những lời này lại khiến Thiên Vương lần thứ hai cúi đầu không nói.
Thời gian vẫn trôi qua, lại thêm năm năm nữa trôi qua, thân thể Thành Huy đã ngày càng kém, nhưng công ty của hắn cũng rất nổi tiếng trên Địa Cầu,
Thành Huy cũng được liệt vào hàng tỷ phú toàn câu, nhưng Thành Huy lại
phát hiện, ánh mắt của những người trước đây sùng bái hắn đều thay đổi,
những người đó chỉ hận không thể khiến hắn chết nhanh, chỉ hận không thể lập tức cướp đi gia sản của hắn.
Lúc này Thành Huy rất sợ hãi,
rất sợ hãi, hắn đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không còn một ai có
thể dựa vào, hắn không có thân nhân không có bằng hữu, thậm chí ngay cả
hài tử cũng không có, lúc này Thành Huy bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc cuộc
đời này là vì cái gì?
- Kẽo kẹt... ...
Cửa phòng bệnh mở
ra, Thành Huy nhìn thấy Thiên Cổ mang theo những thứ vô cùng bình
thường, từ ngoài cửa đi vào. Thời khắc nhìn thấy Thiên Cổ, nước mắt
Thành Huy cũng không khống chế được chảy xuống.
- Thành Huy ...
Thiên Cổ nhìn người bằng hữu lúc này trở nên yếu đuối như vậy, trong mắt hắn cũng lấp lánh nước mắt.
- Thiên Cổ ...
Thành Huy ngồi dậy cầm lấy tay Thiên Cổ, Thành Huy phát hiện, đi hết cuộc đời đến lúc tuổi già, người thực lòng đến thăm mình nhất lại là người bằng
hữu trước kia của mình. Cách đây không lâu Thành Huy còn cho rằng Thiên
Cổ không có tiền đồ, nhưng hôm nay Thành Huy minh bạch, có lẽ Thiên Cổ
đã lựa chọn đúng.
- Vận mệnh của hắn đã hết, đêm nay chính là tử kỳ của hắn.
Âu Dương nhìn Thành Huy, hắn không cần thăm dò số phận của Thành Huy, chỉ
từ tử khí phát ra trên người Thành Huy, hắn là có thể suy đoán ra tất
cả.
Đối với mọi người đêm nay là một đêm rất yên tĩnh, nhưng
trong bệnh viện, hai mắt Thành Huy đã biến thành hai màu hắc bạch như
ban đầu, trong mắt hắn mang theo vẻ lưu luyến mãnh liệt với thế giới
này. Hắn thấy được hai người lơ lửng trong không trung....
- Các ngươi...
Thành Huy đã nói không ra lời, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn Thiên Vương và Âu Dương đều có thể nghe được.
- Chúng ta theo ngươi mấy chục năm, nhưng chúng ta cũng không phải quỷ
thần hại người, chúng ta chỉ muốn nhìn cuộc dời của ngươi mà thôi. Hiện
tại vận mệnh của ngươi đã đi tới điểm cuối cùng, nếu có kiếp sau hãy nhớ kỹ, hạnh phúc có lẽ không khó khăn như vậy.
Âu Dương nói xong,
nỗi luyến tiếc cuối cùng của Thành Huy cũng biến mất, linh hồn của hắn
đi qua cánh cửa luân hồi, bay vào hàng lang luân hồi. Lúc này hắn cũng
đã đi hết cuộc đời của mình.
- Người đã chết mặc dù không biết, nhưng chúng ta xem xem tất cả có phải bi ai như vậy không....
Âu Dương và Thiên Vương bắt đầu đi theo Thiên Cổ.
Thời gian lại lưu chuyển, lại hai mươi năm trôi qua, thê tử của Thiên Cổ đã
rời thế, lúc này Thiên Cổ đã sắp tám mươi tuổi nhìn cháu ngoại của mình
lấy vợ, hai tay run rẩy đưa tiền lì xì, lúc này ai cũng biết hắn rất
kích động.
- Vận mệnh của hắn cũng đến điểm cuối cùng rồi!
Âu Dương nhìn Thiên Cổ, con người mà hắn đã đi theo từ khi người đó sinh ra cuối cùng cũng đi đến điểm cuối của sinh mệnh.
- Sinh mệnh của con người luôn luôn yếu đuối như vậy, không đến thời gian trăm năm, nhưng bọn họ lại trải qua nhiều chuyện như vậy....
Thiên Vương giống như đã không còn nói những hoàn toàn vô tình như trước kia, hắn cũng học được cảm thán.
- Kỳ thực bất luận sinh mệnh của ai cũng đều yếu đuối như vậy, cho dù là
tu luyện giả, tiên nhân nhìn như sở hữu sinh mệnh vô tận, nhưng ai biết
một khắc sau bọn họ sống hay chết...
Âu Dương không tiếp tục nói
nữa, bởi vì lúc này đã tới lúc Thiên Cổ nằm trên giường bệnh, lúc này
con mắt Thiên Cổ cũng biến thành hai màu hắc bạch.
Thiên Cổ nhìn
Âu Dương và Thiên Vương đứng trước giường bệnh, hắn phảng phất như nhớ
lại cái gì trước đây, nhìn hai nam tử này, trong mắt hắn chớp động một
tia quang mang.
- Hắn có thể nhận ra chúng ta?
Thiên Vương có chút khó tin.
- Ngươi hỏi hắn chẳng phải sẽ biết ...
Âu Dương có chút không biết nói gì, loại vấn đề này trực tiếp hỏi người trong cuộc không tốt hơn sao...
Thiên Cổ đương nhiên không thể nhận ra Âu Dương và Thiên Vương, mặc dù khi
hắn sinh ra đã từng nhìn thấy hai tôn thần này, nhưng lúc đó đầu óc của
hắn còn chưa nhớ được Âu Dương và Thiên Vương, nhiều nhất chỉ còn lưu
lại cảm giác quen thuộc.
- Cuộc đời của ngươi nhìn như tầm thường tẻ nhạt, nhưng cuối cùng ngươi lại là một trong những người hạnh phúc,
ngươi có một thê tử yêu thương ngươi, ngươi có hài tử vô cùng hiếu
thuận, ngươi có thể nhìn thấy truyền thừa của mình, cuộc đời của ngươi
hạnh phúc hơn rất nhiều người khác, hiện nay số phận đã tới điểm cuối
cùng, hãy buông bỏ tất cả đi.
Âu Dương nói đến đây, phát hiện trong mắt Thiên Cổ vẫn có vẻ không cam lòng.