Huyết lực không ngừng xông xáo trong cơ thể Âu Dương, hắn định khống chế hướng đi của huyết lực nhưng phát hiện huyết lực cuồng bạo ngay cả hắn
cũng không thể khống chế. Điều duy nhất Âu Dương có thể làm là khiến
mình có cơ hội nói chuyện.
Âu Dương lên tiếng:
- Ngươi là Hùng Phong!
Giọng của hắn như gió xuân phất vào mặt, khiến người không nghe ra chút gì
sốt ruột, hoàn toàn tương phản với tình huống xảy ra trong lòng Âu
Dương.
Càng căng thẳng thì càng phải bình tĩnh, đây là điều trước giờ Âu Dương làm được.
Hùng Phong nói:
- Giết người đền mạng, nhiều lời vô ích!
Hùng Phong định tiến lên đánh chết Âu Dương.
Nhưng Âu Dương lại lên tiếng:
- Ngươi không muốn biết là ai khiến ta đến giết các ngươi sao?
- Ngươi...!
Mặc dù Hùng Phong là trí tướng nhưng gã trời sinh tính đa nghi, đặc điểm
này người thông minh từng có. Nếu như Hùng Bá sống thì gã sẽ không hỏi
han cái gì, trực tiếp đập chết Âu Dương. Nhưng Hùng Phong thì khác, gã
nghe lời của Âu Dương thật sự đứng lại.
Thấy Hùng Phong dừng lại, Âu Dương thầm thở ra. Bây giờ hắn cần là thời gian, chỉ cần kéo dài qua lúc này thì có thể tăng lên tiên đế, dùng lực tiên đế chiến tiên tôn,
rất nhiều người nghe sẽ nói không thể nào, nhưng Âu Dương không cho rằng như vậy.
Nhiều năm trước Triệu Cương có thể lấy đỉnh tiên đế
chiến bình đỉnh tiên tôn, vậy hôm nay mình cũng có thể mới vào tiên đế
giết chết tiên tôn trước mặt.
Đệ tử Thiên Trụ sơn trồi lên mặt
đất, họ nhìn Hùng Phong trên trời, vẻ mặt kinh thán. Có ai ngờ Hùng
trưởng lão bình thường bị hậu bối đệ tử vũ nhục thế nhưng là thâm tàng
bất lộ, là một tiên tôn? Rất nhiều người đều có loại nghĩ mà sợ.
Bọn họ vũ nhục một tiên tôn, thường hay làm thế, giờ họ mới hiểu hóa ra
Phách Kiếm trưởng lão rộng rãi như vậy, nếu là tiên tôn bình thường,
đừng nói là đệ tử hậu bối nói xấu trào phúng, cho dù ngươi ở sau lưng
lén nói cái gì thì còn đường sống không?
Hùng Phong dù đối diện
loại trào phúng nào đều chỉ cười, lúc trước các đệ tử cho rằng gã là bao cỏ không có năng lực nên không dám nói gì với họ, nhưng bây giờ họ hiểu người ta căn bản không phải bao cỏ, mà là chính bọn họ không có tư cách để người ta ra tay.
Tiên tôn! Toàn Tiên Giới có mấy người tiên
tôn? Nhân vật như vậy lại chịu đựng họ nhiều năm, nghĩ đến đây rất nhiều người cúi đầu.
- Này người trẻ tuổi là ai? Hắn là Dị tộc thấp kém sao?
Yên Hồng nhìn trên bầu trời Âu Dương bình tĩnh giằng co với tiên tôn Hùng
Phong, hắn không vui không buồn, trẻ tuổi như vậy. Người này rốt cuộc là ai? Dị tộc thấp kém? Dị tộc thấp kém có thể làm được như vậy không?
Có ai từng nghe nói Dị tộc thấp kém có thực lực như thế?
Âu Dương cười tủm tỉm nhìn Hùng Phong, hắn biết bây giờ có chống được đến
khi đột phá không phải xem năng lực dựng chuyện của hắn. Âu Dương nhất
định phải nghĩ ra một câu chuyện khiến Hùng Phong chịu lắng nghe, để gã
cho hắn thời gian đột phá! Nhưng tinh minh như Hùng Phong sẽ bị câu
chuyện bình thường đánh lừa sao?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hùng Phong đứng trên không trung, gã cảm giác được trên người Âu Dương chắc
chắn có nhiều bí mật, nếu không thì một Dị tộc thấp kém sao lại có thực
lực như vậy?
Âu Dương ra vẻ cao thâm nhìn Hùng Phong, hỏi:
- Muốn nghe chuyện xưa không?
Âu Dương biểu diễn đúng là xuất sắc, Hùng Phong từ vẻ mặt của hắn không
nhìn ra chút dấu vết gì, không hề biết người thanh niên này chỉ là đang
kéo dài thời gian.
- Rất lâu rất lâu về trước...
Âu Dương
tìm cớ nói lung tung, dù sao hắn có nghe chút chuyện về Thiên Trụ sơn,
cộng thêm chuyện của hắn lẫn vào. Kể đến lúc xúc động Âu Dương thậm chí
run run.
Hùng Phong ở một bên lúc đầu nghe mờ mịt, không hiểu
thanh niên trước mắt đang nói cái gì, nhưng gã trời sinh tính cách đa
nghi nên không hỏi gì mà chỉ lắng nghe kể chuyện.
Trong mắt Hùng
Phong, người thanh niên đối diện không phải là đối thủ của gã, trong
phạm vi ngàn dặm không có một người sống, cho dù hắn muốn giở trò thì gã cũng có năng lực chớp mắt lấy mạng hắn.
Nhưng Âu Dương đều đã
tính trước hết, hắn muốn khiến Hùng Phong không có áp lực, muốn khiến gã cảm thấy hắn đã đến đường cùng, cho gã cảm giác hắn đang trăn trối, vậy thì mới tranh thủ đủ thời gian.
- Ngươi đang kéo dài thời gian sao?
Mười mấy phút sau, Hùng Phong tức giận nhìn Âu Dương. Bởi vì Âu Dương kể
chuyện đúng là thú vị, nhưng Hùng Phong thật sự không hiểu câu chuyện đó liên quan gì tới gã, haược nên nói câu chuyện liên quan gì đến hiện
tại. Hùng Phong suy ngẫm nhiều lần sau đã hiểu tiểu tử trước mắt chỉ
đang kéo dài thời gian.
Âu Dương khinh thường liếc Hùng Phong, hỏi lại:
- Kéo dài thời gian? Tại sao ta kéo dài thời gian làm gì? Không lẽ ta có
thể thoát được sao? Dùng miệng của ta nói ngươi chóng mặt rồi bỏ chạy?
Hùng Phong nói:
- Ta mặc kệ ngươi nghĩ gì nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể cứu lại mạng của ngươi!
Từng luồng sáng vàng bắn ra từ sau lưng Hùng Phong, bóng đêm bị ánh sáng từ gã chiếu rọi rực rỡ như ban ngày.
Lúc này Mã Thanh Hà tựa như thần linh nhìn xuống đất, trong tay gã từ từ
hình thành quạt lông chim do ánh sáng vàng tổ thành. Hùng Phong cầm quạt lông, quạt hướng Âu Dương, ngàn luồng sáng vàng như dời núi lấp biển
theo quạt lông vung vẩy đè áp hướng hắn!
- Ha ha ha!
Ngay
khi ánh sáng vàng đầy trời định nuốt Âu Dương thì hắn phát ra tiếng
cười. Tiếng cười xuất hiện đột ngột khiến nhiều người suy nghĩ có phải
tên này đối mặt cái chết áp lực quá đã điên?
*Ầm!*
Ánh sáng vàng rít gào, một luồng sáng đỏ như cây kéo to đem ánh sáng vàng làm thành vải vóc từ giữa cắt ngang!
Khi ánh sáng vàng bị tên bắn rách thì Âu Dương lóe người, biến mất ở phái
xa. Không sai, đây chính là bạo liệt tiễn của Âu Dương. Âu Dương đã vô
số lần muốn thay đổi bạo liệt tiễn, nhưng mặc kệ hắn cố gắng tới đâu
cũng không thể khiến mũi tên bay ra rồi tạc nổ như tưởng tượng. Bạo liệt tiễn tuy mang tiếng là bạo liệt nhưng tác dụng thật sự ở chỗ phòng ngự.
Có thể xem bạo liệt tiễn như loại thủ đoạn phòng ngự của Âu Dương. Năm đó
bạo liệt tiễn từng nhiều lần cứu mạng Âu Dương, bây giờ đạt đến cáp tiên đế, khi hắn sử dụng bạo liệt tiễn thì lực bạo tạc khủng bố đẩy hắn bay
ra xa ngàn dặm!
Một mũi tên bạo liệt, viễn độn ngàn dặm! Đây là
miêu tả về bạo liệt tiễn, hiện tại Âu Dương sử dụng nó xem như an toàn
độn ra ngoài cảnh an toàn.
Ngàn dặm! Một chớp mắt Âu Dương đã ở
ngoài ngàn dặm. Độn ra xa như vậy nhưng Âu Dương không dừng bước, lại
chạy ra xa chút. Âu Dương trốn không phải nói hắn không muốn đấu với
Hùng Phong một trận, vì muốn chiến nên nhất định phải trốn.
Hùng
Phong chính là tiên tôn, Âu Dương chỉ mới vào tiên đế, dù có yêu khí gia thân nhưng hắn đối địch gần thân với gã thì chết chắc. Chỉ khi Âu Dương tìm ra khoảng cách thích hợp mới được.
Giống như lúc trước Âu Dương đối kháng với Hoàng Thiên Đại Đế, khiến Hùng Phong không thể sử dụng được thủ đoạn công kích.
Hùng Phong phát hiện Âu Dương bỗng nhiên bỏ chạy, gã không tức giận như người ta nghĩ, trên mặt chỉ lộ khinh thường.