Yêu Cung

Chương 48: Chương 48: Khởi hành




- Được! Mọi người đã biết mục tiêu của chúng ta lần này. Trung đội quân đoàn Đao Nhọn ở phía đông nam cơ bản đã tổn thương gần hết. Tiếp theo chúng ta phải tới phụ trách công tác đánh tập kích bất ngờ ngoài chiến trường. Cụ thể thế nào ta nghĩ không cần phải cường điệu thêm nữa. Tất cả mọi người đều là huynh đệ từ một quân doanh đi ra. Trên chiến trường chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực. . .

Lăng Túc mới nói đến đây, Vương Mông đã nhảy ra.

Hắn không tính là người mới gia nhập. Tuy rằng hắn vốn thuộc về trung đội số 10, nhưng đánh lâu như vậy hắn đã sớm đã coi trung đội số 7 chính là nhà của mình. Vào lúc này cũng chỉ có hắn mới nhảy ra ngắt lời Lăng Túc.

- Đội trưởng, từ bao giờ ngươi trở nên lề mề như vậy! Chúng ta đi mau thôi! Ngươi xem bên kia. . .

Vương Mông nói xong liền dùng mắt hướng sang một bên.

Nhìn theo ánh mắt Vương Mông, Lăng Túc lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn một tiếng:

- Xuất phát!

Sau đó hai trăm người của trung đội số 7 mới hình thành liền giục ngựa chạy như bay ra khỏi quân doanh tiến về hướng đông nam. . .

Khi đám người Lăng Túc vừa rời khỏi, Lăng Trung Thiên đã mặt lạnh chạy đến đây. Nhìn thấy con trai mình lại dẫn binh chạy đi, tuy sắc mặt Lăng Trung Thiên có vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ vẻ vui mừng.

Con trai mình từ nhỏ đã đối nghịch với mình, nhưng Lăng Trung Thiên muốn hắn có tính cách như vậy. Một thiên tài trưởng thành trong nhà ấm, mặc dù nhận được sự che chở tốt, nhưng tuyệt đối không có cách nào so sánh với hán tử thực sự xông pha chém giết trên chiến trường.

- Thông báo với quân đông nam, nói cho bọn họ biết trung đội số 7 đã xuất phát. Bảo Bì Ba chú ý bọn họ nhiều hơn!

Lăng Trung Thiên quay về phía Tiếu Minh Vận đứng cách đó không xa căn dặn.

- Sư huynh, thật ra huynh rất quan tâm đến Lăng Túc, cần gì vừa thấy mặt hắn đã bày ra bộ mặt thối như vậy?

Tiếu Minh Vận cảm thấy không hiểu, nhìn theo Lăng Túc. Nhưng sau khi hắn hỏi xong câu nói này lại lập tức lách người đi. Bởi vì hắn nhìn thấy mặt Lăng Trung Thiên tối sầm lại. Nếu như hắn còn không biết điều hỏi tiếp, chắc hẳn sẽ bị đánh một trận. Đừng tưởng rằng đây là quân doanh, mình là thống soái quân phía bắc. Sư huynh hắn là Lăng Trung Thiên, vẫn như trước kia nói đánh là đánh. Ai bảo người ta là Đại nguyên soái tam quân lại là sư huynh của hắn? Đương nhiên mấu chốt nhất vẫn là Tiếu Minh Vận chỉ là một Yêu Chiến Sĩ ngũ giai căn bản không phải là đối thủ của Lăng Trung Thiên, một Lục Tiên thất giai. Người có nắm tay to nói chuyện lúc nào cũng có khí phách hơn người có nắm tay nhỏ.

...

Vị trí của quân đông nam không thể so với quân phía bắc. Tuy tình huống bên bọn họ khẩn trương hơn, nhưng bọn họ vẫn có địa lợi để trấn thủ. Quân đông nam trấn giữ trong Kiến Phong Thành chính là một cứ điểm biên ải đã từng thoát khỏi mọi lần vây hãm trong lịch sử.

Tuy tại đây, quân Tây Kỳ có tới ba mươi vạn đại quân, nhưng đối mặt với hai trăm hai mươi ngàn quân đông nam có địa lợi, trên thực tế bọn họ rất ít khi chiếm được tiện nghi. Chỉ cần quân đông nam làm rùa rụt cổ ở trong Kiến Phong Thành không ra, như vậy quân Tây Kỳ sẽ rất khó tấn công vào. Tạm thời dù rất muốn công thành, quân Tây Kỳ vẫn chưa làm được. Cho dù mỗi giờ mỗi phút bọn họ đều tăng cường thêm binh lính. Nhưng nếu như không có quân số gấp đôi đối phương, tướng chỉ huy của bọn họ sẽ không tùy tiện công thành.

Cho nên lúc này quân đông nam đánh kịch liệt thì kịch liệt, nhưng trên thực tế quyền chủ động vẫn nằm trong tay Đại Vận. Ta ra khỏi thành đánh với ngươi, như vậy chúng ta hai bên liền đánh. Nếu như ta không ra thành treo cao biển miễn chiến, ngươi lại không dám công thành. Cho dù ngươi giả vờ giả vịt đánh nghi binh một chút, đó cũng chỉ là trò đùa trẻ con. Muốn cướp được Kiến Phong Thành từ trong tay Đại Vận, vậy vẫn rất khó khăn.

Trong vòng ba ngày, trung đội số 7 từ phía bắc chạy đến đông nam. Tuy rằng trong ba ngày này bọn họ đều chạy không ngừng không nghỉ, nhưng đối với đoàn quân tinh nhuệ như Đao Nhọn mà nói, cho dù bọn họ ở trên chiến mã vẫn có thể nghỉ ngơi. Nếu quả thật nói có người không được nghỉ ngơi chính là Âu Dương.

Hắn vốn cưỡi ngựa rất tốt, nhưng loại đi đường dài tập kích bất ngờ này vẫn uy hiếp hắn. So sánh với tập kích bất ngờ như vậy, hắn càng muốn xâm nhập vào phía sau lưng địch đánh khiến người ta không ứng phó kịp.

- Sắp đến, sắp đến rồi! Đợi sau khi tới được bên kia chúng ta mới có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát!

Lăng Túc nhìn bộ dạng Âu Dương đi bên cạnh mình nửa chết nửa sống, trong lòng hắn không ngừng cười trộm. Đừng thấy tên này hiện tại nửa chết nửa sống, nhưng nếu như phát hiện kẻ địch hắn lập tức lại khôi phục dáng vẻ lãnh khốc của một sát thủ. Đây chính là ưu điểm của Âu Dương. Đừng quan tâm bộ dạng của hắn có được hay không, trên chiến trường Tam Lăng Tiến của hắn mãi mãi là vũ khí sắc bén cắm trên yết hầu của kẻ địch khiến người ta khó lòng phòng bị.

Lăng Túc từng nghĩ tới, nếu như Âu Dương là kẻ địch, vậy hắn sẽ làm thế nào? Đáp án là giết chết bất chấp mọi giá!

Một gia hỏa đáng sợ có thể ở dưới thành áp chết trăm cung thủ của người ta, còn bắn chết thành chủ của người ta. Bất kỳ ai cũng không muốn làm kẻ địch của hắn. Hắn có thể dựa vào sức một người dùng kỹ thuật bắn cung đáng sợ áp chế mười Thần Xạ Thủ trên chiến trường tạo thành sát thương thật sự quá lớn.

Càng tới gần Kiến Phong Thành, Lăng Túc càng nghe thấy những tiếng kêu không tính là lớn lắm! Sau khi nghe thấy những tiếng kêu này, tất cả các kỵ sĩ kể cả Âu Dương vừa nãy còn đang nói chuyện chợt ngừng lại. Bọn họ đồng thời kéo dây cương chiến mã đứng tại chỗ bắt đầu lắng nghe.

- Phía trước đang chiến đấu!

Lăng Túc nghe thấy tiếng la hét liền biết phía trước hẳn đang phát sinh chiến đấu. Tuy nhiên khoảng cách vẫn tương đối xa. Rốt cuộc là ai đánh ai, hắn không thể biết được. Nếu như là người bên mình đánh ra, bọn họ hoàn toàn có thể nửa đường xông ra đánh rắn dập đầu. Nếu như biến thành bên mình đang rơi vào bị động phải thủ thành, như vậy bọn họ chỉ có thể chờ mệnh. Dù sao va chạm với mấy chục vạn đại quân, cho dù hai trăm người bọn họ lại dũng mãnh vọt vào cũng không khác gì tự mình dâng thức ăn.

- Tình huống thế nào?

Lăng Túc biết Âu Dương có tầm nhìn biến thái, cho nên hắn đưa mắt nhìn về phía Âu Dương.

- Tướng sĩ trong thành đã xông ra. Hiện tại quân Tây Kỳ có hiện tượng tan tác, tuy nhiên hiện tượng này không nổi bật. Cho nên quân đông nam ra khỏi thành truy sát cũng không có hiệu quả quá lớn.

Âu Dương đứng ở trên lưng ngựa nhìn Kiến Phong Thành phía xa mở miệng nói.

Âu Dương vừa nói xong, những kỵ sĩ mới gia nhập nhất thời sững sờ. Nơi này cách Kiến Phong Thành đến 5, 6 dặm! Khoảng cách xa như vậy, bọn họ thật sự chỉ nhìn thấy bụi bay mù mịt. Nhưng Âu Dương lại có thể nhìn thấy bên nào đánh bên nào. Điều này quả thật quá vô căn cứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.