- Tòa nhà này đâu phải mới xây. Tòa nhà này phải có ít nhất hai trăm năm!
Bản thân Yên Hồng là một người "xuyên qua". Nàng liếc mắt đã nhìn ra được tuổi tác của tòa nhà này.
- Cô nương nhãn lực quá tốt. Tòa nhà này thật sự đã có hơn hai trăm năm!
Trên mặt Lôi Minh lộ vẻ tự đắc. Phải biết rằng, đây là tổ trạch của Lôi gia
bọn họ. Tổ trạch có diện tích mấy ngàn mét vuông có thể tồn tại ở Bắc
Kinh suốt hai trăm năm lịch sử, điều này có nghĩa là gì?
- Hai
trăm năm không tính là nhà cổ. Nhớ đại điện Vân Long trên Thiên Trụ Sơn
chúng ta, sừng sững tại Thiên Trụ Sơn suốt hơn hai vạn năm!
Yên Hồng vừa nói ra một câu này, ngoại trừ Âu Dương, cho dù là Tử Thần cũng phải líu lưỡi!
Trước đây Tử Thần chỉ biết là cô nãi nãi này rất mạnh. Nhưng bây giờ Yên Hồng mở miệng ra là nhắc tới một đại điện Vân Long tồn tại hơn 2 vạn năm,
thật sự khiến người ta có chút không chịu nổi!
- 2 vạn năm! Vậy có bao nhiêu thế hệ truyền thừa!
Lôi Minh ngây ngốc hỏi một câu.
- Hai đời người đi!
Yên Hồng trả lời rất tùy ý. 2 vạn năm tại Tiên giới tuy rằng không dám nói
trong nháy mắt, nhưng tuyệt đối không tính là quá lâu. Tại Tiên giới,
một thời đại lớn kết thúc là một thời đại mới mở ra. Mỗi thời đại lớn có thể kéo dài mấy ngàn năm, huống gì là thời đại mới.
- Hai đời người?
Lúc này trong mắt Lôi Minh nhìn Yên Hồng rõ ràng có một loại thần sắc như muốn nói: ngươi không phải đang khoác lác chứ.
- Vậy thì có cái gì phải ngạc nhiên? Gia hoả này từ tiểu thế giới một
đường đi đến Tiên giới sống đã vạn năm. Nhưng hắn vẫn chỉ được coi là
người mới tại Tiên giới mà thôi!
Yên Hồng dùng một ngón tay chỉ vào Âu Dương. Âu Dương hơi nhíu nhíu mày, tuy nhiên cũng không nói gì thêm.
- Vạn năm...
Lôi Minh nhìn Âu Dương. Hắn không biết có phải con người thật sự vĩnh sinh hay không, cho nên hắn lấy hết dũng khí nói:
- Con người thật sự có thể vĩnh sinh bất tử sao?
- Không thể!
Lôi Minh nói câu nói này là hỏi Âu Dương. Cho nên Âu Dương xoay người liếc
mắt nhìn Lôi Minh một cái trả lời. Âu Dương không nói láo. Không có ai
có thể vĩnh sinh. Bởi vì thời đại lớn sẽ xuất hiện. Cho dù là mạnh như
Chiến Vương, sau bảy thời đại lớn chung quy cũng có ngày kết thúc. Cho
nên cho dù tuổi thọ của con người có thể vĩnh sinh, con người cũng sẽ
bởi vì một vài bất ngờ mà rời đi.
- Vĩnh sinh bất tử, từ xưa đến
nay bao nhiêu người bởi vì vĩnh sinh bất tử này này bỏ qua rất nhiều
thứ! Âu Dương, ta đợi ở nơi này nhiều năm như vậy, ta cũng phải trở lại
nhìn một chút. Ngươi thì sao?
Yên Hồng nhìn Âu Dương. Nàng rất hi vọng Âu Dương nói hắn sẽ đi cùng với nàng. Nhưng Âu Dương lại kiên quyết lắc đầu.
- Được rồi. Ta không khuyên được ngươi. Tuy nhiên ta vẫn sẽ trở lại. Lần
trở lại kế tiếp, ngươi nhất định sẽ theo ta trở về Tiên giới. Ngươi nhất định sẽ trực tiếp đối mặt với Thiên Đình cố gắng một lần cuối cùng!
Sau khi Yên Hồng nói xong nàng không mở miệng nói tiếp. Nàng không ngừng
quan sát sắc mặt Âu Dương. Nàng phát hiện trên mặt Âu Dương mang theo
mấy phần mơ hồ. Nhưng Yên Hồng rất tự tin. Nàng biết hiện tại Âu Dương
chỉ thiếu tâm ý tất thắng.
Âu Dương là một viên dũng tướng. Cả
đời này hắn đều không ngừng leo lên trên. Mà khi hắn tiếp cận tới đỉnh
phong vô hạn, hắn lại trở nên mơ hồ, mất đi cái tâm tất thắng kia. Nhưng điều này cũng không có gì. Yên Hồng tin tưởng mình nhất định có thể
khiến Âu Dương hoàn toàn tỉnh ngộ. Tuy nhiên muốn làm được tất cả những
điều này nàng nhất định phải trở lại Tiên giới, mang theo một vài thứ
tới đây.
- Ngươi sẽ trở lại. Bởi vì ngươi là Âu Dương. Từ trước
đến nay ngươi đều không chiến đấu vì mình. Ngươi đều chiến đấu vì người
thân của ngươi, chiến đấu vì bằng hữu của ngươi. Ngươi chiến đấu với số
mệnh. Ngươi không phải là Chúa cứu thế, bởi vì ngươi chưa từng nghĩ tới
chuyện cứu vớt thế giới. Nhưng lần này ngươi phải cứu tất cả huynh đệ và bằng hữu của ngươi!
Trong lòng Yên Hồng thầm la lên. Hắn biết, có lẽ chỉ có lý do này mới có thể đánh động Âu Dương!
Tuy nhiên hiện tại Yên Hồng không ngốc tới mức nói ra những lời này. Hắn
biết, chỉ lời nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhất định phải đặt tất cả
ra trước mặt Âu Dương, mới có thể khiến Âu Dương thật sự một lần nữa dấy lên cái tâm tất thắng trước kia, mới có thể khiến Âu Dương lại chiến
đấu, vì bằng hữu, vì người thân của hắn.
Âu Dương tỉ mỉ quan sát
tổ trạch của Lôi Minh, tất nhiên hắn không phát hiện bất kỳ sự tồn tại
cổ quái nào. Lôi Minh cũng vô cùng tín nhiệm Âu Dương. Ngoại trừ người
do Âu Dương dẫn đến và hai người đầu bếp ra, Lôi Minh đều điều tất cả
cảnh vệ đi nơi khác.
Ban đầu những cảnh vệ này tất nhiên không
đồng ý. Tuy nhiên khi Tử Thần trực tiếp dẫn lôi điện từ trên trời xuống
bổ đôi cây đại thụ có người nói đã mấy trăm năm tuổi ở bên ngoài cửa,
mọi người đều cảm thấy bối rối. Những cảnh vệ này cũng không phải là
người bình thường. Bọn họ đều thuộc về với Long Quân, tất nhiên hiểu rõ
đây là người có siêu năng lực. Người có siêu năng lực đương nhiên hữu
dụng hơn nhiều so với những khẩu súng trong tay bọn họ.
Một vài
cảnh vệ không yên lòng trở lại tra xét một chút về tư liệu của người dị
năng. Bọn họ mới phát hiện, thì ra đây chính là Tử Thần người được toàn
thế giới gọi là nhân vật nguy hiểm nhất!
Điều này càng khiến
những cảnh vệ này giật mình không thôi. Thậm chí còn có một vài người cho rằng Tử Thần bắt cóc Lôi Minh. Nhưng sau khi trải qua một vài điều
tra, những người này mới hiểu được, lần này có lẽ Tử Thần không phải là
đầu to thực sự. Người đầu to hẳn là người tuổi còn trẻ kia.
- Nếm thử đi! Ở những chỗ khác không ăn được những món này đâu! Theo cách nói của dân chúng trước kia, đây là những món ăn chỉ có hoàng đế mới được
ăn. Hai người đầu bếp này cũng có thể tính là ngự trù đại nội!
Lôi Minh vui cười hớn hở nói. Tuy nhiên lúc này bàn ăn dài trước mặt bọn họ thật sự bày đủ loại thức ăn với đủ kiểu dáng. Từ mức độ tinh xảo của
những món ăn này có thể biết được ở những địa phương bình thường khác
tuyệt đối không thể ăn được.
- Không biết hai người đầu bếp có thể làm được đầy đủ các món ăn đời nhà Hán hay không?
Trong ấn tượng của Âu Dương, nổi tiếng nhất hẳn là các món ăn nhà hán.
- Không thành vấn đề. Tuy nhiên bọn họ phải có thời gian chuẩn bị. Nếu
như Âu Dương tiên sinh có hứng thú, để ta bảo bọn họ trong vòng một
tuần chuẩn bị đầy đủ các món ăn nhà hán!
Lôi Minh vỗ ngực bảo đảm.
- Vậy ta lại có lộc ăn rồi!
Âu Dương cười ha ha. Thật ra hắn chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút.
Tuy nhiên Lôi Minh lại không chỉ tùy tiện nghe một chút. Chỉ sợ sau khi
bữa cơm này chấm dứt, Lôi Minh sẽ an bài người chuẩn bị nguyên liệu nấu
ăn, nhất định sẽ làm cho Âu Dương một bữa ăn với đầy đủ các món ăn nhà.
Âu Dương vừa ăn với bộ dạng không sợ béo không sợ ngán.