Lý Uyển Như đưa Bất Lão thảo đến trước mặt Âu Dương. Nàng nở nụ cười rực rỡ nhưng mặt hắn lại có sự chua xót.
- Có lẽ...
Âu Dương nói xong hai chữ đó rồi im miệng, vươn tay đón lấy Bất Lão thảo
từ tay Lý Uyển Như. Nhưng Bất Lão thảo giống như đùa giỡn với hắn. Khi
nó từ tay Lý Uyển Như qua tay Âu Dương, gốc linh dược được nuôi dưỡng
trong mười vạn năm, có thể kéo dài mạng sống vạn năm lại héo tàn chỉ
trong chốc lát.
Chưa đến một giây, cọng cỏ nhỏ xanh mượt biến
thành héo úa. Linh tính chớp mắt biến mất, không còn vẻ linh động như
trước đó nữa. Cọng cỏ khô vàng, hiệu quả tục mệnh vạn năm của Bất Lão
thảo cũng biến mất.
- Không thể nào!
Nhìn thấy hình ảnh
này, Âu Dương rất bình tĩnh. Bởi vì hắn đã sớm đoán được. Nhưng Lý Uyển
Như lại ngơ ngác nhìn mọi thứ. Trong miệng chỉ có thể thốt lên ba chữ
không thể nào.
- Ta một đời nghịch thiên mà đi. Đến lúc sắp chết, ông trời lại không cho ta cơ hội nghịch thiên nữa.
Hai tay Âu Dương cầm Bất Lão thảo, miệng thổi nhẹ. Cọng cỏ bay vào Bất Lão
tuyền. Bất Lão thảo bay vào nước suối lại hồi phục sức sống.
- Ta lại đi lấy!
Lý Uyển Như nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lại dấy lên hy vọng. Nhưng nàng mới chuẩn bị đi đã bị Âu Dương dùng một tay kéo lại.
Lý Uyển Như ngoái đầu nhìn Âu Dương.
Âu Dương lắc đầu với Lý Uyển Như, nói:
- Không cần, ngay cả Thần Sư như ta cũng không thể nghịch thiên cải mệnh
cho mình huống chi là một gốc linh dược bình thường. Để xuống đi, cho nó từ từ chờ người hữu duyên.
Âu Dương nói xong, kéo Lý Uyển Như đi về phía long mã.
Lý Uyển Như ngoái đầu nhìn Bất Lão thảo trong nước đầy sức sống như vậy.
Ánh mắt nàng mờ mịt. Ngay cả ông trời cũng không cho phép Âu Dương sống
lâu hơn sao?
Lý Uyển Như tự hỏi lòng.
- Tại sao lại như vậy?
- Ta thật khờ.
Âu Dương cưỡi trên lưng long mã, một mình ngâm nga:
- Nếu thật sự có loại linh dược tục mệnh này thì tại sao Triệu Cương đi
xuống hạ giới tru sát nhiều cường giả kéo dài mạng sống cho người yêu?
Một đời nghịch thiên kết quả vẫn phải nghe theo thiên mệnh. Thật là mỉa
mai.
Lý Uyển Như nhìn Âu Dương ngồi trên lưng long mã. Dường như
nàng đã hiểu ra. Nếu linh dược này thật sự có thể tục mệnh, vậy giống
như Âu Dương đã nói, trong thiên hạ làm gì có chí cường giả mất đi người yêu.
- Đi!
Hai chân Âu Dương kẹp vào bụng long mã, nói với Lý Uyển Như sau lưng mình:
- Đừng để ý tới những thứ này nữa. Chúng ta tiếp tục đi Lạc Nguyệt Cốc nhìn xem cửu thiên lạc nguyệt.
Âu Dương nói xong lại giục ngựa tiếp tục đi về phía tây bắc.
Nhìn Âu Dương thúc ngựa đi nhanh, Lý Uyển Như không biết trong lòng Âu Dương đang có cảm giác gì. Hắn thật sự không sợ cái chết sao? Đối diện với tử vong hắn vẫn có thể thong dong đến như vậy sao?
Âu Dương thật sự không sợ chết? Có thể không? Trên đời này có ai không sợ chết? Âu Dương cũng là người. Nhưng khi hắn biết mình chết chắc, thay vì sống nơm nớp
lo sợ chẳng bằng hưởng thụ giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Sau
khi hai người rời đi được nửa canh giờ. Bóng dáng Hùng Phong xuất hiện
trên Bất Lão tuyền. Khi gã thấy Bất Lão thảo bên trong Bất Lão tuyền,
trên mặt giật mình.
- Xem ra ta đoán không lầm. Ngụy Bỉnh Dập rút đi hai hồn sáu vía của Âu Dương. Bây giờ hắn là phế nhân, một người
bình thường, chỉ còn lại tuổi thọ chưa đến trăm năm. Hắn muốn dùng Bất
Lão thảo tục mệnh, đáng tiếc đã thất bại!
Hùng Phong cực kỳ thông minh, suy nghĩ nhiều lần cuối cùng đã đoán ra tám, chín phần.
- Một đời Thần Tiễn cuối cùng rơi vào kết cuộc như vậy. Điều này chắc hẳn còn khó chịu hơn là giết ngươi.
Mặc dù Hùng Phong rát hận Âu Dương nhưng gã không đuổi theo giết chết Âu
Dương, vì gã nghĩ rằng đối với một cường giả từng tuyệt thế vô song bỗng biến thành người bình thường, nỗi đau khổ này chắc chắn còn hơn xa so
với cái chết.
- Thôi, để ngươi tự sinh tự diệt đi.
Hùng
Phong phất tay về phía Bất Lão tuyền. Vèo một tiếng, Bất Lão thảo bay
vào trong tay gã. Hùng Phong ném Bất Lão thảo vào trong chiếc vòng không gian, sau đó lấy ra một khối ngọc phù, khởi động ngọc phù quay về Thiên Trụ sơn.
Tây bắc, chỗ này không có cảnh sắc mỹ lệ như Giang Nam, cũng không có nhiều sông núi tráng lệ như trung nguyên. Nhưng chỗ này
lại có một khu vực nổi tiếng thiên hạ. Đó chính là Lạc Nguyệt cốc. Lạc
Nguyệt Cốc là sơn cốc quanh năm tuyết rơi đầy trời. Trong sơn cốc có một kỳ cảnh, vào đêm trăng tròn, trên không trung Lạc Nguyệt cốc trăng tròn sẽ xuất hiện. Vách băng Lạc Nguyệt Cốc giống như một tấm kính thiên
nhiên nhỏ. Những tấm kính hợp lại với nhau phản chiếu ánh trăng. Cho nên mỗi tới đêm trăng tròn cả Lạc Nguyệt cốc tràn ngập trong ánh trăng
trắng ngần. Khắp nơi đều là ánh trăng. Có cảm giác như trăng rơi xuống
cốc. Cái tên Lạc Nguyệt Cốc chính là từ đây mà ra. Âu Dương là người từ
hiện đại xuyên qua đương nhiên biết đây chỉ là tác dụng chiếu xạ. Nhưng
thiên nhiên có thể hình thành tường băng khúc xạ như vậy, xem như là một loại kỳ cảnh.
Âu Dương và Lý Uyển Như một đường tiến tới tây
bắc, cười đùa vui vẻ. Thời gian này chính là thời gian vui vẻ nhất trong đời Âu Dương. Dù hắn mất đi tất cả nhưng có tình yêu thật lòng. Đây xem như có được thì có mất.
Âu Dương có chút tự đắc khoe khoang với Lý Uyển Như:
- Lạc Nguyệt Cốc đã ở ngay trước mắt. Ngày mai là ngày trăng tròn, thấy ta tính thời gian đúng lúc không?
Lý Uyển Như trừng Âu Dương, nói:
- Thôi đi! Nếu không phải chàng cầm địa đồ làm sao tính ra được? Đừng
tưởng rằng ta không biết. Hình như có người nào đó từng nói với ta lúc
đi học điểm toán học của hắn rất tệ!
- A... nàng vẫn còn nhớ những điều này sao?
Trong một lần trò chuyện Âu Dương đã thuận miệng nói cho Lý Uyển Như biết về
chuyện học hành và điểm toán của hắn. Dù sao xã hội hiện đại có khá
nhiều chuyện lạ thú vị. Âu Dương kể những chuyện này cho Lý Uyển Như
nghe, ai biết nàng nhớ hết trong lòng.
Lý Uyển Như che miệng cười khẽ:
- Bắt đầu từ tiểu học thì thành tích đã không đạt tiêu chuẩn, còn dám nói mình tính chính xác?
Thật ra Lý Uyển Như không hiểu cái gì là tiểu học, toán học.
Âu Dương nhìn Lý Uyển Như, nói:
- Được rồi. Ta thừa nhận lúc đi học ta là học sinh rất kém. Nhưng ta dám
bảo đảm nếu nàng ở thế giới kia chắc chắn sẽ là học sinh giỏi nhất lớp
chúng ta.
Nếu Lý Uyển Như sinh ra trong xã hội hiện đại, chắc chắn sẽ là một học sinh tốt, luôn chăm học tiến tới.
Lý Uyển Như có chút kiêu ngạo nói:
- Đó là đương nhiên. Ta không ham chơi như chàng!
Sợ là trên đời này không mấy ai giống như nàng, có thể được Âu Dương khen ngợi.
Âu Dương thấy bộ dạng của Lý Uyển Như, bật cười nói:
- Có câu tục ngữ nói rất đúng. Gọi là học cho giỏi, xin cơm chờ đến già.
Âu Dương thả lỏng cửa lòng, cũng trở thành một người rất hay nói. Hắn nói câu này khiến Lý Uyển Như tức giận muốn nín thở.
Lý Uyển Như ngồi trên lưng long mã, hờn dỗi trừng mắt với Âu Dương nói:
- Ý nói là ta có số xin cơm sao?
- Nàng có phải là số xin cơm hay không thì ta không biết. Dù sao ta vẫn cần ăn cơm.