Âu Dương cầm hai thanh đao cắm trở lại bên hông của mình. Âu Dương biết, khi kiếm linh của lão nhân bị đập gãy, trong nháy mắt lão nhân đã mất
đi tư cách chiến đấu với mình.
Phụt.
Lão nhân ngã vào
trong đống phế tích. Máu tươi từ trong mũi hắn bắn ra. Mũi tên này quá
ngoan độc. Mũi tên này là thuộc về lực lượng Pháp Thân. Đây là lực lượng cao hắn hắn một giai.
- Lão già, ta nói ta tới đòi nợ. Ngày hôm
nay ta nói đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi thì nhất định phải đào mộ tổ của Tuần gia các ngươi.
Âu Dương cực kỳ bá đạo. Hắn cũng không phải loại người thương hại và không đành lòng.
Đối với kẻ địch không cần thương hại. Thương hại kẻ địch chính là tàn nhẫn
đối với mình. Muốn sống tốt hơn nhất địch phải tàn nhẫn đối với kẻ địch. Cho người khác cơ hội là không sai. Nhưng cho kẻ địch cơ hội đó là việc mà chỉ có kẻ ngu si mới có thể làm.
- A.
Linh nguyên
chớp động. Lão nhân cố gắng dùng linh nguyên tạm thời điều động kiếm
linh của mình liều mạng ghép lại với nhau. Tuy rằng nội tạng của hắn đều bị Âu Dương chấn động tới mức trọng thương, nhưng thân là cường giả
Thánh Thể cửu giai, chút thương tổn như vậy còn chưa đủ để khiến hắn ngã xuống.
Ầm...
Lão nhân đánh bay vô số tảng đá đè nặng trên người mình, sau đó từ từ đứng lên trên mặt đất nhìn Âu Dương mở miệng nói:
- Các hạ với thâm cừu đại hận gì với Tuần gia? Làm việc gì cũng nên lưu
lại một con đường, ngày sau gặp lại cũng dễ ăn nói. Chẳng lẽ các hạ
không biết đạo lý lẽ này hay sao?
- Làm việc gì cũng lưu lại một con đường? Ngày sau gặp lại còn dễ ăn nói?
Âu Dương nghe lão nhân nói xong, trên mặt đầy vẻ trào phúng.
- Lão già, Tuần gia các ngươi cũng xứng để nói những lời như vậy sao?
Thời điểm các ngươi đào mộ tổ Đa gia sao không nghĩ như vậy đi? Đều là
bốn gia tộc trong cùng một thế giới, mặc dù đế quốc Đa La có gì không
phải, cũng nên là do hậu nhân gây ra. Điều đó có quan hệ gì với tổ tiên? Chỉ vì một vào bảo vật, khiến tổ tiên sau khi chết cũng không được an
nghỉ. Đây chính là cái mà ngươi gọi là làm việc gì cũng lưu lại một con
đường sao?
Âu Dương nói đến đây, Đa Minh ở trên không trung cũng nghe thấy rõ ràng.
- Hạ đây!
Âu Dương đưa tay vung về phía không trung. Đa Minh bị Âu Dương kéo từ trên trời xuống. Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Đa Minh nói:
-
Đây là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, nhưng không phải là do Tuần gia
các ngươi buông tha, mà là hắn có vận khí tốt! Nếu không phải hắn rời
khỏi đế quốc Đa La, sợ rằng lúc này Đa gia đã sớm bị tiêu diệt không còn nổi một người. Đây chính là làm việc gì cũng lưu lại một con đường của
ngươi sao?
Âu Dương rất kích động quát lớn.
Hắn mang theo
ngọn đèn màu xanh Đa Âm đi tới tiểu thế giới vì muốn an táng cho Đa Âm.
Nhưng mộ tộ của Đa Âm đã bị người ta đào lên. Một người sau khi chết
cũng không có nơi an nghỉ. Đây không phải là một cường giả viễn cổ. Đây
là đãi ngộ mà một người tình nguyện hóa thân thành ngọn đèn màu xanh
thắp sáng hi vọng cho cường giả viễn cổ nên nhận được sao.
Người
chết là lớn nhất. Ngay cả là Âu Dương, khi đối mặt với Trịnh gia cũng
không lựa chọn đi đào mộ tổ của người ta. Hành động của đế quốc Tuần
Thiên và đế quốc Mễ Nhĩ thật sự quá đáng. Mặc dù Âu Dương chỉ là người
ngoài cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
- Ngươi... Ngươi nói cái gì...
Lão nhân nghe Âu Dương nói, nhìn Đa Minh đang đứng đó nước mắt lặng lẽ chảy xuôi, hắn đã không còn cứng rắn như vừa nãy nữa. Lão nhân đứng ngây
người trong đống đổ nát.
Hắn có biết chuyện Tuần Thiên và Mễ Nhĩ
liên hợp tấn công Đa La, đồng thời tiêu diệt đế quốc Đa La. Hắn đã từng
dặn người của Tuần gia, làm việc gì cũng nên lưu lại một con đường, lưu
lại cho Đa gia một huyết mạch, không nên khiến Đa gia diệt vong.
Nhưng dù thế nào lão nhân này cũng không thể tưởng tượng được, không ngờ con
cháu đời sau của hắn lại độc ác như vậy. Diệt quốc thì thôi, còn muốn
tàn sát hết Đa gia. Từ sự tuyệt vọng trong mắt của Đa Minh, lão nhân
nhìn ra được những lời Âu Dương nói nhất định là sự thật.
Một
cường giả Pháp Thân, không thể nào lại đùa với hắn được. Lúc này hắn đã
không có tư cách tranh đấu với Âu Dương. Nếu như Âu Dương muốn tiêu diệt Tuần gia bọn họ căn bản cũng không cần nói nhiều với hắn như vậy. Âu
Dương chỉ cần nhẹ nhàng chém một đao đã có thể kết thúc tính mạng của
hắn!
L ão nhân không thể nào tiếp thu được chuyện tử tôn của mình không ngờ sau khi diệt quốc đồ tông còn đào một tổ của tổ tiên Đa gia,
khiến tổ tiên Đa gia chết từ thời viễn cổ đến bây giờ cũng không thể
được an nghỉ!
Giờ phút này lão nhân rốt cuộc đã biết vì sao Âu
Dương lại tức giận như thế. Vì sao hắn mở miệng ngậm miệng đều muốn đào
mộ tổ Tuần gia bọn họ.
Ầm một tiếng, lão già ngã quỵ xuống mặt đất. Nước mắt của lão chảy xuống. Lão già nhìn lên trời xanh kêu lên:
- Tứ đại gia tộc truyền thừa từ viễn cổ. Tổ tiên đã sớm nói, tứ đại gia
tộc huyết mạch liên kết. Tuy rằng lực viễn cổ đã không quay lại nữa,
nhưng có lẽ có một ngày khi bí ẩn của viễn cổ bị vạch trần, tứ đại gia
tộc sẽ trở lại sân khấu của mình! Lẽ nào người của Tuần gia đã quên đi
lời dạy bảo của tổ tông hay sao?
Giọng nói của lão nhân đầy tuyệt vọng. Bên kia hai huynh muội Tuần Thanh và Tuần Thịnh nghe thấy giọng
nói của lão nhân, bọn họ đều cúi thấp đầu!
Người chết đã chết, đã đến lúc an nghỉ. Nhưng bọn họ lại bởi vì chút lợi ích lòng tham đen tối của mình mà liều lĩnh đào mộ tổ của Đa gia, khiến sát tinh Âu Dương này tới đây.
- Tuần gia tự tìm đường chết... Tự tìm đường chết.
Lão nhân bi thương dáng vẻ gần như muốn chết. Trong mắt Âu Dương chợt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Từ biểu hiện của lão nhân, Âu Dương có thể thấy rõ, lão nhân này tuyệt đối không phải đang diễn trò. Lão nhân này thật sự không biết người của
Tuần gia bất ngờ phát rồ đào mộ tổ Đa gia.
- Lão tổ...
Tuần Thanh và Tuần Thịnh chạy tới trước người lão nhân quỳ xuống. Mà lúc
này, lão nhân đang không ngừng quay về phía bầu trời dập đầu.
-
Thái tổ Tuần gia thời viễn cổ, Tuần Thiên chính là người sáng lập ra ý
chí Vĩnh Sinh. Thái tổ Đa gia thời viễn cổ là Đa La có ý chí hủy diệt.
Thái tổ Kha gia thời viễn cổ, Kha Thành có ý chí bất khuất. Thái tổ Mễ
gia thời viễn cổ, Mễ Nhĩ có ý chí trung hậu! Bốn vị thái tổ liên hợp
ngang dọc Tu Chân Giới hiếm thấy địch thủ, xem nhau như anh em ruột.
Cuối cùng tứ đại thái tổ hợp lực để ngộ ra tứ đại ý chí vũ hóa phi tiên! Nhưng sau viễn cổ, tới ngày hôm nay, người của tứ đại gia từ lâu đã
quên mất nhân tình trước đây của các thái tổ. Ngoại trừ tranh đấu ra, đã không còn gì khác. Các ngươi, các ngươi...
Lão nhân than thở khóc lóc. Tuy nhiên hắn nói lại khiến con mắt Âu Dương sáng ngời.
Thật ra Âu Dương không biết về chuyện thái tổ của tứ đại gia thời viễn cổ.
Từ trong những lời của lão nhân vừa nói, hắn nghe được ra không ngờ bốn
người này mỗi người có ý chí như thế. Bốn người cuối cùng liên hợp đã
ngộ ra tứ đại ý chí vũ hóa phi tiên.