Con đường tiên đạo từ xưa đến nay bao nhiêu người truy tìm, nhưng người chân chính có thể hoàn thành lại vô cùng ít.
- Được, ta tin ngươi, nếu như ngươi làm trái hứa hẹn này, ta sẽ bám theo ngươi suốt đời.
Cầm Linh Linh cũng không hỏi nhiều nữa, Âu Dương chính là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng hoàn toàn không có lý do gì không tin tưởng người bằng
hữu này.
Ba ngày sau, Cầm Linh Linh và Âu Dương bỗng nhiên biến
mất ở Cầm gia, người của Cầm gia trực tiếp đến tìm Âu gia, cho rằng là
người của Âu gia lừa gạt thiên tài nhà mình.
Khi lão tổ của Cầm
gia là Cầm Phi Hồng nhìn thấy Âu Ý Quyền, Âu Ý Quyền còn dùng một loại
nhãn thần nha đầu nhà ngươi chiếm đại tiện nghi nhìn Cầm Phi Hồng khiến
Cầm Phi Hồng có chút cảm giác khó có thể tiếp thu.
- Lão Cầm à, chúng ta cũng là lão hữu nhiều năm, nếu như ngươi xem Âu Ý Quyền ta là bằng hữu, hãy nghe ta nói một câu.
Âu Ý Quyền kêu hạ nhân rót chén trà nóng cho Cầm Phi Hồng, sau đó bình thản nói.
- Lão Âu, ngươi đừng nhiều lời với ta, cửu tiểu tử nhà các ngươi hại Linh Linh nhà chúng ta còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn tổn hại nó.
Cầm Phi Hồng cũng là một người tính tình nóng nảy.
- Lão Âu, ta nói cho ngươi, Âu Dương mang Cầm Linh Linh đi đó là cơ duyên thiên đại của Cầm Linh Linh nhà các ngươi, ngươi xem cái này đi.
Âu Ý Quyền cầm túi gấm tản ra kim quang đưa cho Cầm Phi Hồng.
Cầm Phi Hồng vừa thấy túi gấm này liền sửng sốt, hắn đương nhiên biết túi
gấm này là cái gì, đây chính là túi gấm đoán mệnh của Thái thượng đại
trưởng lão Vạn Tiên Sơn đã ngã xuống, người có thể khiến lão gia hỏa này đoán mệnh là rất ít.
- Đây là ai?
Khi Cầm Phi Hồng nhìn
thấy túi gấm này, trong mắt thoáng hòa hoãn vài phần, nhưng khi hắn mở
túi gấm ra, trong mắt lại tràn đầy chấn động
- Không sai, đây vẫn là một tờ giấy không có chữ viết, đây chính là số phận mà Thái thượng
đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn tính ra cho Âu Dương trước kia. Đây là lần
đầu tiên.
Âu Ý Quyền phảng phất còn cảm thấy thiếu chấn động tiếp tục nói:
- Đây là Âu Dương.
- Cái gì.
Trên mặt Cầm Phi Hồng tràn ngập chấn động, hắn và Thái thượng đại trưởng lão Vạn Tiên Sơn cũng là bằng hữu nhiều năm, đương nhiên cũng biết lần thứ
nhất và lần thứ hai đại diện cho cái gì.
- Ngươi lại nhìn vào bên trong đi.
Âu Ý Quyền chỉ chỉ túi gấm, sau đó Cầm Phi Hồng mở túi gấm ra, khi hắn
nhìn thấy chữ viết xiên vẹo bên trong, hắn thiếu chút nữa té ngã trên
mặt đất.
- Đây. . . Đây là sự thực?
Cầm Phi Hồng đương
nhiên biết những chữ này có nghĩa là gì, nhưng lúc này chấn động quá lớn khiến hắn cảm thấy có vài phần cảm giác khó có thể tiếp nhận.
-
Lão Cầm, giao tình của chúng ta cũng không phải mới ngày một ngày hai,
ngươi nghĩ Âu Ý Quyền ta lại đi làm chuyện này sao? Ta có thể minh xác
nói cho ngươi biết, tất cả chuyện này đều là sự thực, nha đầu nhà ngươi
có cơ duyên thiên đại.
Âu Ý Quyền lại nói ra cơ duyên thiên đại,
lúc này Cầm Phi Hồng cũng không còn nghi ngờ gì nữa, trên mặt hắn hiện
lên nụ cười hèn mọn, xem dáng vẻ giống như hận không thể nhanh chóng xem Âu Dương đã làm gì tôn nữ của mình....
Phong tuyết mùa đông đã
trôi qua, mùa xuân lại tới trên thế giới này, khiến vạn vật xung quanh
đều bừng bừng sức sống, nước sông đóng băng bắt đầu hòa tan, từng tảng
băng di động giữa sông, những mầm non cũng bắt đầu hé nụ trên đại địa
tuyết tan.
Một số động vật sau kỳ ngủ đông cũng bắt đầu chui ra kiếm ăn. Toàn bộ thiên địa đều tràn ngập khí tức mùa xuân.
Ngồi trên một khối đá, Âu Dương đưa mắt nhìn tất cả cảnh vật xung quanh, hắn đang cảm ngộ sinh cơ nồng đậm ở đây, lý giải ý nghĩa của thiên địa, suy nghĩ ảo diệu của luân hồi.
- Thế giới này vốn là một luân hồi
cực lớn, vạn vật đều đang luân hồi, luân hồi ban ngày ban đêm, luân hồi
bốn mùa biến thiên, hành lang luân hồi chân chính từ sinh đến tử kỳ thực chính là toàn bộ thế giới này.
Âu Dương phảng phất như minh bạch cái gì, còn Cầm Linh Linh ở bên cạnh lại giữ vẻ mặt không hiểu nhìn nam tử này.
- Đi, chúng ta đến tiểu thế giới đi dạo, trong thời gian bốn năm chúng ta tựa hồ đã đi khắp Chân Linh Giới, bây giờ cũng nên đến tiểu thế giới
xem xem. Con người luôn quên lúc ban đầu, nhưng lại không biết lúc ban
đầu đôi khi mới là đẹp nhất.
Sau khi Âu Dương nói xong câu đó, Cầm Linh Linh trợn to mắt nhìn Âu Dương nói:
- Muốn đến tiểu thế giới chúng ta phải quay về nhà trước, nhờ gia gia hỗ trợ mở thông đạo thông đến tiểu thế giới. . .
Khi Cầm Linh Linh vừa nói đến đây liền lấy tay bịt miệng, bởi vì nàng nhìn
thấy Âu Dương đã phất tay bổ ra một đường hầm thông đến tiểu thế giới.
- Đại Đế?
Khi nhìn thấy màn này, cho dù thần kinh của Cầm Linh Linh có vững chắc đến
đâu cũng có chút không chịu nổi, mình và Âu Dương chơi với nhau từ nhỏ
đến lớn, cho tới bây giờ cũng không biết Âu Dương là một Đại Đế
Bổ ra thông đạo thông đêns tiểu thế giới chỉ có Đại Đế mới có thể làm
được, đây là điều mà ai cũng biết. Nhưng một thanh niên yếu ớt như Âu
Dương chỉ cần phất tay là bổ ra thông đạo thông đến tiểu thế giới? Một
Đại Đế hai mươi tư tuổi? Tồn tại còn biến thái hơn Thần Tiễn Âu Dương
thực sự xuất hiện trước mặt mình?
- Ta không phải Đại Đế, ta là chí cao vô thượng.
Âu Dương cười ha ha , hắn xác thực không phải là Đại Đế, vừa rồi bổ ra
thông đạo thông đến tiểu thế giới cũng không phải lực lượng cường đại
gì, mà là Âu Dương xé mở pháp tắc mà thôi.
Từ tiểu thế giới đến
Chân Linh Giới đó là pháp tắc tự nhiên, từ Chân Linh Giới đến tiểu thế
giới cũng là pháp tắc tự nhiên, chỉ cần nắm trong tay pháp tắc, như vậy
không có gì có thể ngăn trở Âu Dương. Nếu Âu Dương nguyện ý, cho dù muốn đến tiên giới cũng chỉ là ý niệm khẽ động mà thôi.
- Cái này thông đến đâu?
Cầm Linh Linh vô cùng kích động, ánh mắt nàng nhìn Âu Dương đầy hiếu kỳ,
hiện tại nàng rất muốn hỏi Âu Dương rốt cuộc hắn trở thành Đại Đế từ lúc nào, vì sao mình không biết.
- Thông đến ngôi nhà trước đây của ta, nhưng nếu ta đoán không nhầm, ngôi nhà của ta đã bị hủy diệt.
Trong mắt Âu Dương mang theo vài phần bất đắc dĩ, nhưng Âu Dương vẫn chậm rãi đẩy chiếc xe đẩy đi vào trong đường hầm.
Cầm Linh Linh theo sát phái sau, trong ngân hà hai người chậm rãi hành tẩu
trên con đừng tinh không. Biển tinh không mênh mông khiến bất cứ người
nào dưới Đại Đế đều sẽ lạc đường ở đây, nhưng có pháp tắc lực của Âu
Dương ở đây, bất luận lực lượng gì cũng đừng mơ tưởng ngăn cản hắn đi
tới.
Điểm cuối của thông đạo này lại không có gì, đó là một thế giới hoàn toàn hư vô....
Đây là thế giới hư vô chân chính, nơi này đã từng là Địa Cầu, nhưng Địa Cầu lại sớm hoàn toàn chôn vùi, bất luận là sinh linh hay thế giới ban đầu
đều đã bị đưa về hư vô, biến mất không thấy.
- Thiên Vương, ngươi thực ngoan độc, cũng may ta đã xóa bỏ ký ức, nếu không lần này cũng đủ khiến ta liều mạng với ngươi.